Chương 481: Đây là một cơn sóng diệt đoàn
Vương Diễm nhìn lối đi bí mật sau tủ, có hơi hoảng loạn, mấy bác sĩ vừa rồi đem đến cho cậu ta cảm giác rất kì lạ. Mới đầu còn thân thiết, ôn hòa nhưng sau khi nghe thấy mình trốn học, giọng nói và dáng vẻ của bọn họ có sự thay đổi rất rõ rệt: “Có phải tôi nói sai gì không? Trốn học cũng đâu phải chuyện to tát gì đâu? Học đại học mà chưa từng cúp tiết là không trọn vẹn, rất nhiều học trưởng đều nói như vậy.”
Vương Diễm đứng ở lối ra vào bí mật, bước một bước vào trong, nhiệt độ trong lối đi cao hơn bên ngoài không ít, cậu ta do dự hồi lâu lại lui ra.
“Sao thế? Tiểu Lý theo sát phía sau, anh ta đã muốn rời đi lắm rồi.
“Không có gì, chẳng qua tôi cảm thấy mấy bác sĩ vừa rồi có hơi giống thầy chủ nhiệm của bọn tôi.” Tâm trạng Vương Diễm rất phức tạp: “Đúng là gặp quỷ mà, tôi đã từng nghĩ sẽ gặp phải đủ các loại chuyện đáng sợ, chỉ chưa nghĩ tới tình huống lúc trốn học lại đụng phải thầy giáo của trường. Lẽ nào là bởi vì người của trường bọn tôi tới nhà ma của ông chủ Trần tham quan quá đông, giảng viên lo ảnh hưởng tới việc học tập nên cố ý đi vào tóm người?”
“Thôi thôi, cậu mới trốn học lần đầu đúng không? Căng thẳng là khó tránh khỏi, sau này trốn thêm vài lần là quen.” Tiểu Lý giục Vương Diễm rời đi: “Hai ta ngất xỉu cùng lúc, cậu được đặt trên giường bệnh, phía dưới còn lót hai lớp nệm giường, tôi bị ném thẳng trên tấm ván, từ thái độ đối xử của bọn họ với hai ta đã có thể nhìn ra được mấy vị bác sĩ kia hẳn là người quen của cậu, chắc chắn bọn họ sẽ không lừa cậu đâu.”
“Tôi cũng cảm thấy bọn họ rất quen thuộc, chẳng qua không có chút ấn tượng nào.”
Trong cái hố giữa ao trữ xác của căn phòng không ngừng sủi bong bóng, đèn trên vách tường lúc sáng lúc tối, từng cánh cửa sắt trên hành lang phát ra âm thanh rất khẽ, giống như có người đang đẩy nhẹ.
Dưới tình hình như vậy, Vương Diễm cũng không dám chậm trễ quá nhiều thời gian, cậu ta rất sợ đèn ốp tường tắt, những quái vật kia lại đuổi tới.
“Đi thôi, nếu như cậu sợ thì tôi đi đằng trước, cậu chỉ đường cho tôi là được.” Tiểu Lý đi làm nhiều năm, chững chạc nhanh trí, là nhân viên gan dạ nhất khu vui chơi Tương Lai Ảo, lúc này cậu ta dũng cảm đứng dậy.
Vương Diễm cũng không từ chối ý tốt của Tiểu Lý, bèn nhường đường, nhìn Tiểu Lý đi vào lối đi bí mật: “Anh cẩn thận chút.”
“Biết rồi.” Tiểu Lý lấy di động của mình ra, mở đèn pin trên điện thoại: “Nhanh đi thôi, tôi không muốn lần tiếp theo mở mắt lại thấy mấy bác sĩ kia đâu.”
Hai người một trước một sau chui vào trong lối đi bí mật, lối đi càng lúc càng hẹp, trên bức tường dán thứ gì trông như từng mảng rêu màu đỏ máu.
“Tại sao vẫn chưa đến nơi?” Vương Diễm càng đi về phía trước, trong lòng càng thấp thỏm, lối đi bí mật chỉ chứa được một người lách mình đi qua, quần áo của cậu ta không tránh khỏi việc cọ vào đống “rêu” bên cạnh.
Quần áo bị làm ướt, da có hơi ngứa, cậu ta đi theo sau Tiểu Lý, trong lòng rất bất an.
“Đây chắc là đường thông ra ngoài.” Ngược lại với Vương Diễm, Tiểu Lý lại cực kì có lòng tin: “Cậu có nhận ra không, mùi formalin trong không khí gần như không ngửi được nữa, trong lối đi này có một mùi thơm rất trong lành.”
Cánh mũi hít hít, Vương Diễm quả thực ngửi thấy mùi thơm, nhưng mà cậu ta không hề lạc quan như Tiểu Lý: “Bay ra từ rêu trên vách tường ư?”
Đưa tay sờ lên tường, bức tường lạnh lẽo bị rêu bao phủ, sờ rất mềm mại.
“Cuối cùng cũng không cần phải ngửi cái mùi kì lạ nữa rồi, con đường này chắc là thông thẳng ra bên ngoài, đoán chừng sự tồn tại của lối đi bí mật chính là để tiện cho du khách rút lui, dù sao căn nhà ma này của anh ta người bình thường chịu không nổi, có lối đi bí mật cũng tương đương với một bất ngờ, ví dụ như hiện tại.” Tiểu Lý khom người xuống, lối đi lại trở nên thấp bé hơn nhiều, mặt đất cũng càng lúc càng mềm mại, giống như trải lên một tấm thảm rất rất dày.
“Tôi cảm thấy ngửi mùi formalin vẫn quen hơn.” Mùi thơm quanh quẩn ở chóp mũi khiến cho Vương Diễm có hơi buồn nôn: “Đây không phải là mùi thơm bình thường, cũng không giống hương liệu hóa học nhân tạo, ngửi vào rất lạ.”
Vương Diễm cố gắng nhớ lại, rốt cuộc nhớ ra: “Trước đây lúc tôi xem ghi chép rửa oan thời cổ đại, trên đó có giới thiệu một loại thi hương*, miêu tả trên đấy về thi hương rất giống với mùi thơm này.”
(*) Thi hương: mùi thơm tỏa ra từ xác chết.
“Thi hương?” Tiểu Lý rùng mình một cái, đây là lần đầu tiên cậu ta nghe đến thứ này.
“Thi hương chia thành rất nhiều loại, trong đó loại tương đối nổi tiếng là dùng thi thể của mỹ nhân nấu thành dầu làm sáp, sau khi trải qua khâu xử lý đặc biệt, châm lửa đặt bên trong phòng...”
“Ngừng! Cậu đừng nói nữa!” Tiểu Lý bước nhanh hơn, cậu ta bắt đầu giữ khoảng cách với Vương Diễm. Người bình thường vẫn có cấm kị nhất định khi nhắc đến thi thể, không thể thuận miệng bàn luận vài nội dung quá tải giống như sinh viên Học viện Pháp y được.
Tiểu Lý của khu vui chơi Tương Lai Ảo khom lưng đi về phía trước, Vương Diễm chỉ đành bám theo sau.
Hai người đi sâu vào trong được mười mấy mét, Tiểu Lý trước mặt đột nhiên ngừng lại.
“Anh thấy cái gì rồi?” Vương Diễm cầm di động chiếu về phía trước.
Tiểu Lý ngây người tại chỗ, lúc lâu sau mới thốt ra một câu: “Hết đường rồi.”
Lúc này hai người khom gối, gần như sắp quỳ rạp trên mặt đất, lối đi rất hẹp, đến việc xoay người cũng khó khăn.
Xung quanh toàn là “rêu” màu đỏ, quần áo bị dính ẩm, trong không khí tràn đầy thứ mùi kì lạ.
“Thế... chúng ta theo đường cũ trở ra?”
“Đợi đã.” Lá gan của Tiểu Lý quả thực rất lớn, cậu ta giơ tay ấn lên đám rêu đỏ trước mặt.
Năm ngón tay dùng sức, bàn tay chậm rãi lún xuống.
“Đằng sau này rỗng.” Tiểu Lý thầm mắng một tiếng “âm hiểm”, ở vị trí lối ra lại còn thiết kế thử thách như vậy: “May là tôi thử một cái, nếu như vừa rồi trực tiếp lui về bỏ đi, có khi tôi hối hận xanh ruột mất.”
Cậu ta dương dương tự đắc, quay đầu muốn báo tin vui cho Vương Diễm, cơ thể dựa vào vách tường, Tiểu Lý vất vả chuyển động cổ: “Rêu cố ý dùng để ngụy trang che chắn, cửa ra ở ngay phía trước, rất nhanh thôi là chúng ta có thể...”
Khi nói tới đây, ánh mắt Tiểu Lý quét về phía sau mình, cậu ta thấy được Vương Diễm, đồng thời cũng nhìn thấy từng người đang bò sau lưng Vương Diễm!
Lặng yên không một tiếng động, vừa bò, gương mặt vừa cử động, toàn bộ những thứ kia đều theo ở phía sau!
“Anh đang nhìn gì thế?” Vương Diễm cầm di động chiếu lên gương mặt Tiểu Lý, không đợi cậu ta nhìn rõ ràng, vào lúc ánh sáng của điện thoại lướt qua, trong đống rêu trên đỉnh đầu có một cánh tay tái nhợt rủ xuống.
Cánh tay đung đưa rơi xuống trước mặt Vương Diễm, ánh mắt cậu ta đờ đẫn nhìn lên, từng cánh tay trên đỉnh đầu thõng xuống.
Lối đi chật hẹp bị lớp rêu đỏ mềm mại bao phủ, dưới lớp rêu là từng bộ “thi thể” tối hôm qua mới làm xong, vừa ấm áp vừa nhiệt tình.
...
Bên rìa khu vực giữa, Dương Thần, Lý Tuyết và lão Chu, Đoàn Nguyệt đứng cạnh nhau, bốn người bọn họ nhìn hai biên tập viên ở phía xa hai mét.
“Ba người mất tích rồi, sao hai người vẫn yên lành không có chuyện gì?” Giọng điệu của Dương Thần hơi kiềm chế, cậu ta đã nhìn thấu trò hề của ông chủ nhà ma, nắm rõ thân phận thật của hai biên tập viên.
“Bọn họ mất tích thì liên quan gì dến chúng tôi?” A Nam cảm thấy Dương Thần hơi có vấn đề: “Lúc đèn tắt, tiếng bước chân vang lên, tôi còn đặc biệt lên tiếng nhắc nhở bọn họ đừng nên chạy lung tung nhưng bọn họ không nghe, giờ bọn họ mất tích rồi, cậu lại chạy ra trách chúng tôi?”
“Vẫn còn ngụy biện?” Vừa rồi văng vẳng tiếng hét thảm thiết của Vương Diễm và Tiểu Lý ở chỗ sâu nhất trong lối đi, cậu ta còn loáng thoáng nghe được câu gì mà: Sau này tôi không dám trốn học, rát cổ bỏng họng, đau thấu tận tim gan, chắc chắn không thể nào là giả.
Cũng chính vì nghe thấy tiếng kêu thảm của Vương Diễm, Dương Thần mới luống cuống, cậu ta không định tiếp tục giấu giếm, quyết định làm rõ tất cả.
“Chúng tôi ngụy biện?” Lông mày Hổ Nha nhăn lại: “Có phải cậu hiểu lầm gì không?”
“Đừng có diễn nữa, tôi đã nhìn rõ chiêu trò của hai người rồi, kể ra hai người đúng là chuyên nghiệp thật.” Dương Thần tiến lên một bước, bảo vệ nhóm Lý Tuyết, lão Chu ở sau mình: “Mấy người hẳn là diễn viên nhà ma nhỉ? Do ông chủ Trần đã sắp xếp xong từ trước, đúng chứ?”
Khóe miệng Hổ Nha với A Nam giật giật, cuối cùng A Nam không nhịn được nhìn Dương Thần, nhỏ giọng hỏi một câu: “Cậu điên à?”
“Thẹn quá thành giận? Không ngờ chứ gì, tôi chỉ dùng có 19 phút đã tìm ra mấy người.” Dương Thần đứng cạnh nhóm lão Chu, giọng nói trở nên lạnh lẽo: “Ba biên tập viên mấy người, còn có đầu bếp mất tích lúc đầu và em trai của anh ta đều là diễn viên nhà ma, trên năm bức ảnh của người bị hại hẳn là hình của năm người các người! Mấy người là quỷ trà trộn trong đội của du khách, mấy người chính là người bị hại đã chết!”
Hiện trường vô cùng yên lặng, không chỉ Hổ Nha và A Nam, đến cả lão Chu và Đoàn Nguyệt cũng hít sâu một hơi.
Lời này phải tiếp như nào? Tình huống này hoàn toàn chưa từng nghĩ đến!
“Cậu nghi ngờ trong đội của du khách có diễn viên nhà ma? Có người đang diễn với chúng ta?” Hình như hai biên tập viên cũng nhận ra vấn dề, hai người họ từng đọc rất nhiều tiểu thuyết thể loại kinh dị huyền ảo thần bí, năng lực tư duy logic cũng mạnh hơn người bình thường một chút, bởi vì trước đây chưa từng gặp phải tình huống như vậy nên không nghĩ tới mặt này, nhưng được Dương Thần nhắc nhở như thế, chớp mắt hai người họ đã hiểu ra chút gì.
“Quỷ, đang ở trong chúng ta!”
Mồ hôi lạnh chảy xuống, A Nam và Hổ Nha đứng cạnh nhau: “Cậu nghe tôi nói, hình như trong số chúng ta thật sự có quỷ tồn tại, nhưng mà “quỷ” này không phải ba người chúng tôi, mà là những người khác.”
“Đúng.” Hổ Nha nhớ lại: “Quỷ chắc là cái anh Bạch Thu Lâm kia, khi anh ta đi vào tôi đã cảm thấy rất kì lạ, vì sao người này luôn đút tay trong túi, chẳng bao giờ bỏ ra. Lúc đó tôi còn tưởng đây là thói quen cá nhân của anh ta, bây giờ nghĩ lại người này cực kì có vấn đề! Vừa nãy lúc xảy ra chuyện, Bạch Thu Lâm cũng mất hút, tiếng bước chân rất loạn, có thể chính là anh ta quấy rối! Lùi về trước, khi đầu bếp và em trai anh ta xảy ra chuyện, Bạch Thu Lâm đúng lúc đứng ở cửa nhà kho, anh ta chắn giữa phía trong và ngoài cửa, giờ phút quan trọng vừa khéo có thể tranh thủ thời gian cho quái vật!”
“Vấn đề của người này rất lớn! Anh ta chắc hẳn là quỷ, hơn nữa anh ta nhất định vẫn còn đồng bọn!” Tư duy của A Nam khá rõ ràng, lối suy nghĩ của cậu ta khác với Dương Thần, không mang bất kì sắc thái cảm tình nào để xem xét mỗi du khách, chỉ đơn thuần là phân tích lý trí.
“Nếu như Bạch Thu Lâm là quỷ, đồng bọn của anh ta cũng sẽ không thể hiện mình quá thân thuộc với anh ta, độ đáng nghi của Tiểu Lý cơ bản có thể loại bỏ, trong những người còn lại, trừ đi những người đã bị “hại”, còn lại đều ở đây.” Ánh mắt A Nam lưỡng lự giữa lão Chu và Dương Thần, hai bên đều có quá đủ mối hiềm nghi, nhất thời cậu ta khó đoán ra được.
“Bây giờ là chuyện gì vậy?” Đoàn Nguyệt nắm tay Lão Chu, nhẹ giọng hỏi.
“Anh cũng không rõ lắm, hình như trong nhóm của hai bọn họ có diễn viên nhà ma.” Lão Chu cúi đầu trả lời Đoàn Nguyệt một câu, khoảng cách giữa bọn họ với Dương Thần rất gần, âm thanh nói chuyện với nhau bị Dương Thần nghe được.
“Tin tôi, hai người bọn họ mới là diễn viên nhà ma, tôi có trong tay bằng chứng mang tính quyết định.” Dương Thần nhỏ giọng nói chuyện cam kết không truy cứu trách nhiệm cho lão Chu, sau khi hai người kia nghe được đều hơi ngạc nhiên.
A Nam với Hổ Nha vốn cảm thấy độ đáng nghi của Dương Thần không cao, nhưng nhìn thấy dáng vẻ tự tin của Dương Thần cùng với phản ứng của lão Chu sau khi nghe được câu nói kia của cậu ta, bọn họ lại dao động.
Bọn họ không nghe được lời Dương Thần nói, chỉ cảm thấy rất có vấn đề.
“Trong đội có lẫn quỷ, ở cùng bọn họ quá nguy hiểm, tự chúng ta đi tìm Vĩ Ba thôi.” Hổ Nha đi về một hướng khác: “Lúc chị mới đến chỗ ngã ba, loáng thoáng thấy Vĩ Ba đi sang bên này.”
Hai biên tập viên không ở lại, trực tiếp bỏ đi.
“Có tật giật mình, bọn họ biết bản thân không diễn tiếp được nữa.” Lý Tuyết cũng ở cạnh nói đỡ cho Dương Thần, cho dù xảy ra chuyện gì, cô cũng hoàn toàn tin tưởng Dương Thần.
“Tách ra cũng tốt, chúng ta nhanh chóng nhân cơ hội này đi tìm ảnh chụp, đề phòng bọn họ chó cùng rứt giậu.” Dương Thần chọn hướng ngược lại với hai biên tập viên, dẫn lão Chu và Đoàn Nguyệt đi vào sâu trong lối đi.
...
Nơi nào đó trong cảnh tượng truyền đến bốn tiếng kêu thảm thiết. Hai tiếng trước phát ra từ lão Chu và Đoàn Nguyệt, cực kì thảm thương, giống như gặp phải chuyện gì vô cùng kinh khủng. Hai tiếng sau là Dương Thần và Lý Tuyết phát ra, trong tiếng hét của bọn họ ngoại trừ sợ hãi còn có một phần tuyệt vọng sâu sắc.
Bốn tiếng hét thảm gần như vang lên cùng lúc, lúc đó Hổ Nha và A Nam chưa đi quá xa, bọn họ nghe rất rõ ràng.
“Tất cả bốn người đều bị hại rồi?” Trong lòng A Nam hoảng sợ, hình như phán đoán trước đó của cậu ta đã xảy ra sai sót.
Dựa theo suy nghĩ trước đó của cậu ta, vậy con quỷ còn lại hẳn là lẫn trong mình hoặc Hổ Nha, nhưng điều này sao có thể được?
“Bây giờ chỉ còn lại hai người chúng ta.” Hổ Nha cười có hơi miễn cưỡng: “Đội ngũ mười hai người, hiện tại chỉ còn lại hai người, từ đầu đến cuối chỉ dùng 20 phút, ông chủ nhà ma đúng là quá hiểu lòng người.”
“Có thể từ lúc bắt đầu, ngay trong chúng ta đã không có quỷ?” A Nam lắc đầu, hiện tại đầu óc cậu ta rất loạn, cảm giác bản thân rơi vào một mê cung, không chỉ là cơ thể mà suy nghĩ cũng bị vây ở trong đó.
“Đừng để ý bọn họ nữa, chúng ta tìm được Vĩ Ba đã rồi tính, chị nhớ cô ấy ở hướng này.” Hổ Nha và A Nam thận trọng dựa vào tường mà tiến lên, hai người đi tới cuối đường, nhìn thấy một cánh cửa sắt đóng chặt: “Cửa này không khóa.”
Phỏng chừng bởi vì tâm trạng nóng vội, A Nam rất dùng sức để lắc: “Hình như bị người cố ý dùng vật gì kẹt vào.”
“Có phải do Vĩ Ba làm không?”
“Rất có thể.”
Cửa sắt rung mạnh, đèn trên vách tường sáng tối chập chờn, ngọn đèn tựa như lại muốn tắt.
...
Vĩ Ba trốn trong căn phòng không biết tên ở cuối lối đi, cô ấy ôm di động, điên cuồng ấn số: “Tại sao không ai nghe? Nhanh nghe đi!”
Cửa sắt bị người dùng lực lắc mạnh, vết gỉ sét bong tróc, phát ra âm thanh rất lớn.
Tim Vĩ Ba đập nhanh hơn, gương mặt trẻ con của cô ấy trắng bệch như tờ giấy, ngón tay nắm chặt điện thoại, mạch máu trên cổ nổi lên, cô ấy thật sự sợ hãi đến cực hạn rồi.
“Mấy thứ kia đến rồi! Chắc chắn là chúng nó!”
Cửa sắt đung đưa càng kịch liệt, cô ấy vội phát khóc, cơ thể rúc vào trong tủ, con ngươi thu nhỏ lại, nhìn chằm chằm vào khe hở nơi cửa tủ.
“Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?”
“Rầm!” Cái bàn chặn phía sau cửa bị đẩy ngã, rốt cuộc cửa sắt cũng mở ra.
Trái tim vọt lên cổ họng, Vĩ Ba suýt nữa thở không ra hơi, cô ấy cắn chặt môi, hai tay nắm vào nhau, khóa chặt mắt vào cửa.
“Vĩ Ba?”
Âm thanh quen thuộc truyền đến từ cửa, Vĩ Ba ngây ngẩn cả người, hạnh phúc tới quá đột ngột khiến cô ấy có phần không tin được đây là thật.
Đèn ốp tường trong lối đi lại tắt ngấm, cô ấy chỉ có thể nhìn thấy hình dáng của người ở cửa, cô ấy có thể khẳng định đấy chính là Hổ Nha.
Tay chạm lên cánh cửa tủ, nước mắt Vĩ Ba chảy ra, cô ấy thật sự quá kích động, cái cảm giác từ địa ngục bay lên thiên đường này không thể nào hình dung.
Nhưng khi cô ấy muốn đẩy cửa tủ ra, màn hình di động lại sáng lên.
Điện thoại ban nãy gọi mãi không được rốt cuộc đã thông, màn hình hiển thị người gọi tới chính là Hổ Nha.
“Không phải chị ấy đang ở ngay cửa ư?”
Ngón tay Vĩ Ba ấn nghe điện thoại theo bản năng, đầu dây bên kia là giọng nói lo lắng của Hổ Nha.
“Vĩ Ba, bọn chị đã rời khỏi nhà ma, em ở yên tại chỗ đừng đi lung tung! Cảnh sát lập tức vào tìm em, cái nhà ma này có vấn đề! Nhớ kỹ ở yên tại chỗ không được đi lung tung! Tuyệt đối không đi lung tung!”
“Rời khỏi? Cảnh sát?” Vĩ Ba nghe giọng nói quen thuộc trong điện thoại, rồi lại nhìn bóng hình quen thuộc ở ngoài cửa, cả người đều ngây dại.