Chương 45: Có người muốn giết tôi!
Một phút sau khi đoạn phim ngắn được đăng tải, phần bình luận của Trần Ca lại bùng nổ!
[Cái bóng đen ngồi trên bồn tắm ở giây 56 là một hiệu ứng đặc biệt à? Hình như nó chui ra từ dưới bồn tắm!]
[Người đang vung con dao bếp trong nước là chủ topic đúng không? Wow! Biểu cảm này chân thật quá!]
[Nếu cái bóng đen đó cắn răng kiên trì một chút thì có phải chúng ta sẽ không được gặp chủ topic nữa không?]
[Thật độc ác! Tôi còn đang định thử xem mình nín thở được trong bao lâu, mới nhịn được nửa chừng thì nhảy ra thứ này!]
[Người mới mau chạy đi! Trong những đoạn phim này đều là ma cả đấy! Đừng quay lại! Mau chạy đi!]
[Tôi vậy mà nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại của mình hết cả phút mà không chớp mắt, bây giờ không thể ngủ được…]
[Sau khi xem đoạn phim trước của anh tôi không dám soi gương, giờ xem hết đoạn phim này thì không dám tắm một mình! Chủ topic vô lương tâm, nhận một đòn quật qua vai* của bản tiên nữ!]
(*) Một đòn đánh trong Judo: Người ra đòn ôm ngang bụng và quật ngã đối thủ.
Đã hơn bốn giờ sáng mà phần bình luận vẫn có thể náo nhiệt như vậy khiến Trần Ca rất hài lòng. Anh cảm thấy có được một nhóm người hâm mộ trung thành như vậy thì mọi nỗ lực đều đáng giá.
Trước khi tắt TikTok, Trần Ca không quên quảng cáo ngôi nhà ma kinh dị của mình trong phần bình luận. Những người bạn bàn phím rất nhiệt tình liên tục gửi phản hồi lại rằng họ sẽ mang theo một số đặc sản quê hương đến ngôi nhà kinh dị thăm anh.
“Mua vé tham quan ngôi nhà ma còn tặng cả đặc sản quê mình, khách tham quan bây giờ nhiệt tình thật đấy.” Trần Ca rời khỏi trang TikTok, tâm trạng đã tốt hơn. Anh lười biếng duỗi lưng, ôm năm con búp bê rời khỏi cảnh Chạy Trốn Lúc Nửa Đêm.
Đêm trôi qua, bình minh lại đến, bầu trời bên ngoài ngôi nhà ma đã tờ mờ sáng.
Trần Ca tìm một tấm gỗ trong phòng dụng cụ niêm phong lối đi thông tới cảnh Chạy Trốn Lúc Nửa Đêm dành cho nhân viên. Trước khi chưa loại bỏ được quái vật trong gương, anh sẽ không mở cửa cảnh này.
“Giá vé là hai mươi tệ, cảnh Chạy Trốn Lúc Nửa Đêm có thể chứa bảy khách tham quan cùng một lúc. Thời gian mỗi lượt là 15 phút, một tiếng có thể kiếm được năm trăm sáu mươi tệ, lợi nhuận một ngày tám tiếng là hơn bốn ngàn.” Nghĩ vậy Trần Ca cảm thấy hơi đau lòng, tuy nhiên anh không bị che mắt bởi đồng tiền: “An toàn là trên hết, sau này có thể mở khoá được nhiều cảnh hơn, tiền là thứ kiếm hoài không hết mà.”
Sau khi chặn cảnh Chạy Trốn Lúc Nửa Đêm, Trần Ca trở lại phòng nghỉ của nhân viên. Anh đặt mấy con búp bê cạnh giường, thay bộ quần áo sạch sẽ và ra ngoài chạy bộ.
Nhiệm vụ thử nghiệm ở nhà trọ Bình An luôn nhắc nhở Trần Ca. Nếu tối hôm đó anh không chạy đủ nhanh thì có lẽ giờ anh đã bị chôn vùi trong đất.
Lúc 8 giờ 40 phút sáng, Từ Uyển đến ngôi nhà ma làm việc thì vô cùng ngạc nhiên khi thấy Trần Ca ướt đẫm mồ hôi trở về sau khi chạy bộ. Trong ấn tượng của cô, ông chủ mình không phải là người thích tập thể dục.
Một ngày mới lại đến, hàng rào bảo vệ bên ngoài ngôi nhà ma được mở cả hai bên. Hai người đều đang làm nhiệm vụ của mình để sẵn sàng mở cửa kinh doanh.
Vào lúc 9 giờ, khách tham quan lũ lượt kéo vào công viên giải trí, còn cổng ngôi nhà ma thì vẫn vắng vẻ, là nơi có ít người nhất trong công viên.
“Ông chủ, tối qua anh đã làm gì trong nhà ma vậy? Tại sao khắp nơi đều có nước thế này?”
“Dọn dẹp vệ sinh.” Trần Ca trả lời qua loa rồi nhắc nhở lần nữa: “Khi em giả làm ma trong đó thì cẩn thận một chút, đừng đến gần gương quá.”
“Tại sao vậy?”
Trần Ca đang muốn giải thích với Từ Uyển, đột nhiên thấy quản lý công viên giải trí là chú Từ chạy tới.
“Chú Từ, có chuyện gì vậy?” Trần Ca tháo tai nghe ra. Anh thấy sắc mặt của chú Từ rất quái lạ.
“Thằng nhóc cậu ngày càng trở nên kỳ quặc.” Chú Từ nhìn lên nhìn xuống dò xét Trần Ca: “Người của nhà ăn vừa đến nói rằng con dao bếp bị trộm. Tôi nghĩ rằng tên trộm này nghèo đến phát điên rồi, ngay cả con dao bếp cũng trộm, vừa mở camera an ninh thì phát hiện cậu nửa đêm không ngủ chạy tới nhà ăn lấy con dao bếp? Xách hai con dao bếp chạy lung tung thấy oai phong lắm sao?”
Bị chú Từ nói vậy, Trần Ca mới sực nhớ con dao bếp lấy từ nhà ăn vẫn đang bị vứt ở bồn tắm.
“Không phải cháu mới giúp cảnh sát phá án sao? Còn một nghi phạm vẫn chưa bị bắt, cháu lấy con dao bếp để tự vệ, ngày mai cháu sẽ mua lại con dao bếp mới cho nhà ăn.” Anh không biết con dao bếp chém qua ma dùng để nấu ăn có làm hại đến cơ thể con người không, nên không dám trả lại hai con dao cho chú Từ.
“Tôi ngày càng không hiểu nổi con người cậu nữa. Thằng nhóc cậu có làm chuyện gì xấu sau lưng tôi không?”
“Lấy hai con dao bếp thì có thể làm ra chuyện gì xấu chứ? Chú yên tâm đi.”
Chú Từ nửa tin nửa ngờ nhưng công viên vừa mở cửa, ông còn rất nhiều việc phải làm, vì vậy không hỏi thêm nữa. Ông đi đến trước mặt Trần Ca lấy ra một cái túi nhựa đã được dán kỹ: “Cho cậu mượn trước năm ngàn này, nếu có khó khăn gì thì phải nói với tôi.”
“Chú, cảm ơn chú rất nhiều, cháu sẽ trả lại cho chú vào cuối tuần này.”
“Không cần, chỉ cần cậu bớt gây rắc rối cho tôi là được rồi.”
Đợi cho đến khi chú Từ rời đi, Trần Ca mới nhét tiền vào áo. Anh đứng dựa vào hàng rào bảo vệ suy nghĩ nên sử dụng số tiền này như thế nào.
“Năm ngàn là vừa đủ để lắp đặt camera an ninh. Bây giờ không gian bên trong ngôi nhà ma đã kín chỗ rồi, sau khi mở rộng mới có thể thêm những cảnh kinh dị mới. Nếu thuê được bãi giữ xe tầng hầm thì tốt nhưng không biết công viên giải trí sẽ thu bao nhiêu tiền thuê nữa?”
Rất nhiều vấn đề đang chờ Trần Ca giải quyết, anh cũng cảm thấy đau đầu: “Vấn đề lớn nhất của mình là thiếu tiền! Không biết khi nào mới nhận được tiền thưởng, mình có nên hối thúc đôi chút không?”
Anh vô thức nhìn về phía xa, khi quét qua một nơi nào đó, đồng tử nheo lại, đột nhiên nhìn thấy một người khách tham quan kỳ lạ.
Đó là một người đàn ông đội mũ lưỡi trai, mặc áo dài tay. Hai bàn tay hắn ta đút trong túi quần, cứ lượn lờ giữa mấy trò chơi giải trí, dường như đang xoắn xuýt không biết nên chơi trò nào.
“Người này nhìn hơi quen.” Bởi vì có Âm Đồng nên thị lực của Trần Ca tốt hơn người bình thường rất nhiều. Ắt hẳn người đàn ông kia vẫn chưa biết rằng mình đã bị phát hiện.
“Có nên chặn hắn ta lại hỏi không?”
Ngay lúc Trần Ca đang do dự thì có khách muốn vào tham quan nhà ma, anh cũng bắt đầu bận rộn và dần quên đi chuyện đó.
Vào buổi trưa, khi Trần Ca và Từ Uyển chuẩn bị đi ăn, anh lại nhìn thấy người khách có bộ dạng khả nghi kia ở gần nhà ma.
“Cả sáng nay hắn ta đều không lại gần đây, giờ đợi Từ Uyển và mình đi ăn cơm, không có ai nữa thì mới cố ý tới gần nhà ma. Hắn ta muốn làm gì?” Trần Ca để Từ Uyển đi ăn cơm trước, một mình anh quay lại. Người khách đó phát hiện có người tới thì trực tiếp xoay người, vội vã rời khỏi công viên giải trí.
“Có phải mình đã gặp qua hắn ta ở đâu đó rồi không?” Mí mắt anh khẽ rung lên, ngay cả cơm Trần Ca cũng không ăn mà chạy thẳng đến văn phòng quản lý của công viên. Sau khi có được sự đồng ý của nhân viên, anh kiểm tra camera an ninh.
Người này cố tình né tránh một số camera an ninh, từ khi vào công viên vào buổi sáng cho đến lúc rời đi, hắn ta vẫn cứ đút tay trong túi. Ngay cả khi hút thuốc cũng là ngậm điếu thuốc rồi dùng một tay châm lửa.
Điều kỳ lạ hơn nữa là sau khi mua vé vào cổng công viên, hắn ta chỉ chơi mỗi trò vòng đu quay nhưng lại tới tận ba lần.
“Không ổn chút nào, chắc chắn người này có vấn đề!”