Chương 480: Bạn học, bây giờ hẳn là thời gian lên lớp chứ nhỉ?
Cái bàn và con rối cũ nát được chuyển ra, mấy du khách đi lên con đường vừa được dọn dẹp.
“Lão Dương, mau qua đây đi!” Vương Diễm thấy Dương Thần đứng một mình đằng sau bèn mở miệng thúc giục, cậu ta cũng không biết nội tâm Dương Thần lúc này đang dấy lên ngàn cơn sóng dữ, tiến hành đấu tranh tư tưởng kịch liệt.
“Hai người các cậu vội cái gì?” Dương Thần hét một câu với Vương Diễm, tin nhắn của cậu ta vẫn chưa gửi đi, đang định khuyên Vương Diễm và Lý Tuyết quay lại, đèn ốp tường bên người đột nhiên lóe lên một cái.
“Ánh đèn?” Dường như Dương Thần bỗng nhiên ngộ ra điều gì đó, cậu ta điên cuồng chạy về phía Vương Diễm và Lý Tuyết: “Lui về bên cạnh tôi! Nhanh lên! Sắp tắt đèn rồi!”
Từng chiếc đèn ốp tường trong lối đi bắt đầu tắt, so với hai lần trước kia thì tốc độ nhanh hơn.
Lý Tuyết nghe thấy tiếng của Dương Thần thì lập tức chạy tới chỗ cậu ta, nhưng Vương Diễm cách bọn họ khá xa, chỉ chạy được một nửa đèn ốp tường bên cạnh đã tắt ngóm.
Lối đi rơi vào bóng tối lần thứ ba, điều khiến Dương Thần cảm thấy rất bất an chính là bây giờ bọn họ vừa khéo đang ở nơi giao nhau của khu vực bên ngoài và khu vực giữa, không ai biết bên kia cái hốc của bức tường rốt cuộc ẩn chứa quái vật gì, đấy là một khu vực sát biên chưa khai phá.
“Vào lúc mình chuẩn bị nói ra năm con quỷ kia thì ông chủ nhà ma lại tắt đèn, có khi nào anh ta đã phát hiện có người đoán ra thân phận của năm con quỷ không. Nếu quả thực là như vậy, thế thì người bị giết hại lần này rất có khả năng chính là mình. Trong số toàn bộ người tham quan, cái anh Bạch Thu Lâm lạnh lùng kia khó đối phó nhất, ngoài anh ta ra chắc là mình rồi. Nhiều lần vào tham quan nhà ma, mình đã nắm quá rõ kịch bản của ông chủ nhà ma này.” Trong lòng Dương Thần nảy ra cảm giác nguy hiểm mãnh liệt, cậu ta không định ngồi chờ chết, bèn đứng lên, túm lấy Lý Tuyết, hướng về phía bên kia lối đi hô: “Vương Diễm! Qua chỗ tôi!”
Bóng người trong màn đêm lay động, chất lỏng từ trên đầu nhỏ xuống, có một cái bóng trên đỉnh đầu nhanh chóng bò qua.
“Thứ gì vậy?”
Vương Diễm chạy được một nửa thì cảm giác một luồng hơi lạnh ẩm phả vào mặt mình. Cậu ta ngơ ngác nhìn lên đỉnh đầu, con ngươi từ từ thích ứng với bóng tối. Khi cậu ta muốn nhìn rõ bề ngoài của con quái vật kia thì đột nhiên bả vai bị vỗ một cái.
Cơ thể run cầm cập, Vương Diễm quay đầu nhìn lại theo bản năng, nơi đó không có gì cả.
“Ai ở phía sau tôi?”
Một giọt chất lỏng lạnh như băng rơi xuống cổ, Vương Diễm bị dọa giật mình một cái, không đợi cậu ta lấy lại tinh thần, bả vai lại bị người vỗ cái nữa, lần này cậu ta có thể cảm nhận rõ ràng có một bàn tay khoác lên vai mình.
“Bắt được mày rồi!”
Vương Diễm nóng tính, không am hiểu trinh thám với suy nghĩ nhưng tố chất cơ thể cậu ta rất tốt, phản ứng cũng rất nhanh.
Khi bàn tay kia vẫn chưa rụt lại đã trực tiếp túm lấy nó, đối phương cố ý hù dọa cậu ta vào thời điểm như thế này khiến trong lòng Vương Diễm hơi tức giận.
Động tác của cậu ta thô bạo, cầm lấy bàn tay kia, toàn lực quật ra phía trước.
Cánh tay vung lên, bàn tay kia cũng bị cậu ta lôi ra trước mặt.
Năm ngón tay thon dài nắm lấy ngón tay Vương diễm, nhìn xa ra thì là một bàn tay trắng bóc cùng với mặt cắt lởm chởm không đều, hình như là dùng dao làm bếp để chặt.
Đây là một bàn tay gãy, bị người chặt bỏ từ chỗ cổ tay, mà bây giờ cái bàn tay ấy đang được Vương Diễm nắm chặt trong tay mình.
“Một bàn tay?”
Suy nghĩ ngưng lại một giây, sau đó Vương Diễm mới bị nhấn chìm trong sợ hãi!
“Tay ở đâu ra vậy?”
Ở trong bóng tối, cậu ta gắng sức vung vẩy cánh tay, một luồng khí nghẹn trong cổ họng, vào lúc cậu ta chuẩn bị hét lớn, đám con rối cũ nát ở xung quanh dường như đều sống lại, nhìn về phía Vương Diễm.
Vương Diễm hoàn toàn bị sợ hãi chi phối, không phân rõ phương hướng, cậu ta gào ầm lên, chạy đến chỗ không có tượng người theo bản năng.
“Vương Diễm!” Dương Thần nghe được âm thanh của đồng bọn, lập tức rút điện thoại trong túi ra.
Khi cậu ta trượt màn hình, mở đèn pin lên, chất lỏng trên trần tụ lại trong bóng tối đen đặc trên đầu cậu ta, hóa thành một gương mặt với đầu lâu bị khoét rỗng, từ từ đến gần, giống như chuẩn bị trùm lấy đầu của Dương Thần.
Toàn bộ lực chú ý đều đặt trên người Vương Diễm, Dương Thần không nhìn thấy bóng đen trên đầu mình, trái lại Lý Tuyết ở bên cạnh lại hét lên một tiếng chói tai, cô ra sức lui về sau, ngã ngồi trên mặt đất, cơ thể dựa vào tường, không ngừng lùi lại.
Nhìn thấy phản ứng của Lý Tuyết, Dương Thần mới biết chính mình cũng bị nhắm đến: “Người ông chủ nhà ma muốn tấn công thật sự là mình?”
Trong lối đi, ánh sáng trên điện thoại chớp loạn, quái vật ngưng tụ từ bóng tối xuất hiện với số lượng lớn.
“Đừng hoảng loạn! Bóng tối sẽ chỉ kéo dài trong một khoảng thời gian!” Dương Thần né tránh qua một bên, cậu ta giơ di động, bảo vệ trước người Lý Tuyết.
Trong lối đi chất đầy đồ đạc lộn xộn vang lên tiếng bước chân, trong màn đêm bắt đầu có du khách chạy trốn sang hướng khác.
“Ở yên tại chỗ đừng chạy lung tung! Đứng lại!” Dương Thần nghe được tiếng bước chân hỗn loạn của du khách, rốt cuộc ý thức được điều bất thường. Cậu ta đoán ông chủ nhà ma có lẽ đã nhận ra có du khách phát hiện trong đội có quỷ trà trộn, cho nên lần tắt đèn này là để quấy rầy du khách trong đội, tạo ra hoàn cảnh có lợi hơn cho nhân viên của mình.
Dương Thần khàn cả giọng nhưng Vương Diễm đã bị dọa cho phát hoảng, căn bản không chú ý nghe. Cậu ta ra sức vung vẩy tay của mình, nhưng điều khiến cho cậu ta càng thêm sợ hãi chính là càng dùng sức, bàn tay gãy kia lại càng túm chặt cậu ta.
Mười ngón tay giao nhau, giống như dính chặt vào lòng bàn tay cậu ta vậy.
Có quái vật đang tiếp cận từ trần nhà, con rối xung quanh giống như sống lại, đầu người lăn lóc trên mặt đất, một mình Vương Diễm đứng giữa đống đồ lộn xộn, cậu ta đã hoàn toàn mất đi khả năng suy nghĩ.
Bên người truyền đến tiếng bước chân, trong đội có du khách chạy trốn về phía xa. Vương Diễm né người ra sau, cậu ta không để ý tới gì nữa, lùi lại theo tiếng bước chân kia, muốn xông ra từ trong vòng vây của con rối và quái vật trên đầu.
“Ai đang chạy? Ngồi xổm xuống! Dựa vào tường! Tất cả ở yên tại chỗ!” Hổ Nha và A Nam cũng đang hò hét, bọn họ nhận ra hình như trong đội có người cố ý gây rối, gây ra khủng hoảng.
Bóng đen lay động, đèn ốp tường vẫn chưa sáng lên, dưới sự rượt đuổi của con rối và quái vật, Vương Diễm chạy vào khu vực giữa.
Cậu ta đi theo du khách trước mặt, cũng không biết đã chạy bao lâu, trong ấn tượng thì đã đi qua rất nhiều ngã rẽ, bây giờ không trở về được.
Sau khi tâm trạng bình tĩnh lại, Vương Diễm hơi hối hận, có điều cậu ta cũng không còn lựa chọn nào khác.
Sức lực trên bàn tay càng lúc càng lớn, cậu ta học y, cảm xúc bàn tay kia mang lại cho cậu ta hoàn toàn giống với da người, chỉ là không có độ ấm, giống như bàn tay của người chết.
Cắm đầu tránh khỏi truy đuổi của con rối và quái vật trên đầu, Vương Diễm đột nhiên nghe thấy giọng nói sửng sốt kèm theo tức giận của Bạch Thu Lâm ở phía trước: “Là kẻ nào? Ai ở chỗ đó!”
Ngay sau đấy nghe được tiếng hét thảm của Tiểu Lý, Vương Diễm hiểu ra Tiểu Lý vẫn luôn theo sau Bạch Thu Lâm.
“Xảy ra chuyện gì? Bọn họ lại gặp phải thứ gì rồi?” Phía trước là một ngã rẽ, Vương Diễm tiến đến gần mới nhìn thấy trong góc có hai người đang gục nghiêng.
Tiểu Lý ngất ở phía trước, bất tỉnh nhân sự.
Bạch Thu Lâm nằm ở phía sau, còn có ý thức, anh ta đang vẫy tay với Vương Diễm.
Không nhìn thấy quái vật tấn công hai người họ ở xung quanh, trong lòng Vương Diễm chột dạ, cậu ta không dám qua đó, cũng không muốn cứu hai người kia, nhưng mà chính mình bây giờ chẳng biết đã chạy tới đâu, nếu không đi cùng hai du khách kia, một thân một mình ra ngoài càng dễ xảy ra chuyện.
Sau hai giây chần chờ, Vương Diễm thở dốc cúi người, định ngồi xuống bên cạnh Bạch Thu Lâm hỏi tình hình.
Hai chân khom lại, Vương Diễm nhìn Bạch Thu Lâm, miệng hơi mở, câu chữ sắp xếp trong đầu vẫn chưa kịp nói ra đã thấy sống lưng Bạch Thu Lâm cong thành 90o! Cái đầu quen đến không thể quen hơn rơi thẳng xuống cạnh Vương Diễm, thất khiếu bắt đầu rướm máu, một gương mặt cực kì khủng bố đối diện với Vương Diễm, trong miệng còn không ngừng lặp lại một câu.
“Trả tay của tôi lại cho tôi!”
Vương Diễm bị dọa suýt thì quỳ xuống, cơ thể cậu ta đổ sang một bên, câu nói trong miệng kia nghẹn lại trong cổ họng, nhịn đến mức khuôn mặt tím tái.
Vương Diễm trợn ngược mắt, rốt cuộc biết được tại sao Tiểu Lý ngất xỉu.
...
Cơ thể bị di chuyển, con mắt mơ màng mở ra một khe nhỏ, Vương Diễm nhìn thấy vài bác sĩ mặc áo blouse trắng đứng xung quanh, bọn họ còn cầm thẻ sinh viên của mình, giống như đang bàn luận cái gì.
“Mình đang ở đâu? Đây là bệnh viện ư?” Vương Diễm dùng hết sức quay đầu nhìn lại, phát hiện mình đang nằm trên chiếc giường bệnh được lót drap giường sạch sẽ, mà Tiểu Lý lại bị tùy tiện vứt trên chiếc ván gỗ.
“Cậu tỉnh rồi.” Bốn vị bác sĩ vây quanh giường bệnh của Vương Diễm, dưới góc độ của Vương Diễm, quả thực có hơi đáng sợ.
“Tôi... không phải đang tham quan nhà ma à?” Vương Diễm cũng không chắc lắm, cậu ta bị dọa ngốc luôn rồi, nghĩ một lúc lâu mới nhớ ra mình là ai.
“Chúng tôi là bác sĩ của nhà ma, cậu ngất xỉu, là mấy người chúng tôi giúp cậu tỉnh lại.” Mấy vị bác sĩ kia thoạt nhìn rất ôn hòa, cũng dễ nói chuyện, dường như bọn họ cực kì thân thiện với Vương Diễm.
Trong nhà ma ở vùng ngoại ô phía tây Cửu Giang, xung quanh vây chật kín bởi mấy bác sĩ vô cùng thân thiết với mình, điều này khiến Vương Diễm có cảm giác rợn cả tóc gáy.
“Cảm ơn.” Cậu ta thận trọng nhìn nhóm bác sĩ, không dám cử động: “Tôi có thể đi được chưa?”
“Đương nhiên, cất kĩ thẻ sinh viên của cậu, đừng làm mất.” Bác sĩ đứng đầu đưa thẻ sinh viên cho Vương Diễm, khẽ khàng đặt lên bàn tay cậu ta: “Kết hợp lao động và nghỉ ngơi cũng không sao, nhưng mọi việc đều phải có mức độ, tham quan xong thì về trường học đi, chăm chỉ học tập.”
Hình như rất lâu rồi bác sĩ đứng đầu chưa nói những lời này với người khác, anh ta có hơi bùi ngùi, trong lòng còn hơi vui mừng: “Không ngờ tới có một ngày mình còn có thể gặp được bọn họ, còn có thể nói với bọn họ mấy câu này, khung cảnh quen thuộc này, sao lại khiến mình có cảm giác rưng rưng nước mắt thế nhỉ?”
Vương Diễm cũng cảm thấy kì lạ, mấy bác sĩ mặc áo blouse trắng trước mắt đối xử với cậu ta tốt vô cùng, nhưng đối xử với Tiểu Lý cũng bị ngất xỉu giống vậy lại rất tệ.
“Mọi người, có phải chúng ta từng gặp ở đâu không?” Giọng điệu nghi ngờ, Vương Diễm nhìn hình thể người đứng đầu, loáng thoáng cảm thấy hình như mình đã nhìn thấy ở đâu.
Bác sĩ đứng đầu cười, trong đôi mắt lộ ra yêu mến: “Thật ra mấy người chúng tôi...”
Một bác sĩ khác tuổi tương đối lớn ở bên cạnh khẽ ho khan một tiếng, vẫy tay: “Đừng gây phiền phức cho ông chủ Trần.”
“Được thôi.” Ngữ điệu bác sĩ đứng đầu có hơi buồn bã.
Vương Diễm hoàn toàn không biết mấy vị bác sĩ này đang nói cái gì, cậu ta nắm chặt thẻ sinh viên: “Tôi quả thực là sinh viên Học Viện Pháp Y Cửu Giang, chẳng hay mấy vị là học trưởng trong trường chúng tôi? Cũng không đúng, hôm nay là thứ tư, mỗi buổi sáng thứ tư, Học Viện Pháp Y sẽ thống nhất sắp xếp bài giảng, không thể có học trưởng đi làm thêm được.”
“Năm nhất? Thứ tư?” Bác sĩ đứng đầu hơi sửng sốt, mày kiếm chậm rãi nhăn lại: “Cậu lại vừa nhắc nhở tôi, bạn học này, nếu như tôi nhớ không nhầm thì bây giờ hẳn là thời gian lên lớp nhỉ?”
Giọng nói của bác sĩ trở nên nghiêm túc, bắp chân Vương Diễm run lên, càng thêm ngơ ngẩn.
Cậu ta bỗng nhiên có cảm giác đang đối diện với thầy chủ nhiệm của trường, ngữ điệu chột dạ, hô hấp không thông: “Hôm nay cảnh tượng mới của nhà ma khai trương, tôi cùng mấy người bạn trốn học tới đây tham quan.”
Vương Diễm cũng không biết mình đang sợ cái gì, cảm giác sợ hãi này hoàn toàn khác với cảm giác sợ hãi trước đấy.
“Trốn học?” Bác sĩ đứng đầu gật đầu, chớp mắt cả khuôn mặt sầm xuống, bầu không khí trong phòng trở nên cực kì ngưng trọng, trên người bốn bác sĩ tản ra ý lạnh nồng đậm: “Năm nhất mà đã bắt đầu trốn học? Cậu không sợ bị giảng viên mấy cậu phát hiện à?”
“Chắc là không đâu, đây là lần đầu tiên tôi trốn mà...” Vương Diễm lắp bắp, càng lúc càng sợ.
“Cậu đừng dọa thằng bé nữa.” Giọng nói vô cùng hòa nhã kia lại vang lên, người nói là một bác sĩ khá lớn tuổi: “Được rồi, tôi đưa cậu rời khỏi cảnh tượng, tham quan xong thì về ngay, đừng lỡ giờ học buổi chiều.”
Bác sĩ này nói xong lại hô một tiếng với bên cạnh: “Còn cả cậu, đừng giả chết nữa, cùng ra khỏi đây thôi.”
Tiểu Lý nằm dưới đất chậm chạp mở mắt, lúng túng nở nụ cười, bò dậy từ dưới đất: “Tôi đi ngay, làm phiền rồi.”
Tiểu Lý và Vương Diễm dìu nhau ra khỏi phòng bệnh, nhìn lối đi rắc rối phức tạp bên ngoài, hai người cũng không biết nên đi hướng nào.
Nếu tùy ý chọn một hướng, hai người cảm thấy chẳng bao lâu nữa mình sẽ lại bị đưa về đây.
“Các cậu theo đường bên trái mà đi, gặp phải ngã ba thì đi con đường ở giữa, sau đó đi vào căn phòng thứ hai, trong phòng có một cái tủ treo quần áo, đẩy nó ra, lối ra bí mật ở ngay sau tủ quần áo đó.” Bác sĩ có tuổi tác khá lớn rất kiên nhẫn chỉ đường cho Tiểu Lý với Vương Diễm, sau khi chắc chắn hai người họ đã nhớ đường mới lắc đầu quay về phòng, đóng cửa lại.
“Cảm ơn mọi người!” Tiểu Lý hưng phấn lôi Vương Diễm chạy tới con đường kia, rốt cuộc có thể rời khỏi cái chốn quỷ quái này rồi, nhiệm vụ thầy Mục giao cho đã bị Tiểu Lý quên mất từ lâu, bây giờ cậu ta chỉ muốn mau mau ra khỏi đây: “Cậu em, cậu có thân phận gì thế? Sao cứ thấy mấy diễn viên nhà ma kia rất thân với cậu, hình như bọn họ có quen cậu?”
“Tôi cũng không rõ.” Vương Diễm lắc đầu, luôn cảm thấy chỗ nào sai sai: “Đúng là kì lạ, diễn viên nhà ma còn khuyên người ta không nên trốn học, bây giờ tố chất của diễn viên quần chúng đều cao thế à? Thế này cũng mang năng lượng tích cực quá nhỉ?”
“Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, hôm nay tôi nợ cậu một nhân tình, đợi qua khoảng thời gian nữa khu vui chơi ở ngoại ô phía đông Cửu Giang khai trương, đến lúc đó chắc chắn một vé cũng khó kiếm, anh em tôi có thể giúp cậu lấy mấy vé miễn phí.” Tiểu Lý vỗ ngực cam đoan.
“Khu vui chơi ở ngoại ô phía đông?” Vương Diễm lắc đầu: “Thôi bỏ đi, anh theo sát tôi, chúng ta ra ngoài trước rồi tính.”
“Được thôi!”
Hai người chạy một mạch tới căn phòng bác sĩ nói, trong phòng có một cái ao trữ xác rất lớn, giữa ao còn có một cái hố lớn, bên trong đổ đầy chất lỏng sền sệt, không ngừng sủi bọt, giống như trong hố có giấu vật gì đấy.
“Chính là cái tủ này rồi.” Tiểu Lý cùng Vương Diễm hợp lực đẩy tủ ra, phía sau là một lối đi tối đen như mực.
...
Mấy vị bác sĩ đứng trong phòng, bác sĩ đứng đầu có vóc dáng cao nhất, nhìn bác sĩ có tuổi tác lớn nhất kia, vẻ mặt hơi mất tự nhiên: “Vệ Lão, anh nói lối đi bí mật thông tới khu vực trung tâm cho bọn họ làm gì? Trong lối đi kia đã được Tiểu Trần đặt mười mấy con rối cùng đủ loại cơ quan, tôi nhìn còn thấy sợ.”
“Năm nhất đã bắt đầu trốn học, càng lúc càng hư hỏng, đúng là không hiểu Tiểu Trịnh quản lý trường học kiểu gì! Ngày nào đấy tôi nhất định phải về xem thế nào mới được!” Bác sĩ được gọi là Vệ Lão một mình bay vào phòng.
Mấy bác sĩ khác đưa mắt nhìn nhau, lại nhìn bác sĩ lớn tuổi nhất: “Vệ Lão, chúng ta làm như thế sẽ không xảy ra chuyện chứ?”
“Xảy ra chuyện? Có Vệ Cửu Khanh tôi đây, chỉ cần sót lại một hơi thở, tôi cũng có thể cứu được kẻ đó! Tôi chỉ muốn mượn lời của sinh viên này, nói cho toàn bộ sinh viên Đại học Y Khoa Cửu Giang, đây chính là kết cục của việc trốn học!”