Hệ thống nhà ma

Chương 46: Nghi phạm

Chương 46: Nghi phạm

Trần Ca nhìn chằm chằm vào người đàn ông trong màn hình giám sát, liên kết tất cả các hành vi bất thường của ông ta lại, bàn tay từ từ nắm chặt.
Anh không nói gì, lấy điện thoại di động ra gọi cho Đội trưởng Lý của Đồn Cảnh sát Tây Thành ngay trong văn phòng quản lý tổng hợp.
“Chú Tam Bảo, cháu muốn báo cảnh sát!”
“Thứ nhất, số báo cảnh sát là 110, cậu gọi tôi cũng vô dụng; thứ hai, gọi tôi là Đội trưởng Lý.” Điện thoại vừa đổ chuông hai lần đã được kết nối, đầu bên kia truyền đến giọng nói khàn khàn của Đội trưởng Lý.
“Cháu tìm thấy người cuối cùng trốn thoát khỏi nhà trọ Bình An rồi! Hắn đã đến Công viên giải trí Thế Kỷ Mới!”
“Cậu có chắc không?” Giọng nói của Đội trưởng Lý thay đổi ngay khi nghe điều này.
“Chắc chắn là hắn, mọi người tuyệt đối không được lái xe cảnh sát đến để tránh rút dây động rừng, khiến hắn ta cảnh giác.”
“Đến trong vòng mười lăm phút!”
Ngắt cuộc gọi, Trần Ca cầm điện thoại di động, mắt vẫn chăm chú nhìn màn hình giám sát.
Nhân viên bên cạnh nhận thấy có vấn đề nên nhanh chóng đi gọi chú Từ.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Không bao lâu, chú Từ cầm một chai nước đi vào: “Cơm cũng không để tôi ăn ngon, Tiểu Trần, tại sao cậu không về ngôi nhà ma của mình mà chạy tới đây làm gì?”
Ông cũng đi đến cạnh màn hình, nhìn thấy Trần Ca đang cầm điện thoại di động trong tay, bèn thăm dò hỏi một câu: “Cậu vừa gọi cho ai thế?”
“Cảnh sát.”
Trần Ca không quay đầu, mắt anh di chuyển giữa các màn hình giám sát: “Họ sẽ đến đây trong vòng mười lăm phút.”
“Cảnh sát? Chuyện lớn như vậy tại sao cậu không bàn với tôi trước!” Âm điệu của chú Từ bất giác tăng lên: “Công viên giải trí có những giải pháp hoàn hảo để đối phó thảm họa thiên nhiên và các sự cố xấu...”
“Chú Từ.” Trần Ca quay người ngắt lời của chú Từ, ánh mắt bình tĩnh, đem lại một cảm giác làm người khác khiếp sợ khó tả trong con ngươi: “Có người muốn giết cháu!”
Ngay khi anh nói ra điều này, phòng điều khiển tổng hợp đột nhiên trở nên yên tĩnh, tất cả các nhân viên đều nhìn về phía anh.
“Trần Ca, có phải do cậu ở trong nhà ma suốt nên bị cái gì kích thích không?” Chú Từ không gọi Tiểu Trần nữa mà gọi thẳng tên đầy đủ của anh: “Giữa ban ngày ban mặt mà cậu nói linh tinh cái gì thế!”
“Cháu đã hỗ trợ cảnh sát trong vụ án nhà trọ Bình An năm năm trước nhưng một trong những nghi phạm liên quan đến vụ án đó vẫn đang bỏ trốn.”
Trần Ca nói đến đây thì chú Từ đã hiểu ra: “Cậu nói người đó trà trộn vào công viên giải trí? Chuẩn bị trả thù cậu?”
“Cháu đã nghĩ rằng hắn sẽ chạy trốn đến các tỉnh thành khác nhưng không ngờ hắn ta lại có gan lớn đến như vậy.” Trần Ca chỉ vào người đàn ông trên màn hình: “Người khách này cư xử rất kỳ lạ, mặc áo dài tay, đội mũ lưỡi trai, che kín mặt mình dù thời tiết không lạnh, nhưng tay hắn luôn đút trong túi, ngay cả khi hút thuốc hay uống nước, hắn chỉ dùng tay phải, tay trái chưa bao giờ rút ra khỏi túi.”
“Điều này có thể nói lên cái gì? Có lẽ đó chỉ là một thói quen cá nhân.” Chú Từ đặt chai nước xuống và đóng cửa văn phòng quản lý tổng hợp.
“Nghi phạm bỏ trốn tên là Trương Bằng, chiều cao và đường nét cơ thể giống người đàn ông trong màn hình như đúc. Điều quan trọng nhất là trên mu bàn tay trái của Trương Bằng có một bông hoa mẫu đơn.”
“Hoa mẫu đơn?”
“Hoa mẫu đơn đang nở biểu thị tiền tài tự tìm đến, người đàn ông đó là một con bạc chạy trốn đã mất đi tất cả.”
“Ý của cậu là hắn ta sợ hình xăm sẽ bại lộ thân phận vì vậy luôn để tay trái trong túi?” Chú Từ cũng trở nên lo lắng: “Có khi nào hắn chỉ là một người bị bệnh da liễu không?”
“Cháu còn có bằng chứng khác.” Trần Ca thay đổi màn hình giám sát: “Sau khi vào công viên hắn chỉ chơi vòng đu quay và chơi tận ba lần. Chú có biết điều này có nghĩa là gì không?”
“Điều này có nghĩa là gì?” Chú Từ có hơi không theo kịp tiết tấu của Trần Ca.
“Vòng đu quay là chỗ có tầm nhìn cao nhất trong công viên giải trí, hắn ta đang nhìn xuống công viên để lên kế hoạch trốn thoát cho chính mình.” Trần Ca tua chậm máy giám sát: “Khi cháu và Từ Uyển rời khỏi nhà ma đến nhà ăn, phát hiện hắn lén lút đến gần nhà ma. Hắn ta lảng vảng xung quanh ngôi nhà ma suốt buổi sáng nhưng không qua, đợi cho đến khi người trong nhà ma rời đi mới đến gần, đây không phải là hành vi của một khách tham quan bình thường.”
“Không sai.” Chú Từ gật đầu, cảm thấy Trần Ca nói rất đúng: “Vậy tại sao hắn lại đến gần ngôi nhà ma khi không có ai ở đó?”
Trần Ca gõ nhẹ ngón tay lên bàn: “Đứng ở vị trí của hắn mà nghĩ thì, nếu cháu muốn giết một ông chủ nhà ma theo cách an toàn nhất, cháu chắc chắn sẽ trốn trong ngôi nhà ma trước. Khi nhà ma đóng cửa để bảo trì đạo cụ, cháu sẽ bất ngờ xuất hiện cho anh ta một nhát chí mạng. Môi trường trong ngôi nhà ma rất phức tạp, dễ dàng ẩn nấp và thuận tiện để giấu xác sau khi giết. Nếu như xử lý tốt vết máu thì đoán chừng đến ngày thứ hai mới phát hiện xác chết.”
Chú Từ bị những lời của Trần Ca dọa cho lạnh cả sống lưng, trong tâm trí ông đã phác hoạ ra cảnh tượng đó: “Điều này quả thực là đáng sợ.”
“Không phải là đáng sợ, mà suýt chút nữa chuyện này đã xảy ra rồi!” Trần Ca thu lại ánh mắt, từ từ thả lỏng bàn tay đang nắm thành quyền: “May mắn là hắn quá nôn nóng và cũng may là gần đây cháu đã gặp rất nhiều chuyện kỳ quái, dây thần kinh luôn trong trạng thái căng thẳng, nhờ đó mới phát hiện hắn ta.”
“Bây giờ hắn đang ở đâu? Chú có cần sơ tán khách tham quan không?” Chú Từ cũng nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề.
“Hắn đã rời khỏi công viên giải trí sau khi bị cháu phát hiện. Khi đó cháu chưa xem máy giám sát, không chắc chắn về suy đoán của mình, cho nên đã không ngăn chặn hắn ta.”
“Cháu làm rất tốt, nếu nghi phạm phát điên trong công viên sợ là gây ra hỗn loạn rất lớn.” Chú Từ uống ngụm nước, chỉ đạo người nhân viên bên cạnh: “Lát nữa cảnh sát sẽ đến, mọi người nhớ phối hợp.”
Mười mấy phút sau, cánh cửa văn phòng quản lý tổng hợp được mở, ba người đàn ông mặc thường phục bước vào phòng. Người dẫn đầu mang theo cuốn sổ ghi chép chính là Lý Tam Bảo: “Trần Ca đâu? Để tôi xem lại đoạn phim được lưu trong máy giám sát của các cậu nào.”
Với sự giúp đỡ của các nhân viên, Đội trưởng Lý đã so sánh người đàn ông trong máy giám sát với bức ảnh trong cơ sở dữ liệu của cảnh sát, cuối cùng xác định rằng họ là cùng một người!
“Thằng nhóc cậu lại lập công rồi.” Đội trưởng Lý đập vai Trần Ca, rút điện thoại di động ra liên lạc với Chi cục Cảnh sát thành phố để báo cáo tình hình ở đây. Sau khi hai bên bàn bạc, họ quyết định chia làm hai tuyến đường, một nhóm âm thầm tìm kiếm, nhóm còn lại sẽ bao vây xung quanh Công viên giải trí Thế Kỷ Mới.
“Con người Trương Bằng rất nguy hiểm. Cậu bị hắn ta nhắm trúng nên phải cẩn thận, xác suất hắn quay trở lại là rất cao. Tôi đề nghị tạm thời cậu đừng nên ở trong nhà ma nữa.”
Sau khi Đội trưởng Lý nói xong, các nhân viên của văn phòng quản lý tổng hợp đều cảm thấy bất an, ngược lại người trong cuộc như Trần Ca lại rất bình tĩnh: “Cháu không ở đó thì một mình Tiểu Uyển không cách nào duy trì cho nhà ma hoạt động bình thường được, một khi nhà ma đóng cửa, chắc chắn Trương Bằng sẽ phát hiện ra điều bất thường. Hắn là một kẻ xảo quyệt nên sẽ không dễ bị cắn câu đâu.”
“Ý cậu là gì, cậu định ở một mình trong ngôi nhà ma để làm mồi nhử hả?” Đội trưởng Lý hơi cau mày, cảm thấy việc này khá nguy hiểm.
“Yên tâm đi, chỉ cần hắn dám vào ngôi nhà ma của cháu, cháu có thể khiến hắn có đi mà không có về.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất