Chương 477: Anh, mau tỉnh lại đi!
“Anh, mau tỉnh lại đi!”
Phạm Thông lắc lắc vai của Phạm Đại Đức, một lúc lâu sau, Phạm Đại Đức mới dần tỉnh táo lại.
“Chúng ta đang ở đâu đây?” Cuối cùng hai mắt cũng tập trung, lúc này thân hình khôi ngô cao lớn của Phạm Đại Đức đang nghiêng người nằm trên mặt đất, thoạt nhìn rất suy yếu.
Nhìn thấy bộ dạng này của anh trai, môi Phạm Thông giật giật, cậu ta không đành lòng nói chuyện vừa xảy ra cho lắm.
“Chúng ta đã được nhân viên đưa ra khỏi nhà ma rồi sao?”
Phạm Thông nửa ngày không lên tiếng, sắc mặt kỳ lạ giống như bị trúng tà, Phạm Đại Đức ý thức được mọi chuyện không thích hợp mới bò dậy, nhìn xung quanh.
Cửa sắt, tủ chứa xác, còn có âm thanh bánh xe quanh quẩn ở bên tai, cảm giác giống như đã từng quen biết này khiến Phạm Đại Đức không phản ứng kịp trong khoảng thời gian ngắn.
“Cảnh tượng này... Không phải chúng ta đã trải qua rồi sao?”
Âm thanh móng tay cào cửa càng lúc càng lớn, trong tủ phát ra tiếng thở dốc trầm thấp, không cần Phạm Thông trả lời, trong lòng Phạm Đại Đức đã có đáp án.
Tiếng bánh xe lao ầm ầm đến và dừng lại ở cửa phòng, từng cánh cửa tủ bị mở tung, máu bắn tung tóe, số lượng quái vật đang chui ra nhiều hơn trước rất nhiều.
Hai chân nhũn ra, Phạm Đại Đức dựa vào cửa nhà xác số 2, hai tay không khống chế được mà run rẩy.
Cửa phòng phía sau lưng bị đụng, cơ thể anh ta dựa vào cánh cửa cũng rung theo, Phạm Đại Đức cảm giác xương trên người như muốn nứt ra.
“Dừng lại đi! Tần suất làm việc của mấy người nhanh thế! Tôi vừa mới tỉnh! Tôi vừa mới tỉnh mà!”
Phạm Đại Đức ấm ức phát khóc, so với anh ta, Phạm Thông nhìn có vẻ tỉnh táo hơn một chút.
Đối với người thông minh mà nói, sai lầm giống như vậy sẽ không thể nào phạm phải hai lần.
Lau đi mồ hôi lạnh trên trán, bắp chân Phạm Thông giống như bị chuột rút, ngồi phịch dưới đất, tiện thể ngả vào Phạm Đại Đức ngồi sau.
“Anh, nếu tí nữa anh tỉnh dậy sau hôn mê trước em thì hãy nhớ đừng đánh thức em, hãy để em hôn mê thêm một lúc.” Sau khi nói xong câu cuối, mắt của Phạm Thông đã nhắm lại, trực tiếp “ngất” luôn.
Phạm Đại Đức còn chưa kịp phản ứng xem chuyện gì đang xảy ra, đèn trong phòng đã tắt hết.
“Em trai? Tiểu Thông? Phạm Thông?”
Cửa nhà xác bị đập ra, Phạm Đại Đức bị vô số bóng ma vây quanh, khắp nơi trong cảnh tượng đều có thể nghe được tiếng kêu thảm thiết của anh ta.
...
Nửa phút đồng hồ sau, đèn ốp tường sáng lên, lối đi lại khôi phục như bình thường.
Bóng ma đã biến mất, cơ thể Phạm Đại Đức co lại thành một đống ở góc tường, anh ta đã sùi bọt mép ra không thể nhiều hơn được nữa rồi.
Chậm rãi mở hai mắt ra, úp mặt xuống, Phạm Thông nằm ở bên cạnh Phạm Đại Đức từ từ mở mắt, cậu ta vừa cảm thấy sợ hãi vừa cảm thấy khá kích động.
“Chỉ cần giả chết là sẽ không bị ma quỷ tấn công? Không đúng, cũng có thể là do anh mình đã hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của chúng nó.” Nghĩ đến cảnh tượng mới xảy ra lúc nãy, Phạm Thông cảm thấy tê cả da đầu.
“Phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, tùy tiện đi đến chỗ nào cũng an toàn hơn nhiều so với nơi đây.”
Cậu ta miễn cưỡng đứng lên, lay vai Phạm Đại Đức: “Anh, tỉnh dậy đi! Nhanh lên!”
Luống cuống nửa ngày, Phạm Đại Đức cũng không thấy tốt hơn, trong lòng Phạm Thông thấy sốt ruột, hai tay kéo cánh tay Phạm Đại Đức như muốn cõng anh ta lên.
Cậu ta vừa mới túm lấy Phạm Đại Đức đã nghe thấy có người thở dài một tiếng ở phía cuối hành lang.
“Do bị kinh sợ nên mới ngất, đây là hôn mê đột ngột, việc đầu tiên cậu cần phải làm chính là để anh ta nằm thẳng dưới đất, bảo đảm thoáng khí, sau đó tiến hành hồi sức tim phổi. Lúc này mà di chuyển cơ thể anh ta thì chẳng có lợi ích gì với anh ta.”
Đó là một âm thanh xa lạ, không thuộc về những du khách còn lại, Phạm Thông vốn không nghe rõ người kia nói cái gì, ngay khi đối phương mở miệng, cậu ta đã buông lỏng tay ra, nằm xuống tại chỗ.
Cơ thể Phạm Đại Đức cũng rơi trên mặt đất, anh em hai người “phơi thây” giữa lối đi.
Người đứng phía xa không ngờ lời nhắc nhở đầy thiện ý của mình đã dọa ngất người khác. Vài giây sau, đèn ốp tường tắt đi, trong lối đi nổi lên từng cơn gió lạnh, bốn vị bác sĩ mặc áo blouse trắng, đeo khẩu trang và mang găng tay đã đi tới.
Toàn thân bọn họ đều được bao bọc cực kỳ kín kẽ, nhìn không thấy mặt.
“Sao lại bất tỉnh nữa rồi? Không phải ban nãy vẫn còn yên lành sao? Là do thần kinh quá nhạy cảm à?”
“Cái cơ thể to lớn này có tố chất không tệ, bị quăng ngã đến mấy lần rồi nhưng da thịt cũng không bị trầy xước, thật rắn chắc. Lần trước tôi gặp được một người như vậy là ở trong phòng giải phẫu số 7, đó là một công nhân chuyên dọn công trường, lúc cạo mỡ là vô cùng dễ dàng.”
“Đừng nói nhảm nữa, cứu tỉnh rồi nói tiếp, cứ để họ nằm giữa lối đi thế này là quá nguy hiểm.”
Một vị bác sĩ tốt bụng đi cứu chữa cho Phạm Đại Đức, mấy vị còn lại đều vây quanh Phạm Thông.
Gió lạnh quất vào mặt, cơ thể rất lạnh, thế nhưng cái trán Phạm Thông lại không cầm được mà đổ mồ hôi.
“Hình như mình bị vây lại rồi? Mình nên làm cái gì bây giờ? Một người bình thường gặp phải loại tình huống này thì nên làm cái gì bây giờ?”
Cổ mát lạnh, giọng nói của một bác sĩ có hơi kinh ngạc: “Cơ thể cậu ta không có việc gì cả! Tại sao lại hôn mê nhỉ?”
“Tim đập nhanh như vậy, chắc là giả vờ bất tỉnh.”
“Vậy chẳng phải là cậu ta đã nhìn thấy mấy người chúng ta rồi sao? Không bằng chúng ta bắt cậu ta cho...”
Trong khi mấy bác sĩ còn đang thảo luận, Phạm Thông trên đất lén ti hí mắt, đúng lúc đụng phải ánh mắt sắc bén của mấy vị bác sĩ.
“Quả nhiên là đang giả vờ bất tỉnh.” Bác sĩ cầm đầu thoạt nhìn khá trẻ, ánh mắt cũng đáng sợ nhất: “Bình thường tôi ghét nhất chính là mấy người thích đùa giỡn và dùng thủ đoạn nhỏ.”
Phạm Thông cười xấu hổ, thịt trên mặt run lên, bàn tay mập mạp của cậu ta ấn xuống đất, muốn ngồi dậy: “Thật không ngờ trong nhà ma này còn chuẩn bị cả bác sĩ, điều mà cả ở nhà ma quốc tế cũng rất hiếm thấy ấy nhỉ? Không hổ là nhà ma kinh khủng nhất Cửu Giang.”
Cậu ta nhìn vị bác sĩ đang cứu chữa cho anh trai của mình, nhìn thế nào cũng cảm thấy kỳ quái, nhưng cụ thể có vấn đề ở đâu thì lại nói không nên lời.
Bị mấy bác sĩ quây xung quanh, cơ thể lại càng ngày càng lạnh, Phạm Thông ép buộc chính mình phải nở một nụ cười vui vẻ: “Mấy vị, tôi sẽ không quấy rầy nữa đâu, mấy người cứ tiếp tục.”
Cậu ta đút tay vào trong túi quần, ngón tay di di trên màn hình điện thoại, cơ thể lui về phía sau, cũng không cần anh trai của mình nữa, phương pháp xử lý tốt nhất trong lúc này chính là tự mình chạy trước.
“Chờ một chút.”
Mấy vị bác sĩ đồng thời mở miệng, ánh mắt tập trung vào bàn tay đang đút trong túi của Phạm Thông.
Phạm Thông tự biết tình huống không ổn, bèn đi nhanh hơn, cậu ta rẽ qua một ngã rẽ mới phát hiện bên kia giống như là một con đường cụt, lối ra đều bị bác sĩ đứng lấp kín.
“Cậu quá mập, hơn nữa lại liên tục bị kinh sợ, nhịp tim không bình thường, ở bên chỗ tôi có máy móc chuyên nghiệp, hi vọng cậu có thể phối hợp với tôi để tiến hành kiểm tra.” Sau khi bác sĩ đó nói xong, tự bản thân cũng không quá chắc chắn: “Chắc là có máy móc đấy, nếu như tôi nhớ không nhầm.”
“Chữa bệnh cho tôi sao?” Phạm Thông nắm chặt điện thoại, từ từ đi đến gần bác sĩ, ngay khi còn đứng cách bác sĩ có một, hai mét thì đột nhiên bắt đầu gia tăng tốc độ.
“Ý tốt của mấy người tôi xin nhận, nhưng cơ thể của tôi tự tôi biết, không cần mấy người quan tâm!”
Cơ thể một trăm ký của Phạm Thông lao đến chỗ mấy bác sĩ, cậu ta cũng bị dọa đến mức không còn cách nào khác, chỉ muốn liều mạng một lần.
Cánh tay khua khoắng lung tung, chạm phải áo blouse của bác sĩ, Phạm Thông cảm giác giống như đầu ngón tay mình chạm phải vật gì đó.