Hệ thống nhà ma

Chương 466: Đi cùng nhau đi!

Chương 466: Đi cùng nhau đi!

Trần Ca đột nhiên chạy đến và hét lên với giọng to như vậy, dọa chú Từ giật mình. Từ trong lời nói của Trần Ca, ông có thể nghe rõ ý của anh, ông chủ không đáng tin của nhà ma này đã hoàn toàn phấn khích.
“Cảnh tượng mới rất đáng sợ và nó chỉ mở cho những du khách đã từng khiêu chiến cảnh tượng hai sao, có du khách can đảm nào dám khiêu chiến không? Thời gian bán vé giảm giá 50% có hạn! Hiện tại đã có sáu du khách đăng ký chơi rồi!”
Trần Ca cầm loa trên bàn, lặp lại một lần nữa, anh dùng Âm Đồng của mình, có thể nhìn thấy rất rõ rất nhiều du khách đang hơi rung động.
“Tôi chơi!”
Khi hầu hết du khách còn đang do dự, một thanh niên mặc quần jean bước ra, sắc mặt cậu ta nhìn hơi trắng, khi cậu ta đi ra khỏi hàng người còn liếc mắt nhìn vào đâu đó trong đám đông và trao đổi ánh mắt với một người đàn ông trung niên.
“Anh bạn này xưng hô như thế nào?” Trần Ca nhìn cậu thanh niên, càng nhìn càng thấy thuận mắt, có người xung phong, rất nhiều du khách khác cũng bắt đầu muốn thử.
“Không dám, tôi họ Lý.” Chàng trai trẻ vừa bước ra khỏi cảnh tượng một sao và hai sao, cậu ta thực sự không thể tìm thấy sự tương đồng nào từ một cảnh tượng kinh khủng như vậy với ông chủ nhà ma thân thiện thích cười đang đứng trước mặt.
“Được, ngài Lý chờ một lát.” Trần Ca cầm loa lại hét lên: “Đã có bảy du khách đăng ký! Còn ba người nữa là cảnh tượng Nhà Xác Dưới Lòng Đất sẽ chính thức mở cửa! Đây là một ngày cực kỳ ý nghĩa! Tất cả câu chuyện của những người tham dự đều sẽ được ghi vào lịch sử trong phần mềm của nhà ma!”
Nghe thế, cuối cùng cũng có du khách không nhịn được nữa: “Ông chủ, tính cả ba người chúng tôi đi.”
Hai nữ một nam đi ra từ phía hàng ngũ, khí chất của ba người này đều rất đặc biệt, đứng cùng một chỗ rất hấp dẫn sự chú ý của người khác.
Làn da của người đàn ông nhợt nhạt, gầy đến mức xương bọc da, thoạt nhìn thì khá nhã nhặn lịch sự, có hơi ngại ngùng, trên tay còn cầm một cái túi lớn, bên trong chứa tất cả các loại thức ăn và đồ uống.
Cô gái đứng bên trái cậu ta đi giày thể thao, ăn mặc rất sáng sủa, tóc được buộc lên, mỗi bước đi đều mang theo một loại phong thái chị đại, rất có khí chất.
Còn cô gái đứng bên phải cậu ta thì trái ngược hẳn với cô nàng bên trái, cao hơn một mét sáu, có khuôn mặt trẻ con dễ thương, cảm giác tuổi của cô ấy còn rất nhỏ, giống như một em gái hàng xóm vụng về nhưng lại rất cởi mở khiến người ta cảm thấy dễ thương.
Ba người này nhìn không giống như anh em, cũng không quá giống cặp đôi đang yêu, bọn họ chủ động đi đến cạnh Trần Ca, tự giới thiệu: “Chúng tôi là biên tập viên của tạp chí Đáng Sợ Nhất, cũng là người hâm mộ trung thành của nhà ma này, chúng tôi đã tham quan tất cả những cảnh tượng trước của anh rồi.”
Trần Ca không nhớ bọn họ là ai nhưng vẫn làm ra vẻ chợt nhớ ra: “Hình như có chút ấn tượng.”
“Thiết kế nhà ma của anh vô cùng tuyệt vời, những hình ảnh hoang đường quỷ dị như vậy sao anh có thể nghĩ ra được? Lúc rảnh rỗi chúng ta nhất định phải giao lưu trao đổi nhiều một chút.” Người đàn ông đứng giữa muốn thêm WeChat của Trần Ca, anh vốn định từ chối nhưng nhìn thấy logo giới thiệu trên điện thoại nói bọn họ là ban biên tập ở vùng ngoại ô phía đông, Trần Ca cảm thấy sau này nói không chừng vẫn còn gặp lại cho nên mới thêm cậu ta vào bạn tốt.
“Được rồi, đã đủ mười người, tôi gọi ba bạn là gì được?” Thái độ đối đãi với du khách của Trần Ca không tìm thấy một lỗi nhỏ nào cả, trên mặt vĩnh viễn nở nụ cười chân thành.
“Tôi tên là A Nam, vị có khí chất như chị đại này là tổng biên tập của chúng tôi tên Hổ Nha*, còn cô gái bên cạnh này gọi là Vĩ Ba**. Anh đừng bị đánh lừa bởi vẻ ngoài ngây thơ của cô ấy, tất cả sự dễ thương đều là giả vờ đấy.” Người đàn ông gầy xách hai cái túi lớn, phớt lờ đôi mắt đang liếc xéo mình của hai đồng nghiệp xung quanh, tự nói.
(*) Hổ nha: răng nanh.
(**) Vĩ Ba: cái đuôi.
“Hổ Nha? Vĩ Ba? Đây là là bút danh của mọi người à?” Trần Ca liếc nhìn chị đại kia, đối phương mặc đồ thể thao, khí chất phát ra từ bên trong con người, có thể là bởi vì phải quản lý nhiều biên tập mà khiến cho người khác cảm thấy cô ấy rất lợi hại, hơn nữa cô ấy cười rộ lên cũng rất xinh.
“Tên Hổ Nha là vì có răng nanh thật, còn Vĩ Ba thì tại sao lại gọi là đuôi?” Trần Ca liếc nhìn cô gái, vẫn cảm thấy đối phương thật đáng yêu: “Bốn người đi theo tôi.”
“Chờ một chút!”
Mấy người vừa mới quay người, trong đám người lại có người hô to một tiếng: “Ông chủ, cảnh tượng Trường Trung Học Mộ Dương của anh đều là một lần được đi vào tận mười mấy người, đây tốt xấu gì cũng là một cảnh tượng ba sao, có thể mang nhiều người hơn vào cùng nhau tham quan được không?”
Người nói chuyện là một người đàn ông cao một mét chín, tay áo vén lên, trời cũng không quá nóng nhưng anh ta vẫn chảy mồ hôi.
“Anh cũng muốn vào tham quan sao? Không thành vấn đề!” Trần Ca thật sự thích những du khách như vậy, trực tiếp, thẳng thắn, biết theo đuổi.
“Chúng tôi đi hai người.” Người đàn ông cao lớn khỏe mạnh đi vào nhà ma, theo sau là một người đàn ông béo với khuôn mặt đau khổ: “Thêm hai người, anh có thấy ổn không?”
“Có thêm ba người nữa cũng không việc gì! Tôi nói cho mọi người biết, không cần lo lắng nhiều như vậy đâu, đến nhà ma tham quan một cách vui vẻ mới là điều quan trọng nhất!”
“Ông chủ Trần thật hào sảng!” Người đàn ông cao to giơ ngón tay cái với Trần Ca, anh ta nghĩ Trần Ca vô cùng hào phóng.
“Lời này của anh mấy du khách khác cũng đã nói rồi, đâu còn cách nào khác, tôi chính là một người như vậy.” Trần Ca khoát khoát tay với bọn họ: “Đi theo tôi!”
Anh đẩy hàng rào bảo vệ ra, lúc này mấy du khách lúc nãy vào cũng đã tham quan xong, vội vàng chạy ra bên ngoài. Trần Ca bảo sáu vị khách kia đứng ở bên ngoài chờ một lát, anh đi vào cầm bản cam kết không truy cứu trách nhiệm ra trước.
Một mình đi vào trong phòng, anh chạy nhanh đến Phòng Thay Đồ Của Mãnh Quỷ cầm bộ quần áo thường, len lén mang ra ngoài.
Ở chỗ góc chết trong hành lang, anh mở quyển truyện tranh, gọi Lão Chu, Đoàn Nguyệt và Bạch Thu Lâm ra.
“Anh mặc bộ quần áo này trước, đừng để lộ chỗ trái tim bị nhuộm đỏ ra.” Trần Ca suy tính rất chu đáo, sau khi nhìn Bạch Thu Lâm mặc áo khoác vào, anh lại chạy đến chỗ Dương Thần để lấy mấy tờ cam kết không truy cứu trách nhiệm từ trong tủ ra.
Sau khi phát cho ba người Bạch Thu Lâm xong, Trần Ca để cho bọn họ đi vào trước, sau đó mới đi tới cửa phát mấy bản cam kết cho những du khách còn lại, sau khi nhìn họ ký xong, Trần Ca cất bản cam kết đi.
“Được rồi, bây giờ chúng ta hãy đi vào trong và gặp những du khách còn lại nào.”
Cất kỹ cam kết không truy cứu trách nhiệm, Trần Ca dẫn sáu vị khách đứng ngoài cửa vào trong nhà ma, nhiệt độ trong phòng thấp hơn bên ngoài rất nhiều.
“Cam kết của mấy người cũng đưa cho tôi đi.” Trần Ca thu cam kết của Dương Thần và Lão Chu lại, sau khi xác định không có sai lầm, anh dẫn mười hai vị khách đi đến chỗ cửa dẫn vào cảnh tượng: “Đây là lần đầu tiên Nhà Xác Dưới Lòng Đất mở cửa, bên trong còn rất nhiều thứ chưa hoàn thiện, nếu như mọi người nhìn thấy thứ gì khá là kỳ lạ, lại không biết chắc là nó có phải là đạo cụ của nhà ma hay không thì tốt nhất là nên lập tức xoay người chạy.”
“Không đúng... Ông chủ, lời này của anh là có ý gì? Lẽ nào trong nhà ma của anh còn có thứ là đạo cụ nhưng không phải “đạo cụ” sao?” Dương Thần biết rõ sự kinh khủng của nhà ma của Trần Ca, không dám bỏ qua bất kỳ một lời nhắc nhở nào từ Trần Ca.
“Đương nhiên, trong cảnh tượng mới trừ đạo cụ ra thì còn rất nhiều điều kinh ngạc vui mừng đang chờ mọi người.” Tốc độ nói của Trần Ca nhanh lên: “Yêu cầu qua cửa của Nhà Xác Dưới Lòng Đất không giống như những cảnh tượng khác, tôi có treo năm tấm ảnh chụp của năm người bị hại trên vách tường ở khu vực trung tâm của nhà xác, mọi người không cần phải phí sức đi tìm kiếm nữa. Vị trí của những thứ đó tôi cũng đã nói cho mọi người rồi, nhưng mà mọi người phải nhớ kỹ, ảnh chụp chỉ có năm tấm, và chỉ ai lấy được tấm ảnh mới được tính là qua cửa.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất