Chương 470: Ra tay?
Đèn trên máy in đột nhiên sáng lên, một tờ giấy in rơi xuống người Vĩ Ba, cô gái này là biên tập viên tạp chí kinh dị, lá gan cũng rất lớn, phản ứng đầu tiên khi trông thấy tờ giấy kia không phải là sợ hãi mà lại nhặt nó lên: “Có phải mình khởi động bộ phận nào không? Vận may tốt vậy hả?”
Cô ấy cầm tờ giấy trắng lên nhìn, trên mặt giấy A4 có một nét vẽ mơ hồ.
“Thứ gì vậy?” Vĩ Ba nhìn một lúc cũng không hiểu: “A Nam, cậu lại nhìn tờ giấy này xem, tự dưng rơi ra từ máy in, phía trên còn có một hình vẽ rất nhạt.”
A Nam đang nghiên cứu trang phục hí kịch nhận lấy tờ giấy trắng, cậu ta nhìn nét vẽ mờ cũng hơi ngẩn ra: “Không có số và chữ cái, chắc không phải mật mã gì đâu.”
A Nam lấy điện thoại ra soi thử: “Tờ giấy trắng rất bình thường, không có lớp thứ hai.”
Cậu ta lại nhấp chút nước bọt, bôi lên chỗ có nét vẽ mờ trên giấy: “Màu sắc mặt giấy không xảy ra bất kì thay đổi nhỏ nào, bề ngoài chắc không có bôi chất hóa học đâu.”
Thử đủ loại cách thế nhưng cuối cùng A Nam vẫn cảm thấy đây hình như chỉ là một tờ giấy trắng cực kì bình thường.
“Tôi đọc bao nhiêu tiểu thuyết thần bí trinh thám như thế, phương pháp có thể nghĩ được đều thử rồi.” A Nam trả lại tờ giấy trắng cho Vĩ Ba: “Cầm lại đi, có khi cửa sau có thể dùng đến.”
“Được.” Vĩ Ba gấp kĩ tờ giấy, còn chưa cho vào túi đã thấy máy in lại “nhè” ra một tờ giấy trắng.
Kích cỡ tương đương, bên trên có nét vẽ mờ giống hệt, chỉ là so với vừa nãy thì hình như có rõ ràng hơn chút.
“Có người đang điều khiển máy in?” A Nam lật nắp máy in lên kiểm tra thử nhưng không hề phát hiện vấn đề gì, đây chỉ là một cái máy in thông thường: “Đúng là kì lạ, đều là mấy thứ bình thường đến không thể bình thường hơn chúng ta nhìn thấy trong cuộc sống hàng ngày, tại sao sau khi chuyển vào nhà ma lại trở nên quái lạ thế?”
A Nam rút phích cắm, không quan tâm tờ giấy thứ hai máy in cho ra, cậu ta có hơi hoảng: “Chúng ta ở chỗ này mất khá nhiều thời gian, không tìm nữa, đi tiếp rồi nói.”
Tận cùng bên trong nhà kho, Hổ Nha đang thưởng thức vài bức tranh trong ngăn kéo, biểu cảm của cô ấy có hơi kì lạ, giống như là bị nét vẽ kì dị quái gở làm chấn động.
“Chị Hổ Nha? Chúng ta nên đi thôi.” A Nam thúc giục một câu.
“Cậu qua xem mấy bức vẽ này, giống như dùng góc nhìn của người chết để vẽ ra vậy, thậm chí tôi có thể cảm nhận được khát vọng mà người vẽ gần như muốn bộc lộ ra bức tranh, nó muốn trải nghiệm sự sống, giống như sắp chui ra từ trong bức tranh kéo người đang thưởng thức vào trong vậy.” Hổ Nha lấy di động ra định chụp lại, nhưng nghĩ tới đang ở trong nhà ma, cô lại nhịn xuống: “Về sau có cơ hội, tôi nhất định phải tâm sự cẩn thận với tác giả của những bức vẽ này, nếu như có thể mời người đó về vẽ minh họa cho tạp chí của chúng ta thì quá tuyệt.”
“Lời này của chị mà để thiết kế của chúng ta nghe thấy đoán chừng lại nổi giận.” A Nam bất đắc dĩ cười.
Hổ Nha và A Nam đi ra ngoài, chuẩn bị rời đi.
Vĩ Ba ở phía sau, vốn dĩ cô ấy cũng định đi nhưng đúng lúc đó trong máy in lại truyền ra tiếng vang nhỏ, tiếp đến máy tính bên cạnh máy in lại tự khởi động.
Bốn phía rất yên lặng, bất kì âm thanh nào cũng sẽ bị phóng đại, Vĩ Ba còn tận mắt nhìn thấy màn hình máy tính tự sáng lên, trong toàn bộ quá trình không ai đụng vào nó.
“Là ông chủ nhà ma điều khiển sau hậu trường à?”
Vĩ Ba đứng tại chỗ, trong não bắt đầu suy nghĩ lung tung: “Ông chủ nhà ma không thể nào lãng phí không gian bố trí một cảnh tượng không dùng tới, có khi nào bí mật của nhà kho này giấu ở trong máy tính không?”
Lúc mới tiến vào Vĩ Ba đã rất tò mò, tại sao một cái cửa nhà kho xập xệ lại viết ba chữ “khu vui chơi”, bên trong hẳn có gì kì lạ.
Cô mở lớn đôi mắt xinh đẹp, tiến tới bên cạnh máy tính.
Màn hình chiếu ra ánh sáng mờ mờ, toàn bộ nền vẫn là màu đen, trong đó loáng thoáng in đường nét của một khuôn mặt người.
Mới đầu Vĩ Ba còn tưởng đấy là phản quang của màn hình chiếu lại mặt mình, nhưng cô ấy càng nhìn lại càng cảm thấy có vấn đề.
“Hình như đây là mặt của người đàn ông?”
Đồ đạc trong kho rất nhiều và cũng rất lộn xộn, ba biên tập viên của tạp chí chen chúc bên trong cùng, ba người Dương Thần ở chỗ hơi sát ngoài, giữa bọn họ còn cách vài kệ hàng cũ.
“Lý Tuyết, cậu nhìn những mô hình cơ quan nội tạng trong lọ thủy tinh này đi, gần như giống hoàn toàn với những tiêu bản trong trường chúng ta.”
“Tỉ lệ giống với hiện vật.” Làm một sinh viên khoa y nhưng lại không soi ra được một khuyết điểm nào của mô hình cơ quan trước mắt, điều này khiến Lý Tuyết cảm nhận được một loại đáng sợ mơ hồ, phải biết rằng hiện tại bọn họ cũng không phải ở trong Học viện Pháp y mà là đang tham quan nhà ma.
“Người không thường xuyên tiếp xúc với cơ quan nội tạng vốn không làm ra được mô hình chân thực như vậy.” Mô hình cơ quan nội tạng khác với mô hình tượng người, chỉ có xẻ cơ thể vật sống ra mới có thể thấy được. Mặt khác, nội tạng của người hoàn toàn khác nội tạng động vật. Dương Thần có thể khẳng định toàn bộ những lọ tiêu bản đặt trên giá hàng đều là mô hình nội tạng người: “Lần trước tới tham quan, tôi đã cảm thấy ông chủ nhà ma hiểu rất rõ về kết cấu cơ thể người. Theo lẽ thường, một người cực kì hiểu rõ về cơ quan nội tạng, nếu hắn không phải bác sĩ cứu người thì chính là đồ tể giết người.”
“Cậu xem nhiều phim quá rồi hả?” Vương Diễm bị lời của Dương Thần làm cho hơi sợ: “Ông chủ nhà ma rất chú trọng chi tiết, có khi những mô hình nội tạng này do anh ta đặc biệt thuê người làm theo yêu cầu.”
“Tôi cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy.” Dương Thần thu lại ánh mắt, đi ra bên ngoài: “Mỗi lần tới nhà ma này lại có một trải nghiệm khác nhau, phong cách các cảnh tượng kinh dị đều khác xa nhưng lại rất chân thực, giống như trong thực tế thật sự có tồn tại những tòa nhà ứng với các câu chuyện lạ.”
Ba sinh viên y chuẩn bị rời nhà kho, Tiểu Lý nắm lấy di động, vẫn chưa tìm được cơ hội chụp ảnh, còn tiếp tục đi ra bên ngoài sẽ là Bạch Thu Lâm chặn ở cửa.
Một tay cậu ta đút trong túi, điềm nhiên như không liếc nhìn Phạm Thông.
Thịt mỡ trên bụng rung lên nhè nhẹ, Phạm Thông không hề biết mình đã bị để mắt đến, toàn bộ lực chú ý của cậu ta đều đặt vào lối đi.
Từng chiếc đèn ốp tường tắt ngóm, hình như tần suất càng lúc càng nhanh khiến người ta có cảm giác như có vật gì đang không ngừng tăng tốc vọt tới trong lối đi.
Ngón tay nắm chặt theo bản năng, con mắt Phạm Thông từ từ trừng lớn, bóng tối xâm nhập, bóng người trong đó lay động, hình như còn có cái đang nằm sấp trên trần.
Trái tim bắt đầu hoảng loạn, Phạm Thông nắm lấy cánh tay Phạm Đại Đức: “Anh, chú ý! Có thứ gì đang tới!”
“Thứ gì?” Con người Phạm Đại Đức khá chậm chạp, sau khi được Phạm Thông nhắc mới bắt đầu nhìn trái phải.
“Là ở bên kia! Mau gọi bọn họ ra!” Phạm Thông nhớ kĩ lời A Nam nói, mặc kệ xảy ra chuyện gì mọi người đều phải tập hợp lại.
“Đừng hoảng, anh đi xem thử.” Phạm Đại Đức đi về phía ngã tư bên kia, lá gan anh ta nhỏ, chẳng qua muốn giả bộ trước mặt em trai, sau khi bước được hai ba bước đã dừng lại, nghển cổ, ra sức nhìn về phía đường đi bên kia.
Đèn ốp tường tắt càng lúc càng nhanh, ánh sáng lập tức biến mất, Phạm Đại Đức cũng căng thẳng hẳn.
Lúc anh ta đi về phía trước, lão Chu và Đoàn Nguyệt lùi về sau vài bước, hai người bọn họ cùng Bạch Thu Lâm vây Phạm Thông vào giữa.