Hệ thống nhà ma

Chương 460: Ông tỉnh rồi sao? (1)

Chương 460: Ông tỉnh rồi sao? (1)

“Ông chủ Trần, một trăm con rối không phải số lượng nhỏ. Tôi có thể hỏi anh cần chế tạo nhiều như thế là dùng để làm gì không?”
“Đây không phải lần đầu tiên hai ta hợp tác, có mấy lời nói không cần giấu diếm.” Trần Ca thẳng thắn nói rõ với Tiền Quý Căn: “Lần này tôi tính để mấy con rối giả làm xác chết, một trăm con rối sẽ được hóa trang đâu vào đấy, đặt sâu bên trong nhà ma.”
Nghe được tiếng nói của Trần Ca ở đầu dây bên kia, ông chủ Tiền cảm thấy da đầu tê dại, anh ta rùng mình một cái: “Nếu là làm xác chết, vậy dùng vật liệu đơn giản nhất là được. Chi phí vật liệu làm một con rối tốn khoảng một trăm.”
“Vật liệu vẫn làm theo loại cao cấp nhất, ít nhất phải giống với lần trước.” Giọng điệu Trần Ca kiên quyết.
“Đại ca, nhà ma của anh tối như thế, lại chỉ để làm xác chết, dùng vật liệu tốt chính là lãng phí đó!” Tiền Quý Căn không thể hiểu nổi.
“Theo ý của anh thì tôi đang làm con rối, nhưng thật ra tôi đang làm thứ có thể thay thế thân thể máu thịt, về sau những con rối này sẽ có tác dụng rất lớn.” Trần Ca có kế hoạch của mình, anh muốn tái hiện cảnh tượng Nhà Xác Dưới Lòng Đất hoàn chỉnh, chế tạo một “khu vui chơi” có xác chết thật sự. Trong kế hoạch của anh, mỗi con rối sẽ lưu giữ một tàn niệm hoặc linh hồn.
“Nếu anh muốn làm giống như lần trước thì chi phí vật liệu chế tạo một con rối khoảng chín trăm. Bên anh lại yêu cầu số lượng lớn nên tôi ưu đãi cho anh một chút, một con rối là tám trăm, tính tổng là tám nghìn...”
“Không thành vấn đề, anh nhanh chóng giúp tôi làm tốt là được. Bên tôi đang cần dùng gấp.”
“Xưởng của tôi cũng rảnh rỗi, ngày thường tôi có thể học tập kỹ xảo của anh một ít, coi như đó là chi phí sử dụng chỗ làm.” Ông chủ Tiền hơi buồn rầu: “Quan trọng là hàng tồn kho của tôi chỉ đủ làm hai mươi con, còn số vật liệu còn lại thì tôi phải ra tỉnh ngoài để mua sắm giúp anh hoặc có thể là nhập khẩu, anh phải chờ một khoảng thời gian mới được.”
“Anh nhanh chóng là giúp tôi là tốt rồi. Đúng rồi, bây giờ anh có thời gian không? Tôi muốn tới xưởng của anh làm khuôn đúc hai mươi con rối kia trước.”
“Bây giờ sao? Có thể, nửa tiếng sau chúng ta gặp mặt.”
Trần Ca cúp điện thoại, lấy một bộ quần áo mới từ ngăn tủ ra rồi tiến vào phòng vệ sinh.
Anh tắm bằng nước lạnh, thay quần áo xong mới đi ra khỏi ngôi nhà ma.
“Sao tắm rửa xong trên người mình vẫn có mùi formalin vậy?”
Trần Ca không để ý nhiều, anh đi vào xưởng của Tiền Quý Căn, bận rộn ở chỗ đó đến tận gần 9 giờ mới rời đi.
“Phôi con rối đã làm xong, đêm nay mình lại thức đêm hoàn thành mấy việc khác, sáng ngày mai là có thể chuyển tới nhà ma để sử dụng rồi.”
Trả trước hai mươi nghìn, Trần Ca rời khỏi xưởng, trở lại khu vui chơi Thế Kỷ Mới.
Cả đêm anh không ngủ, thân thể cũng hơi khó chịu. Anh chào hỏi chú Từ, dặn dò Từ Uyển và Cố Phi Vũ vài câu rồi ngồi một mình trên lối đi nhỏ của ngôi nhà ma bắt đầu nghỉ ngơi.
Khung sườn ngôi nhà ma đã được dựng lên, mỗi cảnh tượng đều có người chuyên phụ trách, tính ra phụ được Trần Ca rất nhiều việc. Anh chỉ cần nhìn khách tham quan ký cam kết không truy cứu trách nhiệm, sau đó cất kỹ tờ cam kết là đủ.
Mùa ế hàng của khu vui chơi sắp kết thúc, có thể nhận thấy rõ ràng số lượng khách tham quan đang tăng lên. Trừ mấy khách tham quan trẻ tuổi muốn theo đuổi sự kích thích thì còn có một nhà ba người mang theo con nhỏ đi tới tham quan.
Ngôi nhà ma của Trần Ca làm khu vui chơi Thế Kỷ Mới một lần nữa trở lại trong tầm mắt của mọi người. Đây là khu vui chơi mà người dân địa phương tại Cửu Giang sắp quên mất, bây giờ một lần nữa tỏa ra ánh sáng của sự sống.
“Giám đốc La nói không sai, nếu khu vui chơi muốn trở về thời kỳ hoàng kim thì không thể chỉ dựa vào ngôi nhà ma được. Các công trình giải trí cơ bản cũng phải được thêm vào, hai bút cùng vẽ mới có thể thật sự giữ chân khách tham quan.”
Xây dựng thêm ngôi nhà ma có thể dựa vào điện thoại màu đen, nhưng đổi mới các công trình giải trí cơ bản cần phải có một số tiền khổng lồ, việc này yêu cầu giám đốc La nghĩ cách.
Trời sập có người cao to chống đỡ, có giám đốc La ở đây, Trần Ca không cần quan tâm mấy chuyện vụn vặt như vậy, anh chỉ cần an tâm kinh doanh ngôi nhà ma là được.
Khách tham quan tới tới lui lui, hàng người trước cửa càng ngày càng dài, điểm tích lũy của các khách tham quan đợi ở sảnh nghỉ ngơi không ngừng thay đổi, dàn loa bên cạnh phát sóng trực tiếp âm thanh kêu la thảm thiết của mấy vị khách trong nhà ma.
Cảnh tượng một sao đã không còn gì khó đối với phần lớn khách tham quan. Có rất nhiều khách tham quan bắt đầu khiêu chiến cảnh tượng kinh dị hai sao. Khi càng ngày càng nhiều người vượt qua cảnh tượng hai sao, số lượng khách tham quan tiến vào cảnh tượng ba sao cũng dần tăng lên.
Ảnh chụp và tư liệu về cảnh tượng ba sao trên mạng càng ngày càng nhiều, có điều cho đến nay vẫn không ai có thể vượt qua cảnh tượng ba sao.
Thật ra việc này không thể trách khách tham quan được, Trần Ca lấy tiêu chuẩn của bản thân để thiết kế độ khó vượt ải. Điều kiện vượt qua cảnh tượng Thôn Hoạt Quan là tìm ra cái áo cưới rách nát kia, trên áo cưới có tàn niệm của lệ quỷ bám theo, mang áo cưới rời đi, vậy tương đương đi cùng với quỷ. Trong tình huống ôm một con quỷ, còn phải nghĩ mọi cách tránh né ma quỷ đuổi theo.
Điều kiện vượt ải Khu Nội Trú Số Ba là tìm được một cuộn băng nhuốm máu, Trần Ca nói với khách tham quan rằng cuộn băng ghi kia lại bí mật lớn nhất của bệnh viện tâm thần. Thật ra anh cũng không nói dối, bí mật lớn nhất của Khu Nội Trú Số Ba chính là nơi này không chỉ có lệ quỷ mà còn có áo đỏ.
Thời gian một buổi sáng trôi qua thật mau, không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra.
Lúc nghỉ ngơi giữa trưa, Trần Ca ra nhà ăn mua hai phần cơm rồi đi vào cảnh tượng dưới hầm.
Anh đi vào Khu Nội Trú Số Ba, đi thẳng đến phòng bệnh ở chỗ sâu nhất. Tấm bảng trên cửa phòng chưa từng có người đụng vào, máy cát sét mini cũng ở yên tại chỗ.
Trần Ca nhặt máy cát sét mini lên, cuộn băng bị nhuốm máu bên trong chậm rãi di chuyển. Anh nhìn thoáng qua, sau khi xác định không có xuất hiện việc gì ngoài ý muốn thì lấy cầm nó, tùy tiện đẩy cửa phòng bệnh ra.
Giữa phòng bệnh âm u tồi tàn có đặt một chiếc giường. Bác sĩ Trần đã tỉnh lại, ông ta nhìn chai nước khoáng trên bàn, dường như đang tự hỏi trong nước có bị hạ độc hay không.
“Ông tỉnh rồi sao? Chuyện tối qua ông còn nhớ rõ không?” Trần Ca đưa cơm hộp cho bác sĩ Trần, anh tự mình ngồi ở một bên, trực tiếp mở ra ăn.
“Trần Ca?” Bác sĩ Trần nhìn Trần Ca với vẻ hơi kinh ngạc: “Là cậu đã cứu tôi?”
“Nếu không phải tôi thì là ai?”
“Tôi không nhớ nổi.” Bác sĩ Trần xoa huyệt thái dương, ông ta mở chai nước khoáng trên bàn ra uống một ngụm, cuống họng thoải mái hơn rất nhiều.
“Ký ức cuối cùng của ông dừng lại ở chỗ nào?” Trần Ca tương đối tò mò việc này.
“Tôi theo Giang Linh và Phạm Úc đi vào thôn Hoạt Quan, rồi đánh nhau với bác sĩ Cao ở bên ngoài thôn. Cuối cùng tôi đi sai nước cờ nên thua ông ta.” Bác sĩ Trần cố hết sức nhớ lại: “Sau đó tôi nhớ rõ bản thân bị ông ta kéo vào phía sau cánh cửa. Kẻ điên kia nói tôi là người bạn duy nhất của ông ta, muốn xem tôi như là một món đồ sưu tập để trưng bày trong bể kính. Ông ta nói như vậy và cũng làm như vậy, còn những chuyện xảy ra phía sau thì tôi không nhớ được.”
“Hy vọng ông không gạt tôi.” Trần Ca nuốt miếng cơm trong miệng, cực kỳ nghiêm túc nhìn bác sĩ Trần: “Bác sĩ Cao đã chết, nhà xác dưới lòng đất của Học Viện Pháp Y Cửu Giang bị phá hủy, trong thời điểm cuối cùng là tôi cứu ông ra.”
“Tôi tin tưởng lời cậu nói, chỉ là…” Bác sĩ Trần có điều không xác định được: “Trên người kẻ điên kia có ít nhất hai vị áo đỏ, sao cậu có thể đánh bại ông ta?”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất