Chương 467: Sao mùi này lại quen thế nhỉ?
“Chỉ có năm tấm ảnh? Người tìm được tấm ảnh sẽ được tính là qua cửa, vậy những người không tìm được ảnh thì sẽ như thế nào?” Dương Thần cảm nhận được ác ý tràn đầy trong quy tắc mà Trần Ca đặt ra, đây là đang cổ vũ du khách cạnh tranh trong lúc tham quan.
“Không tìm được ảnh thì cũng chỉ là qua cửa thất bại mà thôi, yên tâm đi, tôi không thiết kế thêm màn trừng phạt nào đâu.” Trần Ca càng nói như vậy, Dương Thần lại càng thấy sợ hãi, cậu ta nói chuyện với Trần Ca cũng không phải lần một lần hai. Bởi vì tò mò, cậu ta đã cố ý tìm một giảng viên danh dự về tâm lý tội phạm học đường để thảo luận về Trần Ca, người cố vấn họ Cao chỉ đánh giá Trần Ca bằng bốn từ: không nên trêu chọc.
Dưới sự dẫn dắt của Trần Ca, mười mấy người đi đến chỗ sâu nhất trong hành lang.
“Từ nơi này đi vào, đi xuống cầu thang, cửa vào cảnh tượng ở phía sau của mọi người.” Trần Ca nhìn mười hai vị khách ở phía sau: “Tôi nói lại một lần cuối cùng, an toàn là trên hết, khi mọi người gặp phải một thứ gì đó kỳ lạ, không biết chắc nó có phải là đạo cụ nhà ma hay không thì tốt nhất hãy lập tức chạy xa khỏi đó.”
Hai tay cầm tay nắm Cánh Cửa Gào Thét nặng trịch, Trần Ca cố gắng đẩy ra.
Tiếng thét chói tai vang lên trong đầu, một cơn gió lạnh buốt mang đầy sát khí xông ra!
Nhiệt độ nhà ma lại hạ xuống một lần nữa, mấy vị khách đứng chung một chỗ, mà Trần Ca thì đứng ở lối vào hành lang đen kịt, nở một nụ cười: “Thời gian tham quan là 30 phút, chúc mọi người chơi vui vẻ.”
Nhìn mấy vị khách đi xuống lòng đất, Trần Ca khép Cánh Cửa Gào Thét lại, quấn xích vào tay cầm, cửa lớn đã bị anh khóa ngoài.
“Du khách có thể vào tham quan cảnh tượng ba sao thì chắc chắn đã phải chịu đựng thử thách của cảnh tượng kinh dị hai sao, sức chịu đựng về tinh thần của họ tương đối mạnh, hẳn là có thể kiên trì tham quan xong toàn bộ cảnh tượng này.” Trần Ca đi vào phòng hóa trang, tự trang điểm thêm cho mình, sau đó mở Phòng Thay Đồ Của Mãnh Quỷ, chọn cho mình một bộ quần áo phù hợp: “Cảnh tượng mới vừa được mở, không thể dọa du khách sợ quá, đợi một lúc nữa thì mở nhạc nền ra, đặt quỷ điện thoại vào là ổn rồi.”
...
Cánh cửa sắt chắc chắn bị đóng lại, âm thanh của của xích sắt khiến mọi người nổi da gà. Mấy du khách đang đứng trên cầu thang, cảm giác giống như mình bị giam cầm, không hiểu sao trong lòng lại sinh ra một loại cảm giác tuyệt vọng và vô lực.
“Mỗi lần đi vào đều giống như bước vào một thế giới khác vậy, có thể là do tác dụng tâm lý.” Biên tập viên nam của tạp chí Đáng Sợ Nhất đã đi lên trước: “Tôi tên là A Nam, hai người đẹp này là đồng nghiệp của tôi.”
“Chào anh, tôi là Dương Thần, bên cạnh là bạn học của tôi, ba người chúng tôi là sinh viên của Học viện Pháp y Cửu Giang, đây là lần thứ tư chúng tôi đến nhà ma ở vùng ngoại ô phía tây này tham quan.” Dương Thần chủ động bắt tay với A Nam, cậu ta biết rõ tầm quan trọng của tinh thần đồng đội, đã sớm muốn xây dựng mối quan hệ tốt với đối phương.
“Ba biên tập viên của tạp chí Đáng Sợ Nhất, ba sinh viên của Học viện Pháp y, có sáu người ở đây, tôi cảm thấy lần này chúng ta có hy vọng qua cửa rồi!” Anh chàng cao to cao một mét chín lau mồ hôi trên trán: “Tôi tên là Phạm Đại Đức, là đầu bếp của nhà hàng quốc tế Tân Đông Phương, đây là em trai tôi Phạm Thông, mới vừa thất tình nên luôn nằm nhà buồn bã, thấy thế nên tôi mới dẫn nó đến đây để giải sầu.”
“Đến nơi này để giải sầu sao?” Sắc mặt chàng trai mặc quần jean trắng bệch ngay lập tức, đây là lần thứ hai trong ngày hôm nay cậu ta phải đi xuống lòng đất rồi, nếu như không phải bị bên khu vui chơi Tương Lai Ảo ép gắt quá, nói gì thì cậu ta cũng không đi vào đâu.
“Mấy cậu xưng hô như thế nào?” Thái độ của Phạm Đại Đức rất nhiệt tình, thân hình cao lớn khiến người khác cảm thấy rất đáng tin cậy.
“Gọi tôi Tiểu Lý là được, tôi... Là một công nhân sửa chữa máy móc, cũng được xem như là người có lá gan lớn nhất trong nhóm.” Tiểu Lý đút tay vào túi quần jean, hơi di chuyển cằm, vừa nghĩ tới một lúc nữa còn phải đi vào khiêu chiến cảnh tượng ba sao, cậu ta cảm thấy mình nói năng không còn lưu loát nữa.
“Tôi họ Chu, là một nhà môi giới bất động sản, đây là bạn gái của tôi, Đoàn Nguyệt.” Dưới ánh mắt u oán của Đoàn Nguyệt, Lão Chu nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, bao chặt trong lòng bàn tay của mình, một động đác lơ đãng nhỏ đã làm cho những người xung quanh ăn đầy thức ăn cho chó. Đặc biệt là em trai của Phạm Đại Đức vừa mới bị thất tình, cậu ta ôm cái bụng béo của mình, cảm thấy vô cùng đau khổ.
Cuối cùng ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người đàn ông đứng cuối hàng, anh ta đút tay vào túi, khuôn mặt lạnh lùng, thở ra hơi thở như không muốn ai đến gần.
Cảm nhận được ánh mắt của những du khách còn lại, người nọ thuận miệng nói ra ba chữ: “Bạch Thu Lâm.”
“Được rồi, mọi người cũng biết nhau hết cả, thời gian có hạn, chúng ta mau chóng lên đường đi.” Trong lòng Phạm Đại Đức tự nhủ lần này xem như mình theo đúng người rồi, cho dù là biên tập viên tạp chí Đáng Sợ Nhất hay là sinh viên Học viện Pháp y, tất cả họ chắc là đều gan dạ.
“Đợi chút đã, có chút chuyện tôi muốn nói rõ ràng với mọi người trước.” Dương Thần lấy một quyển sổ nhỏ từ trong túi ra, cậu ta chia mấy tờ ghi chú về nhà ma của các học trưởng, học tỷ cho những du khách còn lại.
Khác với lần tham quan trước, lần này những người đi vào đều rất lão luyện, tất cả mọi người đều biết rõ sự đáng sợ của nhà ma này, không có ai dám khinh thường sơ suất, yên lặng ghi nhớ thông tin.
“Tư liệu này quá quan trọng, để tổng kết được chắc cũng tốn không ít thời gian của mấy cậu đâu nhỉ?” Sau khi Lão Chu xem xong, quay lại gật đầu gửi tới lời cảm ơn với Dương Thần.
“Đương nhiên, những điều này đều là do học trưởng, học tỷ dùng thân mình làm thí nghiệm để đổi lấy những kinh nghiệm quý giá này đấy. Mấy người không nên nói ra ngoài, cũng đừng đăng lên phần mềm của nhà ma, chẳng may bị ông chủ nhà ma nhìn thấy lại thay đổi cả nhà ma này.” Vương Diễm mở miệng nói, giọng nói của cậu ta có chút không tình nguyện, giống như là không muốn chia sẻ những tư liệu nội bộ trong Học viện Pháp y cho những du khách còn lại vậy.
“Yên tâm, nhất định tôi sẽ không truyền ra ngoài.” Lão Chu nắm tay Đoàn Nguyệt đi về phía trước, trong đầu nhớ lại mấy mục cần chú ý trong tờ giấy ban nãy: “Nhà ma này thật đáng sợ, những mục chú ý đều có thể viết thành một cuốn sách nhỏ rồi.”
“Thứ đáng sợ vẫn còn ở phía sau, lần này chúng ta trải nghiệm cảnh tượng mới, chúng ta là nhóm du khách đầu tiên đi vào, kinh nghiệm của các học tỷ, học trưởng rất khó để giúp đỡ được chúng ta, tốt nhất vẫn phải dựa vào chính mình mới được.” Dương Thần cất quyển sổ nhỏ vào trong túi: “Chuẩn bị đi vào, mọi người hãy chuyển chế độ điện thoại về im lặng đi, trong lúc tham quan tuyệt đối không nên sử dụng.”
“Nếu như sử dụng sẽ xảy ra chuyện gì?” Tiểu Lý nghĩ tới nhiệm vụ mà thầy Mục giao cho mình, mục đích cậu ta đến đây ngày hôm nay chính là vì chụp ảnh và quay video.
“Sẽ xảy ra một chuyện vô cùng đáng sợ, tôi khuyên cậu không nên có tâm lý mình sẽ gặp may mà sử dụng, chẳng may gặp phải chuyện không may thì tất cả mọi người đều bị liên lụy đấy.” Dương Thần có hiểu biết sâu sắc về điều này.
“Nghiêm trọng đến thế sao?” Tiểu Lý lẩm bẩm mấy câu, chuyển chế độ điện thoại của mình về im lặng.
Mười hai vị khách lần lượt đi xuống tầng, dừng lại ở lối vào nhà xác dưới lòng đất. Phía trước là một cánh cổng sắt gỉ sét, phía sau của là một lối đi sâu thẳm.
“Tại sao ở đây lại có một căn phòng?” Vĩ Ba liếc mắt nhìn sang bên cạnh, có một cánh cửa ở ngay bên cạnh lối đi sâu thẳm đó.
Cô ấy đẩy cửa ra, bên trong bị bố trí thành hiện trường vụ giết người, đồ vật rơi lả tả trên mặt đất, còn có thể nhìn thấy từng vũng máu loang lổ.
“Không nên động vào, trong thời gian tham quan, kẻ địch đầu tiên mà chúng ta phải đố mặt chính là bản thân, phải biết khắc chế lòng hiếu kỳ của mình, chỉ làm những chuyện có liên quan đến nhiệm vụ thôi.” Dương Thần cảm giác tuổi tác của cô gái đó còn nhỏ hơn mình nhiều, cho nên mới đi đến khuyên một câu.
“Được.” Ngay khi Vĩ Ba định thu ánh nhìn của mình lại thì chợt nhìn thấy pho tượng trong phòng ngủ chớp mắt một cái, trong lúc cô ấy còn đang kinh ngạc, Dương Thần và Vương Diễm đã đẩy cánh cửa sắt đi vào nhà xác ra.
Trong lối đi, cứ cách mấy mét lại có một cái đèn treo tường, bức tường được sơn bằng sơn trắng, tỏa ra một thứ mùi kỳ quái.
Sau khi Vương Diễm và Dương Thần ngửi được cái mùi này thì đều cảm thấy hơi ngạc nhiên, bởi vì bọn họ cảm thấy vô cùng quen thuộc với mùi này.
“Hình như mùi này là Formalin?”