Hệ thống nhà ma

Chương 478: Lộ rồi

Chương 478: Lộ rồi

Phạm Thông vung tay loạn xạ đập trúng người của bác sĩ dẫn đầu, cũng chẳng biết chạm phải cái gì, cảm giác ướt ướt.
“Sao áo khoác của mấy bác sĩ này đều ướt vậy?”
Phạm Thông nghiêng đầu, dùng khóe mắt nhìn lướt qua, chỗ cổ áo của bác sĩ bị cậu ta dùng ngón tay chọc cho lún xuống, hồi lâu vẫn chưa khôi phục như cũ.
“Cổ của anh ta?”
Cảnh tượng trước mắt cực kì đáng sợ, toàn thân bác sĩ được đồng phục bọc lấy, duy chỉ có trên cổ lõm xuống một miếng, nhìn rất không hài hòa. Giống như thứ được bọc trong lớp đồng phục không phải con người mà là một pho tượng bùn.
Đồng phục lõm xuống, cổ áo bác sĩ dịch ra một kẽ hở, mùi formalin nồng nặc bay ra, làm cho Phạm Thông sặc không mở nổi mắt.
“Tinh lực dư thừa, mất trật tự ngôn ngữ, hành vi rối loạn. Đây chính là triệu chứng của rối loạn hưng cảm*, xem ra người cậu đúng là bệnh không nhẹ.” Cổ áo bị lõm xuống của bác sĩ dẫn đầu kia chậm rãi trở về bình thường, anh ta nháy mắt với hai bác sĩ bên cạnh: “Ngăn cậu ta lại, chúng ta giúp cậu ta làm kiểm tra toàn diện.”
(*) Hưng cảm hay mania là một tâm trạng hứng khởi cao bất thường hoặc dễ bị kích thích, cáu kỉnh, khuấy động và/ hoặc đầy năng lượng. Trong một ngữ cảnh nào đó, nó có nghĩa trái ngược với trầm cảm. Hưng cảm là một triệu chứng để chẩn đoán một số bệnh tâm thần.
“Tôi không bị bệnh!” Phạm Thông vô cùng tuyệt vọng, nhà ma của người khác không đếm xỉa đến thì cùng lắm chỉ là bị dọa ngất, nhà ma bên này bị dọa ngất còn có thể cứu tỉnh, cậu ta càng nghĩ càng không hiểu, người có y thuật giỏi giang như vậy chạy đến nhà ma diễn vai quần chúng rốt cuộc xuất phát từ tâm lý gì?
“Tôi thật sự không có bệnh, mấy người đừng qua đây!”
Nghe tiếng hét xé họng của Phạm Thông, bác sĩ đứng đầu kia lắc đầu: “Cậu có bệnh hay không, không phải do cậu quyết định mà là do bác sĩ, không tin cậu có thể đến bệnh viện gần đây nhất làm kiểm tra toàn diện.”
...
Tiếng kêu thảm thiết của Phạm Thông vang vọng trong cảnh tượng dưới lòng đất, toàn bộ du khách nghe thấy đều không khỏi sợ run cả người, nhìn về nơi âm thanh truyền tới bằng con mắt đầy thương cảm.
“Âm thanh này có hơi quen tai.” Tiểu Lý ngồi xổm dưới đất, nhỏ giọng nói với Bạch Thu Lâm ở bên cạnh.
“Xem ra Phạm Thông và Phạm Đại Đức đã xảy ra chuyện, chúng ta cũng không cần đi cứu bọn họ nữa.” Giọng điệu của Bạch Thu Lâm vẫn cứ lạnh như băng, đối với ai cũng lạnh lùng, giống như một con sói cô độc.
Đèn ốp tường trong lối đi lại sáng lên một lần nữa, con quái vật ghé trên đầu Hổ Nha đã sớm biến mất.
“Vừa rồi là thứ gì vậy?” A Nam chạy qua, nâng Hổ Nha dậy: “Ban nãy chị có nhìn rõ không?”
Hổ Nha lắc đầu: “Hình như không có mặt, đầu cũng rỗng.”
“Rỗng đầu? Thế chắc không phải là kỹ xảo diễn viên, lẽ nào là người máy?” A Nam ngửa đầu nhìn trần lối đi, trần được sơn trắng vẫn còn đọng nước.
“Căn nhà ma này trông thì phèn, không ngờ lại có nhiều trang thiết bị tiên tiến phối hợp ở bên trong như vậy, ông chủ đúng là rất biết đầu tư, cũng không sợ lỗ vốn.” Người nói vô ý, người nghe hữu tình, Tiểu Lý lấy di động ra len lén ghi lại phát hiện quan trọng này, ấn nút gửi đi, truyền đoạn thông tin này ra ngoài.
“Đúng vậy, ông chủ nhà ma này đúng liều. Tôi nghe nói đạo cụ trong nhà ma không giống với đạo cụ của dân trong nghề khác, không thể thu hồi, cơ bản trừ người cùng nghề thì chẳng ai muốn.” Lão Chu và Đoàn Nguyệt cách Tiểu Lý rất gần, mọi chuyện cậu ta vừa làm đều bị hai người nhìn thấy.
Gương mặt nở nụ cười, Lão Chu buông lỏng bàn tay đang nắm lấy Đoàn Nguyệt, hai người bọn họ đứng hai bên Tiểu Lý, kẹp cậu ta vào giữa.
Tiểu Lý thấy Lão Chu đi qua thì quay đầu đùa giỡn, ấn tượng của cậu ta về Lão Chu rất tốt, dưới mắt nhìn của cậu ta, trong tất cả mọi người đáng tin nhất chính là Bạch Thu Lâm mà tốt bụng nhất chính là vợ chồng Lão Chu.
“Đèn đã sáng rồi, tranh thủ thời gian đi tìm Vĩ Ba thôi.” Dương Thần nhìn qua thời gian: “Tôi tính toán thử, khoảng cách giữa hai lần tắt đèn là ba phút, bây giờ tôi chưa chắc khoảng thời gian này là cố định hay ngẫu nhiên. Nếu là cố định, tôi đề nghị trong ba phút tiếp theo điều trước tiên là chúng ta nên tìm một nơi tương đối an toàn, chịu đựng qua lần tắt đèn tới rồi tính tiếp.”
Ánh mắt Dương Thần đảo qua mấy người trong đội, đáy mắt cậu ta thoáng qua chút khác thường, sau khi nói xong câu đấy thì cúi đầu: “Phạm Thông và Phạm Đại Đức đã gặp chuyện, bây giờ chỉ còn lại mấy người chúng ta, mọi người tụ lại với nhau, mấy người chúng ta thôi, trước tiên nhìn xem quái vật trong bóng tối trông như thế nào, xác định sau khi tắt đèn rốt cuộc sẽ gặp phải nguy hiểm gì. Sau khi biết rõ mấy thứ này, chúng ta lại tính toán cẩn thận, đặt ra bước tiếp theo của kế hoạch.”
Trong lòng có một suy đoán mơ hồ, kết hợp với kinh nghiệm của mình từ lần tham quan nhà ma trước, ánh mắt Dương Thần nhìn về phía những du khách khác không giống trước đây.
Cậu ta không dám nói ra suy nghĩ trong lòng mình, sợ sẽ bị cái tên ẩn trong bóng tối lợi dụng, cho nên cậu ta chỉ có thể tự đi tìm.
Trước khi du khách tiếp theo xảy ra chuyện, phải tìm được kẻ đó.
Dương Thần rất thông minh, nhưng tính tuổi tác, cậu ta chỉ là tân sinh viên đại học, vừa mới hai mươi tuổi.
Cậu ta cực kì đánh giá cao chuyện qua cửa nhà ma, điều này đối với cậu ta mà nói chính là một loại thử thách và chứng minh bản thân. Thế nhưng những du khách khác thì không giống, ví dụ như A Nam và Hổ Nha, đối với bọn họ, so với việc qua cửa nhà ma thì tìm được Vĩ Ba đang đi lạc mới là chuyện quan trọng.
“Tổng cộng có hai con đường, xác suất Vĩ Ba đi con đường này rất lớn.” A Nam không nói tiếp, nhưng ý tứ cậu ta biểu đạt đã rất rõ ràng.
Hai biên tập viên của tạp chí Đáng Sợ Nhất đi về phía xa, hiển nhiên Bạch Thu Lâm cũng không để tâm lời nói của Dương Thần, anh ta và Tiểu Lý theo sát phía sau.
“Lão Dương, không thì chúng ta không quan tâm bọn họ nữa, mấy người chúng ta tự đi.” Vương Diễm là người nóng tính: “Chúng ta còn không quen biết bọn họ, bọn họ thích tìm thì tự đi mà tìm.”
“Ở cùng nhau vẫn tốt hơn.” Dương Thần nhìn theo bóng lưng A Nam và Hổ Nha, ánh mắt xuất hiện một thay đổi rất nhỏ, cậu ta nghĩ tới một chi tiết.
Lúc ký cam kết không truy cứu trách nhiệm, ba người lão Chu và ba sinh viên Y bọn họ ở trong phòng ký cẩn thận, nhưng cậu ta không hề thấy những du khách khác ký cam kết không truy cứu trách nhiệm.
“Không sai, bọn họ trực tiếp tiến vào, giản lược quá trình ký cam kết.”
Đáy lòng Dương Thần dường như xuất hiện một vòng xoáy, khuấy động toàn bộ ký ức: “Nói cách khác, cái người mình muốn tìm hẳn đang trốn trong sáu người đi vào sau, trong số bọn họ có người căn bản không ký cam kết không truy cứu trách nhiệm.”
Nỗi sợ hãi chậm rãi bò lên cơ thể, Dương Thần nhẹ nhàng nheo cặp mắt lại, cậu ta nhớ đến cuộc đối thoại của mình và ông chủ nhà ma, bọn họ muốn gom đủ mười người cùng nhau đi vào nhà ma tham quan.
Giả sử mãi đến cuối vẫn không gom đủ mười người, có khi nào ông chủ nhà ma kia lại bảo nhân viên của mình trà trộn vào trong giả làm du khách không?
Chuyện như thế ông chủ nhà ma này cũng không phải chưa làm qua, lần trước lúc tham quan Trường Trung Học Mộ Dương cậu ta cũng thấy một lần.
“Hiểu rồi.” Khóe miệng Dương Thần nhếch lên một nụ cười lạnh lùng: “Chẳng trách mình luôn cảm giác cứ bị người nắm mũi dắt đi, toàn bộ đề nghị đều sẽ có người phản bác, thì ra có “quỷ” lẫn vào trong đội ngũ của chúng ta.”
Cậu ta phát hiện ra chỗ sơ hở của ông chủ nhà ma, bí mật này cậu ta không nói cho ai hết, chỉ đặt toàn bộ sự chú ý của mình lên người mấy du khách tiến vào nhà ma sau.
“Biên tập viên, công nhân bảo dưỡng, kể cả đầu bếp đột nhiên phát điên đã mất tích, từng người bọn họ đều có hiềm nghi rất lớn.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất