Chương 475: Âm thanh trong tủ chứa xác
“Vĩ Ba?” Hổ Nha đi đầu đoàn, cô ấy hô to một tiếng với cánh cửa mở một nửa kia, thế nhưng không có ai đáp lại.
“Đi vào nhìn thử xem.”
Đèn ốp tường tỏa ra ánh sáng lờ mờ, Hổ Nha đi về phía trước một mình, cô ấy tựa vào vách tường, chậm rãi đến gần cánh cửa sắt.
Cánh cửa được bao phủ bởi những vết gỉ sét, có chất lỏng đang chảy ra giống như máu.
“Căn phòng ấy dùng để làm gì?”
Hổ Nha di chuyển, lại đi về phía trước một bước, cơ thể cô ấy hơi nghiêng về phía trước, cố gắng không đụng phải cánh cửa đó, điều chỉnh thị giác muốn nhìn rõ tất cả đồ vật trong phòng.
Nhưng cô ấy còn chưa kịp nhìn rõ, một giọt chất lỏng trên trần nhà đã rơi xuống mu bàn tay cô.
Sền sệt, hơi giống máu, nhưng dường như nó được trộn lẫn với những thứ khác, tỏa ra một mùi lạ không thể tả nổi.
“Rỉ nước?” Cô ấy từ từ ngửa đầu, ánh sáng xung quanh bỗng nhiên trở nên hơi tối đi một chút, cửa sắt khẽ rung nhẹ.
“Cẩn thận!” Dương Thần hô lớn một tiếng, đèn ốp tường ở lối đi phía sau lại bắt đầu tắt!
Từng cái từng cái bị tắt, tốc độ rất nhanh, thật giống như có con dã thú đói bụng đang điên cuồng xông đến!
Không có cơ hội chuẩn bị, trong giây lát bóng tối đã nuốt chửng toàn bộ bọn họ.
“Tất cả ngồi xổm xuống! Ngồi im tại chỗ!” Trong lòng Dương Thần nóng nảy nhưng cũng không có cách gì giải quyết được: “Lần trước khi đèn tắt, chúng ta bị mất đi ba người, lần này không biết ai sẽ là người bị biến mất.”
Lối đi hoàn toàn rơi vào bóng tối, vô cùng yên tĩnh, có thể nghe được cả tiếng hít thở cùng tiếng tim đập của những bạn đồng hành bên cạnh.
Tất cả mọi người ngồi xổm dưới đất, không ai dám lộn xộn.
Trong bóng tối, từng cơn gió lạnh thổi đến, còn có thể thấy được một bóng người lờ mờ đang di chuyển ở phía cuối lối đi, sau đó biến mất không thấy đâu nữa, thứ quái dị đó khéo đã trà trộn vào trong đám người bọn họ rồi.
Thời gian trở nên dài dằng dặc, tiếng tim đập thùng thùng vang bên tai, phối hợp với nhạc nền kỳ dị của cảnh tượng, nỗi sợ hãi được khuếch đại đến vô hạn.
Kẽo kẹt...
Một âm thanh chói tai phát ra từ chỗ của Hổ Nha, cái cửa ở trước mặt cô ấy đã bị đẩy ra rồi.
“Là ai mở cửa vậy?”
Cánh cửa sắt bị đẩy ra ngoài, mùi formalin bay lơ lửng trong không khí, trong lối đi lại xuất hiện thêm một âm thanh khác.
Tí tách, tí tách...
Chất lỏng rơi từ trên cao xuống, nhỏ giọt trên mặt đất, âm thanh ngày càng gần với Hổ Nha, và cuối cùng dừng lại trước mặt cô ấy.
Tối đen như mực, cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ có âm thanh tí tách đang không ngừng truyền tới.
“Vật kia đang đứng bên cạnh mình.” Lòng bàn tay Hổ Nha bị mồ hôi thấm ướt, một cảm giác áp bách vô hình truyền đến, cô ấy cố lấy dũng khí, giơ tay của mình lên, vươn về phía trước, nhưng ngón tay lại không hề sờ được cái gì.
“Chắc là ở chỗ này, âm thanh phát ra từ đây.”
Hổ Nha vô cùng chắc chắn, tay cô ấy tiếp tục vươn về phía trước.
Tí tách...
Lại một giọt chất lỏng nữa rơi xuống, lần này đã rơi vào trên cánh tay của cô ấy.
“Sờ không thấy, vẫn còn đang chuyển và nhỏ xuống, lẽ nào... Nó đang ở trên đầu mình sao?” Mắt đã từ từ thích ứng được với bóng tối, Hổ Nha ngửa đầu nhìn thử, trên trần nhà phía trên đầu cô ấy có một bóng ma mơ hồ đang nằm.
Hình như nó mới leo ra khỏi ao, trên cơ thể vẫn còn sót lại rất nhiều nước, tay chân dính vào tường như một con tắc kè, cái đầu hướng về phía dưới, khuôn mặt bị moi hết ra đang dừng lại trên đỉnh đầu Hổ Nha, dường như nó đang chuẩn bị cắn vào mặt của Hổ Nha, sau đó cướp người đi!
“Đây là? Thứ gì vậy!” Hô hấp ngưng lại, hai chân Hổ Nha vẫn duy trì tư thế ngồi xổm, cơ thể hơi choáng, nhưng lúc này suy nghĩ của cô ấy vẫn minh mẫn như cũ, lòng can đảm của người phụ nữ này chắc là lớn nhất trong tất cả mọi người.
“Thứ kia ở trên đỉnh đầu tôi!” Hổ Nha hoảng sợ hô lên, cô ấy cầm lấy điện thoại trong túi, nhắm ngay đỉnh đầu, cố gắng ném thật mạnh.
Cốp! Điện thoại đập vào vách tường, phía sau Hổ Nha xuất hiện ánh sáng, là do A Nam đã bật đèn pin trên điện thoại của cậu ta lên.
Lúc ánh sáng chiếu đến, con quái vật trên trần nhà đã chạy đi rồi, cậu ta chỉ kịp nhìn thấy một bóng đen hình người đang bò rất nhanh trên trần nhà.
...
Âm thanh bánh xe đẩy đang lăn phía sau càng ngày càng gần, Phạm Đại Đức và Phạm Thông cũng đã không thể chạy nổi. Hai người bọn họ đã lạc mất phương hướng từ lâu rồi, hiện tại cũng không dám yêu cầu xa vời là qua cửa mà chỉ muốn thoát khỏi cái thứ phía sau kia, hít một hơi thật sâu, ngồi nghỉ ngơi một chút.
“Vào đi! Nhanh lên!” Hai người bọn họ chui vào một lối đi được quét sơn trắng, thấy một cái cửa sắt được mở một nửa, trên đó viết bốn chữ: Nhà xác số 2.
Nhìn cũng không buồn nhìn, Phạm Đại Đức dắt tay Phạm Thông chạy thẳng vào, sau đó anh ta đóng cánh cửa nặng nề lại.
“Anh, từ từ đã.”
Phạm Thông giãy tay ra khỏi tay Phạm Đại Đức, cậu ta thở dốc dữ dội, dựa vào tường rồi trực tiếp ngồi trên mặt đất. Mấy năm gần đây cậu ta cũng chưa từng hoạt động kịch liệt như vậy bao giờ.
Đóng kín cửa phòng, vài giây sau, tiếng bánh xe lăn qua cửa và từ từ rời đi.
“Thoát được rồi.” Phạm Đại Đức giống như mới được vớt ra từ trong nước vậy, toàn thân bị mồ hôi thấm ướt, hai chân anh ta như nhũn ra, không chịu thua kém mà ngồi trên mặt đất: “Mệt quá, anh muốn ngồi nghỉ một lúc.”
Thấy anh trai của mình mạnh miệng, Phạm Thông cũng không vạch trần, cậu ta thở hổn hển ngồi bên cạnh anh trai của mình: “Tại sao anh lại làm thế? Tự dưng lại chạy đến nhà ma để chịu tội như thế này làm gì, gia đình chúng ta đều là những kẻ nhát gan, cha mẹ đi như thế nào không phải là anh không biết, cần gì phải tìm đến đây để khổ sở như vậy.”
“Chính là bởi vì anh thấy phiền muộn với thái độ này của em, không có ai nhát gan từ nhỏ cả, hơn nữa chuyện anh dẫn em đến tham quan nhà ma cũng chẳng liên quan gì đến cha mẹ hết, thuần túy chỉ là muốn mang em ra ngoài một chút. Suốt ngày chỉ ngồi chơi game ở nhà, em xem tinh thần em đã sa sút thành cái dạng gì rồi?”
“Anh, em ở nhà không phải để chơi game.” Phạm Thông suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng nói thật: “Trò chơi đó nghe nói là do một kẻ giết người tạo ra, trong đó có bằng chứng về việc hắn ta ngược đãi trẻ em, nhưng tạm thời bây giờ còn chưa có ai tìm thấy được.”
“Em bớt kiếm cớ đi, anh là anh của em, chẳng lẽ anh còn không hiểu rõ em sao?” Phạm Đại Đức khoát tay: “Không phải chỉ là thất tình thôi sao? Bây giờ không có bạn gái thì sau này lại tìm, đàn ông con trai lo gì không có vợ?”
“Câu này anh học từ ai vậy?” Phạm Thông lại lười giải thích cho anh trai của mình: “Thôi em cũng chẳng muốn nói chuyện với anh nữa, hai ta cũng đừng nghĩ đến chuyện qua cửa, cứ ngồi im trong này hết 30 phút, sau đó chờ ông chủ đến cứu chúng ta ra thôi.”
“Như vậy không tốt đâu.”
“Không tốt cái gì chứ? Cho dù anh đánh chết em, em cũng sẽ không đi ra ngoài nữa đâu.”
Phạm Thông còn chưa nói hết thì dãy tủ chứa xác ở bên cạnh trong nhà xác đột nhiên phát ra âm thanh lạo xạo.
Thịt trên người cậu ta rung lên, bị hù đến run cầm cập: “Âm thanh gì vậy?”
“Không biết, nhưng hình như là phát ra từ phía đó.” Phạm Đại Đức bò dậy khỏi mặt đất, hai em em dựa sát vào cái cửa, trong lòng vô cùng hoảng sợ.
“Em cảm thấy chúng ta cũng không cần đi đến đó nhìn thử đâu, chỗ có cơ quan, chỉ cần không được kích hoạt thì tương đương với không có cơ quan rồi.” Mồ hôi trên mặt Phạm Thông còn chưa kịp khô, mồ hôi lạnh mới đã chảy ra.
“Cũng có lý.” Hai anh em không có ý định đến gần cái tủ, thế nhưng hình như cái thứ ở trong tủ đó lại không có ý định buông tha cho bọn họ.
Ánh đèn trong phòng sáng tối chập chờn, một âm thanh chói tai của móng tay cào vào cánh cửa kim loại đột nhiên phát ra từ trong một cái tủ chứa xác nào đó, dường như thứ đó đang tìm kiếm một khoảng trống và chuẩn bị đi ra.