Chương 482: Trần Ca đẩy hai xe chứa khách ra ngoài
Hổ Nha trong điện thoại nói bản thân đã rời khỏi nhà ma, vậy người đang đứng trước cửa phòng lúc này là ai?
Đèn ốp tường tắt ngấm, bóng tối buông xuống, Vĩ Ba cuộn tròn phía sau tủ run rẩy. Cảnh tượng này cho dù là những nhân viên trong nhà ma cũng không nỡ bắt nạt.
Mắt cô ấy đẫm lệ, cắn chặt môi, hai cánh tay ôm chặt vào nhau, đến thở cũng không dám phát ra âm thanh quá lớn.
Hổ Nha cúp điện thoại, màn hình điện thoại trở lại bình thường, căn phòng lâm vào một mảnh tĩnh mịch.
Mấy giây sau, tiếng bước chân vang lên, có người đang đi vào trong phòng.
Tiếng giày đế thấp cọ sát với sỏi đá, mỗi khi nó chạm đất, Vĩ Ba đều nghe thấy rất rõ ràng.
Rầm!
Tủ chứa xác đầu tiên gần cửa phòng được ai đó dùng lực mở, mùi nước khử trùng bay ra.
“Không có ở đây.” Giọng nói của Hổ Nha không giống bình thường lắm, có chút áp lực, có quỷ mới biết cô ấy đã trải qua những gì ở trong nhà ma này, cảm xúc trở nên rất không ổn định.
Rầm!
Cửa tủ chứa xác thứ hai cũng bị mở ra, động tác của bọn họ vô cùng thô bạo, có một số cạnh cửa bị gỉ sắt, hai người họ bèn hợp lực đẩy cánh cửa ra.
Âm thanh đó cách Vĩ Ba ngày càng gần, cô ấy trốn ngay sau tủ chứa xác cuối cùng, chỉ cần đi tới bên cạnh thì cho dù đứng ở góc nào cũng có thể nhìn thấy cô ấy.
“Đi thôi, có lẽ đây cũng là một cái bẫy, nếu cô ấy nghe thấy tiếng gọi của chúng ta thì không lí nào không đáp lại cả, trừ khi cô ấy đã hôn mê rồi.” A Nam và Hổ Nha liên tục mở bốn cái tủ vẫn không nhìn thấy Vĩ Ba, cuối cùng đành bỏ cuộc.
“Cô ấy có thể chạy đi đâu được?” Hổ Nha nhìn về phía sâu trong căn phòng, giữa cái tủ chứa xác cuối cùng và vách tường có một kẽ hở, một người có thân hình nhỏ bé vừa hay có thể trốn trong đó.
Cô ấy đi về phía đó được hai bước, lúc sắp tới gần, điện thoại bỗng rung lên một cái, cô ấy nhận được một tin nhắn.
“Là Vĩ Ba gửi đến?”
Hổ Nha mở ra đọc, Vĩ Ba nói mình bị nhốt trong một lối đi bí mật phủ đầy rêu đỏ, lối đi đó nằm trong một căn phòng có ao trữ xác.
“Đừng sợ, bọn chị qua đó ngay.” Hổ Nha nhớ ở trong khu vực giữa này có một căn phòng như thế. Cô ấy dừng bước, gọi đến số Vĩ Ba rồi quay người rời khỏi phòng cùng A Nam.
Tiếng bước chân biến mất nhưng Vĩ Ba vẫn không dám ra ngoài. Cô ấy không đưa ra được quyết định, lại gọi điện thoại cho Hổ Nha.
Nhưng lần này cô ấy lại không thấy ai nghe máy, điện thoại thông báo số máy cô ấy gọi đang bận, hình như Hổ Nha đang nói chuyện điện thoại với người khác.
“Hình như ban nãy người giống chị Hổ Nha vừa gọi cuộc điện thoại cho ai đó, bây giờ mình gọi vào số điện thoại của chị ấy lại báo máy bận, đây rốt cuộc là chuyện gì?”
Vĩ Ba cầm điện thoại của mình, chậm rãi bước ra khỏi căn phòng, đi theo sau hai biên tập viên đang vội vàng rời đi kia.
…
Trần Ca ăn mặc chỉnh tề, hai tay đẩy cánh cửa sắt nặng trịch đi xuống dưới hầm, anh tìm thấy một chiếc xe đẩy từ trong nhà kho bên cạnh, từ từ tiến vào trong cảnh tượng Nhà Xác Dưới Lòng Đất.
“Một chiếc xe đẩy chắc là đủ dùng rồi, có mấy tiêu bản của giảng viên Học viện Pháp y Cửu Giang đó nắm toàn cục, lần này chắc không dọa ngất quá nhiều người.” Trần Ca vừa cười vừa đi tiếp về phía trước: “Mình hoàn thành nhiệm vụ tập luyện Nhà Xác Dưới Lòng Đất, thu hoạch lớn nhất chính là mấy vị bác sĩ này. Có bọn họ ở đây, sự an toàn của du khách ở nhà ma có thể bảo đảm ở mức cao nhất.”
Ở cuối lối đi, có một vật thể hình quả bóng đang đập tại chỗ, như thể đang đợi Trần Ca.
Nhìn thấy vật hình tròn kia, Trần Ca cũng không sợ hãi: “Dẫn đường phía trước.”
Vật hình tròn này chính là mô hình đầu người Trần Ca tiện tay nhặt về từ nhà xác dưới lòng đất. Con rối đó đã ở trong phòng giải phẫu mười mấy năm, cả ngày bị sinh viên sờ mó nên dần trở nên xấu xa, có điều con rối này không có ác niệm gì, chỉ là đã quen với cô độc nên hi vọng tìm được vài người bạn mà thôi.
Những gì ở trên đều là do Diêm Đại Niên nói cho Trần Ca biết. Lúc chấp hành nhiệm vụ, Trần Ca vứt đầu con rối và cuốn truyện tranh, máy cát-sét mini cùng với mèo trắng vào một chỗ, lúc đó chúng chơi với nhau rất vui, sau đó Trần Ca thuận tiện thu nhận mô hình đầu người không có nơi nương tựa này.
Dưới sự chỉ dẫn của đầu người, Trần Ca tìm thấy Phạm Đại Đức, Phạm Thông nằm sõng soài giữa đường ở khu vực ngoài. Hai anh em nửa tỉnh nửa mê, dường như bọn họ cũng không biết mình có nên tỉnh lại hay không nữa.
“Không bị dọa ngất, đây đã là một bước tiến rất lớn rồi, không hổ là du khách đã trải qua tôi luyện trong cảnh tượng hai sao.” Trần Ca gắng sức đặt hai anh em lên xe đẩy.
Bánh xe chuyển động, Trần Ca đến khu vực giữa, Dương Thần và Lý Tuyết được đặt gọn gàng bên tường, có lẽ là sợ mặt đất quá cứng, còn có người đặc biệt để đồ cho họ gối, phục vụ vô cùng chu đáo.
“Rất tốt, phục vụ du khách chính là phải như thế này, trong lúc làm họ sợ hãi cũng phải cho họ cảm nhận được đạo đức nhân văn.”
Nhận được sự khen ngợi của Trần Ca, ba bóng đen chui ra từ nơi sâu trong lối đi, trượt vào trong cuốn truyện tranh.
“Hai người này là kiệt tác của ba người lão Chu.” Trần Ca đặt Lý Tuyết lên xe đẩy, nhìn Dương Thần đang trong cơn hôn mê, khẽ lắc đầu: “Cuối cùng vẫn để cậu được thử nghiệm, lần này cậu gặp được nhân viên thật sự đấy.”
Sau khi đặt bốn người lên, xe đẩy đã đầy rồi, Trần Ca lại tìm thấy một chiếc xe tự động từ trong nhà xác, dưới sự chỉ dẫn của mô hình đầu người đi đến cửa vào của lối đi bí mật trong khu vực giữa.
“Còn có người chạy vào trong này thật à? Đời người làm gì có nhiều lối tắt như vậy?”
Ông chủ Trần cúi xuống tiến vào lối đi bí mật, nhìn thấy Vĩ Ba đầu tiên, cô bé này đang hôn mê nằm dưới đất, có lẽ do sợ cô ấy bị gục xuống nên một con rối ngả vào đỡ lấy cô.
“Ba vị biên tập đi cùng nhau, bên trong có lẽ vẫn còn.” Trần Ca càng đi về phía trước, vẻ mặt lại càng trở nên cổ quái, đám du khách này cứ như bị điên, hết người này tới người khác xông vào trong cái bẫy anh cất công thiết kế: “Du khách bây giờ đều can đảm thế à?”
Đẩy cả năm người ra, Trần Ca nhìn hai chiếc xe đẩy chứa đầy người, cũng cảm thấy hơi có lỗi.
“Không đúng! Trước khi du khách tiến vào mình đã nói với bác sĩ rồi, nhìn thấy du khách bị ngất thì phải giúp đỡ một chút.” Trần Ca đẩy hai chiếc xe ra ngoài, lại nhìn bộ dáng của mấy du khách, bỗng hít một hơi: “Hỏng rồi, mình quên nói là sau khi cứu người thì tiễn họ tới cổng ra của cảnh tượng, không phải là mấy bác sĩ này cứu đi cứu lại những người này mấy lần rồi đấy chứ?”
Bây giờ nói những thứ này cũng đã muộn, Trần Ca tranh thủ thời gian đẩy họ tới căn phòng chỗ Vệ Cửu Khanh, kiểm tra đơn giản tình trạng của du khách, sau khi chắc chắn rằng không có vấn đề gì lớn, anh mới yên tâm đẩy hai chiếc xe ra khỏi Nhà Xác Dưới Lòng Đất.
…
Lúc tấm rèm dày chắn ánh sáng của nhà ma được mở ra, tiếng ồn bên ngoài giảm dần, từng người khách tham quan như bị mất đi khả năng nói cười, tất cả họ đều nhìn vào cánh cửa nhà ma.
Tiếng bánh xe lăn tròn, Trần Ca đẩy hai xe chứa du khách ra ngoài đón nhận ánh sáng mặt trời.
Ánh nắng giữa trưa chiếu lên người anh, nụ cười của anh vẫn như trước, cánh tay mạnh mẽ giữ chặt xe vận chuyển xác, thần thái của du khách trên xe cũng rất bình thường.
“Chú Từ, còn lại giao cho chú nhé, bọn họ đều không có nguy hiểm gì về tính mạng, cháu đã tìm người kiểm tra rồi, nghỉ ngơi một lúc thì sẽ có thể tỉnh lại, chú không cần lo lắng.”
Trần Ca đẩy hai chiếc xe tới trước mặt chú Từ, rồi vẫy vẫy tay với những du khách bên cạnh: “Trong thành phố có rất nhiều nhà ma lấy sự kinh dị làm mánh lới để hấp dẫn du khách, còn nhà ma của chúng tôi thì khác. Thứ mà nhà ma của chúng tôi xem trọng nhất chính là sự an toàn của du khách, vì thế cứ yên tâm mà tham quan đi, ở đây chúng tôi có sự phục vụ chu toàn nhất, vì để tiện cho việc tham quan còn trang bị đội ngũ bác sĩ chuyên nghiệp, chuẩn bị các loại đạo cụ để vận chuyển du khách. Yên tâm đi, một vé trọn gói, chúng tôi không giống những điểm tham quan vô đạo đức khác, tuyệt đối không có chuyện phải trả thêm phí đâu.”