Chương 471: Đến cả cơ hội giãy giụa cũng không có ư?
Bầu không khí trong lối đi đã xuất hiện thay đổi rất lớn so với lúc trước, mấy người đứng ở cửa nhà kho đều nhìn về phía ngã tư.
Âm thanh đầu người rơi xuống trở nên rõ ràng, từng chiếc đèn ốp tường tắt ngóm, Phạm Đại Đức đứng ở trước nhất có thể thấy rõ một bóng người ở trong bóng tối.
Cơ thể xiêu vẹo, cái đầu vắt trên vai, còn có hai cánh tay dài ngắn không đều, hình như là tùy ý gắn lên.
Nó ẩn mình trong bóng tối, điểm mũi chân nhẹ nhàng nhảy lên trong bóng đêm.
Tiếng thì thầm của phụ nữ lọt vào trong tai, u ám đau thương, không ai nghe rõ cô ta đang nói cái gì, vừa như cầu xin lại như đang thấp giọng oán trách, muốn mượn đi thứ gì.
Lo lắng, bất an, áp bức chậm rãi truyền vào linh hồn, sợ hãi từ trong góc dần dần bò ra ngoài.
Hai chân Phạm Đại Đức đã bắt đầu nhũn ra, anh ta cảm nhận được chút hơi lạnh trên cổ, giống như có một đôi tay lạnh như băng thò ra từ trong quần áo mình, khẽ vuốt ve cổ anh ta.
Mồ hôi theo trán chảy xuống, cẳng chân run lên khe khẽ, đèn ốp tường ở ba lối đi còn lại chỗ ngã tư cũng tắt sạch.
Chớp mắt chỉ còn lại bóng tối.
Âm thanh trái tim đập trong lồng ngực và tiếng đầu người nảy lên từ từ chồng lên nhau, càng ngày càng gần.
Đèn ốp tường không ngừng tắt ngấm, không có thời gian phản ứng, bóng đèn trước người Phạm Đại Đức mấy mét đột nhiên tự tắt mất.
Cơ thể mơ hồ, xiêu vẹo đang tới gần, chúng nó đã đến rồi.
Cẳng chân run rẩy càng thêm kịch liệt, ngay lúc Phạm Đại Đức muốn xoay người, ngọn đèn bên cạnh anh ta cũng tắt phụt không báo trước.
Nửa bên người bị bóng tối bao phủ, cơ thể to lớn của anh ta giống như một bức tường, chắn giữa bóng tối và ánh sáng.
Cổ càng lúc càng lạnh buốt, cảm giác bị chạm vào len lỏi từ cẳng chân lên, giống như có vô số con kiến chui vào trong quần áo, sức lực bị hút ra từng chút một, kêu không thành tiếng, hầu kết run rẩy mãnh liệt, con ngươi anh ta như đang co lại.
Trong bóng tối trước mặt có một đám chất lỏng sền sệt, cực kì đen chậm rãi vươn ra, đứng thẳng dậy trước mặt Phạm Đại Đức.
Bị ngâm formalin trong thời gian dài, da của chúng chẳng khác nào da trâu bị phơi khô. Nó sáp lại người Phạm Đại Đức, bóng tối càng thăm thẳm, gương mặt đó rốt cuộc hiện ra rõ ràng.
Xương sọ bị khoét rỗng, đây tuyệt đối là hình ảnh bị giới hạn, trong chớp mắt xuất hiện đã triệt để đánh nát toàn bộ phòng tuyến tâm lý của Phạm Đại Đức.
Giây phút ấy, anh ta cảm giác như tim mình ngừng đập, thậm chí máu trong huyết quản còn bắt đầu chảy ngược, không thể hình dung, tựa như hôn mê hay hét to cũng trở thành một điều xa xỉ.
Ai mau tới cứu tôi? Cứu tôi với?
Không biết âm thanh do ai phát ra, cũng không biết là phát ra từ chỗ nào, toàn thân Phạm Đại Đức bắt đầu run lên, vóc dáng một mét chín của anh ta hoàn toàn che khuất bóng tối trước mặt.
Mấy người ở phía sau anh ta chỉ có thể thấy được cơ thể bắt đầu co giật như lên cơn của Phạm Đại Đức, màu da trở nên vô cùng bất thường.
“Anh? Anh... sao thế?” Tiếng gọi của em trai Phạm Thông vang lên sau Phạm Đại Đức, giúp anh ta thấy được một tia sáng trong vòng xoáy tối tăm chìm xuống không ngừng.
Anh ta nhớ đến người em trai nương tựa vào mình, lúc còn rất nhỏ, em trai cũng từng nói lời giống vậy.
Máu đột nhiên gia tốc, Phạm Đại Đức chậm rãi nghiêng đầu qua chỗ khác.
Trên gương mặt anh ta tràn đầy mạch máu xanh, vẻ mặt cực kì méo mó, đôi môi run rẩy chậm rãi mở ra. Phạm Đại Đức thân ở trong bóng tối vận hết sức lực mà hét lên: “Chúng nó tới rồi! Chạy mau!”
Sau lưng hoàn toàn lạnh lẽo, hai lỗ tai chảy ra chất lỏng, hoàn toàn bị lấp kín bởi thứ âm thanh nghe như móng tay cào lên thủy tinh, anh ta cảm giác như đám quái vật rỗng sọ trong bóng tối đó đang bò lên người mình, hai tay tí tách nhỏ formalin khẽ khàng bịt lỗ tai anh ta.
Ngũ giác yếu đi, trong đầu anh ta trống rỗng, chỉ có thể nhìn thấy em trai mình mở miệng, nhưng lại không nghe được giọng nói của em trai.
Phạm Đại Đức như phát điên mà lớn tiếng gào lên, anh ta giống như con trâu đực bị dọa sợ, xoay người túm lấy em trai cũng đang hoảng sợ lo lắng không kém, chạy về phía lối đi duy nhất còn ánh đèn chưa bị tắt.
“Chạy nhanh! Chúng nó đuổi tới rồi! Chúng nó ở phía sau!”
Da đầu sắp nổ tung, mỗi dây thần kinh đều đang run rẩy, Phạm Đại Đức không quay đầu lại cũng không quan tâm những du khách khác, trong đầu chỉ toàn là gương mặt không thể hình dung kia!
“Anh!” Cánh tay bị túm lấy, Phạm Thông không thể giãy giụa, cậu ta bị Phạm Đại Đức lôi kéo chạy trốn.
“Mấy người muốn đi đâu?! Quay về đi!” Lão Chu ở đằng sau hô khản cả giọng, toàn bộ người trong nhà kho đều nghe được tiếng của anh ta.
Bạch Thu Lâm là người đầu tiên chạy ra, phía sau anh ta chỉ có Tiểu Lý với mấy sinh viên y.
“Mau trở lại!” Lão Chu lại hô lớn, vẻ mặt anh ta sốt ruột, cắn răng đuổi theo cùng Đoàn Nguyệt.
“Đuổi theo!” Bạch Thu Lâm, Tiểu Lý cùng đám Dương Thần chạy ở phía sau.
Sự việc xảy ra quá bất ngờ, không ai nghĩ tới lại có du khách đột nhiên nổi điên.
Phạm Đại Đức và Phạm Thông vọt tới cuối lối đi, nhìn cũng không thèm nhìn đã chui vào trong một con đường nào đó, Lão Chu gần bọn họ nhất nhưng sau khi Lão Chu đi vào con đường đó, cơ thể lại tạm dừng.
Trước mặt anh ta là ngã ba, kì lạ hơn là trong cả ba lối đi của ngã ba đều truyền ra tiếng bước chân!
“Chắc là bên này.” Lão Chu nắm tay Đoàn Nguyệt, đuổi theo vào một lối đi, nhưng anh ta mới chạy được mấy bước đã bị Bạch Thu Lâm níu lại.
“Đừng đi! Lúc này tuyệt đối không thể làm rối đội hình!”
“Anh buông tôi ra!” Lão Chu hất tay Bạch Thu Lâm qua một bên, anh ta không thể giương mắt nhìn người đi chung biến mất như vậy được!
Vừa rồi dưới tình thế cấp bách Lão Chu đã dùng toàn lực, Bạch Thu Lâm lui về sau hai bước, đụng mạnh lên vách tường, cảnh này Tiểu Lý và ba sinh viên y đứng sau đều thấy cả.
“Ông anh! Tuyệt đối đừng xúc động! Lúc này không thể đuổi tiếp được!” Dương Thần cũng mau chóng lên tiếng, cậu ta suy nghĩ nhanh nhạy, ngay lập tức ý thức được chắc chắn đã xảy ra chuyện: “Bình tĩnh! Nhất định phải bình tĩnh!”
Cậu ta lo lắng Lão Chu lại xông lên, muốn cùng Tiểu Lý ngăn Lão Chu lại, nhưng đúng lúc đó, ngọn đèn duy nhất trong lối đi tắt phụt!
Toàn bộ lối đi hoàn toàn rơi vào bóng tối.
“Ngồi xổm xuống tại chỗ! Không ai được đi lung tung!” Dương Thần cao giọng kêu lên.
Trong bóng tối, không ai thấy được chuyện gì đang xảy ra, tiếng bước chân của hai anh em Phạm Đại Đức dần dần biến mất, rất nhanh trong lối đi lại vang lên tiếng bánh xe lộc cộc, có thứ gì đó theo sau Phạm Đại Đức và em trai anh ta!
Ba mươi giây sau, đèn ốp tường lại sáng lên.
Dưới ánh đèn lờ mờ, mấy người chưa hoàn hồn từ dưới đất đứng dậy, bọn họ nhìn nhau, đều thấy được hoảng sợ trên gương mặt bạn mình.
“Đèn tắt, hai du khách mất tích, tiếng bánh xe kia lại là chuyện gì nữa? Thứ gì đuổi theo sau hai anh em Phạm Đại Đức? Vừa rồi hai người bọn họ nhìn thấy gì?” Trong đầu Dương Thần bị lấp đầy bởi các nghi vấn, cậu ta càng nghĩ càng lo lắng, chuyện vừa xảy ra như một thùng nước đá dội từ đầu xuống, khiến toàn thân cậu ta lạnh thấu xương.
Hình như toàn bộ sự chuẩn bị của mình đều không có chỗ dùng, cái loại cảm giác vô lực này còn đau khổ hơn chính mình tuyệt vọng!
Dương Thần nắm chặt hai tay, hít sâu một hơi: “Đến cả cơ hội giãy giụa cũng không có ư?”