Chương 468: Ngã ba thứ nhất
Vương Diễm và Dương Thần liếc nhìn nhau, với tư cách sinh viên Học Viện Pháp Y, hai người bọn họ quá quen thuộc với cái mùi này, tuyệt đối sẽ không ngửi sai.
“Đây có phải quá thật rồi không? Xây dựng một cảnh tượng trong nhà ma thôi mà phải dùng Formalin sao, ông chủ Trần hoàn toàn không lo lắng đến chi phí à?” Vương Diễm sững sờ ở ngay lối vào, không dám đi vào.
“Nhà xác dưới lòng đất, formalin, lối đi được sơn sơn trắng...” Dương Thần nhìn vào trong lối đi một lát rồi cũng dừng bước: “Tại sao mình lại có cảm giác trở lại trường học nhỉ.”
“Cả hai đã đi vào nhà xác dưới lòng đất của trường học các cậu chưa?” A Nam đi đến, sau khi cậu ta ngửi thấy mùi Formalin thì khẽ nhíu mày một cái: “Tôi nghe nói rằng khi các sinh viên y khoa tham gia các lớp học thí nghiệm, giảng viên sẽ đích thân đưa mấy cậu đi vận chuyển thi thể, chắc là sinh viên y khoa như mấy cậu phải tương đối hiểu chỗ nhà xác này chứ?”
“Ai nói cho anh biết là sinh viên y thì phải hiểu nhà xác?” Vương Diễm phục hồi lại tinh thần, lui về phía sau mấy bước: “Nói chung là tôi chưa từng đi vào nhà xác dưới lòng đất đấy, anh hỏi thử hai người bọn họ xem.”
Lý Tuyết cũng lắc đầu, chỉ có Dương Thần là phản ứng tương đối kỳ quái, cậu ta một mình đi vào trong lối đi, áp sát mặt vào tường: “Cái mùi formalin rất nhẹ này tỏa ra từ trong vách tường, mùi này giống như đã ngấm sâu vào trong tường, đây cũng không phải chỉ cần tùy tiện vẩy một ít Formalin là có thể làm được, hiện tại tôi đang rất nghi liệu có phải ông chủ Trần đã len lén vận chuyển một nhà xác dưới lòng đất bị bỏ đi của một trường y nào đó về đây hay không?”
“Mùi này có hại gì với cơ thể không?” Tiểu Lý nhìn lối đi, chết sống không bước vào.
“Không phải sinh viên y khoa như bọn tôi ngày nào cũng ngửi mà có gặp chuyện gì đâu? Hơn nữa cái mùi này cũng không gọi là đặc.” Dương Thần vuốt tường, dùng móng tay nhẹ nhàng cạy sơn trắng phía trên: “Trước đây tôi có từng nghe một học trưởng nói, trên tường nhà xác dưới lòng đất của trường tôi cũng được sơn trắng, nghe nói rằng tất cả các lối đi được sơn bằng sơn trắng được sử dụng để vận chuyển tiêu bản xác chết, còn những đường không sơn trắng thì được chuẩn bị cho sinh viên và nhân viên.”
“Còn có chuyện này sao?”
“Trước đây tôi nghĩ chỉ có trường chúng tôi làm thế, nhưng hôm nay sau khi đến nhà ma của ông chủ Trần thì mới phát hiện, hình như tất cả nhà xác dưới lòng đất đều làm như thế.” Dương Thần bắt chuyện với Vương Diễm và Lý Tuyết: “Ba người chúng ta đi ở phía trước, sau khi đi vào thì hai người nhất định phải theo sát, mặc kệ gặp phải vật gì cũng tuyệt đối không được cách xa nhau! Chỉ có đứng tập trung ở một chỗ, chúng ta mới có cơ hội qua cửa.”
“Tôi đồng ý với đề nghị của cậu, thế nhưng chờ đến khi chúng ta tìm được tấm ảnh thì phân chia như thế nào? Ông chủ nhà ma cũng nói trên trường chỉ treo năm bức ảnh.” Khuôn mặt Bạch Thu Lâm âm trầm, cảm giác giống như ai cũng nợ tiền anh ta vậy: “Trước đây khi tôi đến tham quan nhà ma này, tất cả những lời mà ông chủ nói phải được nghe ngược lại, anh ta nói rằng những tấm ảnh là vô dụng, điều đó có nghĩa là những tấm ảnh là chìa khóa để phá game!”
“Năm tấm hình, ba người chúng tôi chỉ cần một tấm.” Dương Thần đã lùi một bước rất lớn: “Tất cả cũng vì qua cửa, ông chủ Trần thay đổi yêu cầu qua cửa chính là vì muốn chia rẽ chúng ta. Dựa theo hiểu biết của tôi đối với anh ta thì trước khi chúng ta đi vào được khu vực trung tâm, hẳn là cũng sẽ không gặp phải thứ gì quá kinh khủng, có điều chờ đến khi chúng ta tìm thấy tấm ảnh, chuyện thực sự kinh khủng có lẽ mới xảy ra.”
“Tôi cũng cho là như vậy, mấy bức ảnh chỉ để nhằm thu hút sự chú ý của chúng ta thôi.” A Nam rất tán thành cách nhìn của Dương Thần: “Ba biên tập viên chúng tôi đến đây cũng chỉ là để trải nghiệm, năm tấm hình, chúng tôi cũng chỉ cần một tấm là được rồi.”
“Năm tấm hình, sáu người các cậu nhận hai tấm, còn thừa lại ba tấm. Tôi không có đồng bọn, một mình giữ một bức cũng không quá đáng chứ?”
Bạch Thu Lâm liếc mắt nhìn những người khác, anh ta còn chưa nói xong, đầu bếp Phạm Đại Đức đã mở miệng nói trước: “Em trai tôi mới thất tình, tôi muốn giúp nó cầm một tấm.”
“Các anh trai à, tôi đã thử thách liên tiếp hai cảnh tượng một sao và một cảnh tượng hai sao trong ngày hôm nay, cũng đã nghĩ về việc có thể dùng chút sức lực còn lại để vượt qua cảnh tượng ba sao này. Coi như tôi cầu xin mấy cậu, chia cho tôi một tấm hình.” Tiểu Lý cũng rất bất đắc dĩ, sau lưng của cậu ta là khu vui chơi Tương Lai Ảo, đi vào cũng để tìm thứ hữu ích. Mấy tấm ảnh này có cảm giác rất tà dị, giống như nếu không có ảnh chụp sẽ nửa bước khó đi. Cứ coi như là để hoàn thành nhiệm vụ của thầy Mục, cậu ta cũng nhất định phải cầm được một tấm hình.
Ảnh chụp đã được chia xong, chỉ còn lại Lão Chu và Đoàn Nguyệt là chưa được chia đến, mấy vị khách khác đều nhìn về phía hai người bọn họ.
Lão Chu miễn cưỡng nở nụ cười, nắm chặt tay Đoàn Nguyệt: “Không có gì đáng ngại, bọn tôi đi theo các cậu là được rồi, chỉ cần không chia nhau ra, chắc có lẽ sẽ không xảy ra vấn đề gì.”
Lão Chu cũng không có vướng mắc quá nhiều với mấy tấm ảnh, điều này khiến mấy vị khách khác có hảo cảm với anh ta.
“Mọi người vẫn còn chưa đi vào, bây giờ nói những thứ này cũng không có ích gì, đợi đến khi đi vào khu vực trung tâm thì lại bàn luận tiếp.” Vương Diễm cảm thấy bên mình đóng góp nhiều nhất, cuối cùng lại chỉ có một bức ảnh thì không thích hợp lắm. Có điều cậu ta cũng không nói rõ, chỉ là giọng nói lại hơi mất kiên nhẫn.
“Mọi người theo sát nhé.” Dương Thần đi tuốt ở đằng trước, càng đi vào trong càng tối, nếu không sử dụng các công cụ chiếu sáng khác, đứng ở khoảng cách sáu, bảy mét là đã không nhìn rõ mặt của đối phương rồi.
“Anh à, hay là hôm khác chúng ta đến tham quan đi.” Phạm Thông đứng ở cửa lối đi, nhìn kỹ sẽ phát hiện thịt trên người cậu ta đang rung nhè nhẹ, hình như là bởi vì sợ nên cơ thể mới run rẩy như vậy.
“Đến cũng đến rồi, không đi vào chơi sẽ lãng phí nhỉ?” Phạm Đại Đức nhìn em trai của mình, tay khoát lên vai Phạm Thông: “Em đã ở nhà quá nhiều rồi, thỉnh thoảng cũng phải ra ngoài để trải nghiệm một số điều mới, đừng khóa bản thân mình ở trong nhà, anh biết trong lòng em khó chịu, nhưng thất tình thì sẽ không sống nổi sao? Ngày tháng vẫn phải tiếp tục mà.”
“Em vẫn luôn ở trong nhà nhưng không phải bởi vì thất tình.” Phạm Thông cảm thấy không biết phải làm sao với anh trai của mình, hình như cậu ta có chuyện gì khác nhưng cũng không tiện nói ra, cuối cùng chỉ có thể bị anh trai kéo đi vào trong cảnh tượng Nhà Xác Dưới Lòng Đất.
Đầu bếp và em trai của anh ta đi ở cuối cùng, sau đó là Đoàn Nguyệt và Lão Chu, Tiểu Lý cùng Bạch Thu Lâm đều là du khách đi một mình, hai người bọn họ đi song song với nhau, đi lên trước nữa chính là nhóm biên tập viên tạp chí Đáng Sợ Nhất cùng với ba người Dương Thần.
Mấy người nhanh chóng đi tới ngã ba đầu tiên, một lối đi không có quét sơn, còn lối đi còn lại thì quét sơn trắng.
Trên bức tường của lối đi được sơn bằng sơn trắng có viết bốn chữ đỏ như máu - Người sống dừng lại.
Mà lối đi không quét sơn kia trông hơi tối tăm, có lẽ là bởi vì không có phản quang của sơn trắng nên khiến cho người khác cảm thấy vô cùng âm u.
“Lối đi được quét sơn trắng chuyên dùng để chở xác đấy, chúng ta đi con đường không quét sơn kia đi.” Dương Thần không do dự, đi thẳng vào, nhưng cậu ta mới vừa bước vào lối đi đã dừng lại.
“Lão Dương, cậu sao thế?” Vương Diễm đập vào người Dương Thần một cái, cậu ta nhìn theo ánh mắt của Dương Thần, cũng dừng bước.
Những vị khách còn lại cũng vây xung quanh, bọn họ nhìn thấy rõ ràng, trong lối đi không quét sơn này có một vật thể hình cầu đang nhảy lên nhảy xuống không ngừng.
“Nhìn giống như cái đầu người vậy?”
“Quá mờ, nhìn không rõ lắm.” Dương Thần cũng không nghĩ tới mới vừa đi vào đã gặp thứ kỳ lạ như thế này: “Đừng sợ, chúng ta đông người, cùng đi đi.”