Hệ thống nhà ma

Chương 474: Người thích hợp nhất để trở thành đồng đội

Chương 474: Người thích hợp nhất để trở thành đồng đội

Trong điện thoại di động của Vĩ Ba phát ra giọng nói của Hổ Nha, ấm áp, dịu dàng, giống như ánh sáng chiếu thẳng vào lòng của cô ấy.
“Chị Hổ Nha, chị hãy nghe em nói, cái con quỷ kia trốn ở trong máy in, nó kéo em vào trong cái động này, mọi người kéo máy in ra là có thể nhìn thấy.”
“Ừ, yên tâm đi, chúng ta sẽ gặp nhau sớm thôi.”
Nghe thấy giọng nói phía bên kia điện thoai, Vĩ Ba vẫn hơi lo lắng: “Mọi người nhất định phải đi vào lối đi bên trái đó! Lúc em mới đi ra từ cái động này, phía sau còn vang lên âm thanh bánh xe đang lăn, có thứ gì đó đang đuổi theo em, lúc đó em cũng không dám suy nghĩ nhiều mà chỉ cắm đầu cắm cổ chạy về một phía, chờ đến khi âm thanh ấy biến mất mới dám gọi cho chị.”
“Bọn chị đang đi đến rồi, em cứ đi về phía trước đi, không phải sợ, cũng không cần phải cúp điện thoại.” Trong điện thoại không ngừng phát ra giọng nói của Hổ Nha, giống như một chị gái thân thiết vậy.
Có giọng nói ấy đồng hành, Vĩ Ba cảm thấy cơ thể lại có sức lực trở lại, cô ấy đi về phía sâu với tối nhất.
...
“Không gọi điện thoại được.”
A Nam đứng ở giữa ngã ba, nhìn hai đường trái phải đều được quét sơn trắng, rơi vào trầm tư.
“Nên đi đường nào đây?”
Vấn đề này đã làm khó cậu ta một lúc lâu, mà cảnh tượng Nhà Xác Dưới Lòng Đất này khác hẳn những cảnh tượng kinh dị khác trong nhà ma, nơi này giống như một mê cung với cấu trúc bên trong cực kỳ phức tạp, mà hiện tại bọn họ đã bị hãm sâu vào trong đó.
“Không có ai nghe, tâm tư ông chủ nhà ma này kín đáo, trong cảnh tượng này chắc là sẽ cài đặt một máy làm nhiễu sóng.” Tiểu Lý thử dùng khoa học để giải thích.
“Không phải máy nhiễu sóng, sóng điện thoại rất đầy nhưng lại không có ai nghe.” Hổ Nha cất điện thoại di động, cô ấy đứng bên cạnh A Nam, trong mắt có một chút lo lắng: “Có thể là trong quá trình chạy trốn Vĩ Ba đã không cẩn thận làm rơi điện thoại ở chỗ nào đó.”
Hổ Nha nói ra đáp án khả thi nhất vào lúc này, đây cũng là lời giải thích mà cô ấy dành cho chính mình.
“Kế tiếp chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Lại là một ngã rẽ nữa, đi bên nào đây?” Dương Thần nhìn thấy Hổ Nha dùng điện thoại ngay trong nhà ma thì cách xa cô ấy theo bản năng, tình huống không đúng lắm, cậu ta cũng không nguyện ý làm chim đầu đàn nữa, chỉ muốn cố gắng khiêm tốn bảo vệ mình.
Ánh mắt len lén liếc nhìn mấy người bên cạnh, nỗi bất an trong lòng Dương Thần càng ngày càng mãnh liệt, cậu ta bí mật chú ý và thề sẽ tìm ra nguồn gốc của sự bất an này.
“Hai con đường không có bất kỳ đánh dấu nào, tất cả đều được quét sơn trắng, nếu dựa theo lời mà sinh viên y kia nói thì đây là con đường chuyên dùng để chở xác, là đường chuẩn bị cho người chết, chúng ta không thể tùy tiện đi vào được.” Sau khi Tiểu Lý nói xong thì nhìn thoáng qua Bạch Thu Lâm, có thể là bởi vì cậu ta muốn có được sự ủng hộ của Bạch Thu Lâm, nhưng đáng tiếc sự chú ý của Bạch Thu Lâm từ đầu đến cuối đều không đặt trên người cậu ta.
“Chỉ có thể đánh cược một lần.” Hổ Nha và A Nam cũng không thương lượng cùng những người khác, hai người liếc nhìn nhau, trực tiếp lựa chọn con đường bên trái rồi đi vào: “Có thể gọi được điện thoại cho Vĩ Ba nhưng lại chẳng có ai nghe, chắc là đã làm rơi trong quá trình chạy trốn. Mà thứ có thể làm cho cô ấy vội vàng thoát thân, đến cả điện thoại rơi cũng chẳng buồn nhặt lên, điều này khẳng định lúc đó cô ấy đã bị thứ gì đó kinh khủng đuổi theo, rất có thể chính là thứ có bánh xe đó. Dưới tình huống đó, cô ấy nhất định sẽ lựa chọn con đường gần với mình nhất, mà con đường bên trái này gần cô ấy hơn bên phải rất nhiều.”
“Suy đoán này của cô giống như đang tự lừa mình dối người, hoàn toàn không có cơ sở nào cả.” Dù sao Dương Thần cũng còn trẻ, cậu ta thực sự nghe không vô, bèn phản bác một câu: “Vậy chẳng may cái con quái vật kinh khủng đang truy đuổi Vĩ Ba đã lao ra từ con đường bên trái này thì sao? Lúc đó cô ấy chỉ có thể chạy về phía bên phải, bây giờ chúng ta lại đi vào đường bên trái, chắc chắn sẽ gặp phải con quái vật đó.”
“Nói một cách tương đối, xác suất Vĩ Ba đi vào con đường bên trái là lớn hơn, điều đó với tôi mà nói là đủ rồi.” Hổ Nha và A Nam cũng không quay đầu lại, đi thẳng vào con đường bên trái.
Hai vị biên tập viên cứ khăng khăng đi vào, vì để bảo trì đội ngũ được hoàn chỉnh, cho dù trong lòng Dương Thần không hài lòng cũng đành phải đi cùng họ.
Đội ngũ mười hai người giờ đã biến thành chín người, nếu càng ngày càng tách ra thì cơ hội qua cửa lại càng thêm mong manh hơn.
Dương Thần khẽ thở dài, càng ngày càng cảm thấy mình nhìn không thấu tâm tư của ông chủ nhà ma: “Với sự hiểu biết của tôi về ông chủ, nỗi kinh hoàng thực sự của cảnh tượng này sẽ chỉ được tiết lộ sau khi chúng ta tìm thấy bức ảnh, bây giờ cũng chỉ là một món khai vị mà thôi.”
Chỉ cần suy nghĩ sâu hơn một chút, cái trán của Dương Thần đã không cầm được mà đổ mồ hôi, đối phương rõ ràng còn chưa dùng lực, lúc này mới chỉ đi vào cảnh tượng có vài phút, đội ngũ vốn bện chắc như sợi dây thừng cũng đã sụp đổ. Nếu cứ tiếp tục như thế này, đừng nói qua cửa, khéo đến cả việc vào được khu vực trung tâm cũng là cả một vấn đề.”
“Ông chủ nhà ma này cũng biến thái quá, hoàn toàn không lưu lại một đường sống nào cho chúng ta cả!”
Dương Thần cảm thán ở trong lòng nhưng biểu cảm lại không thay đổi một chút nào, cậu ta lo lắng tâm trạng của mình sẽ ảnh hưởng đến những người khác.
“Không thể dựa vào người khác, lúc này chỉ có thể lấy chính bản thân mình là trung tâm, ưu tiên lo lắng cho người một nhà.” Dương Thần quay đầu lại nhìn, nhóm du khách cùng đi vào nhà ma tham quan lúc nãy đã chia làm mấy nhóm nhỏ.
Hai biên tập viên đi ở phía trước, Bạch Thu Lâm và Tiểu Lý đang đi cùng với nhau, đứng cuối đội ngũ chính là Lão Chu cùng Đoàn Nguyệt.
“Hai biên tập viên kia hoàn toàn không nghe lời khuyên của mình, rất có chính kiến của riêng mình. Bạch Thu Lâm lại là người tâm cao khí ngạo, có cảm giác lòng dạ rất sâu.” Dương Thần nhìn một vòng, cuối cùng dời ánh mắt lên trên người Lão Chu: “Tính cách của đôi vợ chồng nhỏ này rất hiền lành, người chồng thì có tinh thần trọng nghĩa rất mạnh mẽ, khoan dung rộng lượng, người vợ tính cách nhu nhược, hai người bọn họ rất thích hợp để trở thành đồng đội, bọn mình cần phải đi theo bọn họ làm quen một chút.”
Dương Thần thấp giọng nói chuyện cùng với Lý Tuyết, đi chậm lại, chủ động đi đến bên cạnh Lão Chu.
Phát hiện Dương Thần chủ động chạy tìm đến mình để nói chuyện phiếm, Lão Chu cảm thấy rất cảnh giác, anh ta vẫn nhớ rõ vừa nãy khi đầu bếp kia vừa chạy mất, Dương Thần đã lạnh lùng nói những gì.
Anh ta nhìn Dương Thần bằng một sắc mặt không tốt, anh ta thấy Dương Thần có thể vứt bỏ đầu bếp kia, thì sau đó cũng có thể sẽ vứt bỏ mình.
“Cậu đến đây làm gì?” Mặt Lão Chu căng thẳng nhưng Đoàn Nguyệt ở bên cạnh lại một mực khuyên bảo.
Dương Thần thấp giọng nói xin lỗi, nói nỗi khổ tâm riêng của mình ra, lại cố gắng phân tích cho Lão Chu nghe một chút về cục diện lúc này, cuối cùng vẻ mặt của Lão Chu mới dần dịu đi.
Nhưng khi Dương Thần vừa đưa ra ý muốn hợp tác với Lão Chu thì Lão Chu không hề nghĩ ngợi gì mà trực tiếp từ chối, khi Đoàn Nguyệt hỏi tại sao, Lão Chu dùng giọng nói đủ để Dương Thần nghe được: “Hợp tác cùng với bọn họ chính là bảo hổ lột da, chúng ta không có nhiều tâm tư, đừng để đến lúc bị bọn họ bán còn đi giúp bọn họ kiếm tiền.”
Đoàn Nguyệt cái hiểu cái không gật đầu, Dương Thần đứng bên cạnh lại chỉ có thể cười khổ, có điều Lão Chu càng nói như vậy, cậu ta lại càng giữ vững suy nghĩ phải lôi kéo Lão Chu.
Cậu ta cũng không biết vì sao, sự bất an trong lòng càng ngày càng mãnh liệt, giống như nguy hiểm đang ẩn núp xung quanh cậu ta, thậm chí còn ẩn giấu cả trong mấy vị du khách, cho nên lúc này cậu ta nhất định phải đoàn kết được thật nhiều lực lượng, đủ để ứng phó với mọi tình huống.
Trong khi Dương Thần còn đang tiếp tục thuyết phục Lão Chu, trong lối đi trước mắt đã xuất hiện diễn biến mới.
Mùi formalin trong không khí ngày càng nồng hơn, một luồng không khí lạnh thổi ra từ cánh cửa sắt bị mở ở cuối lối đi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất