Hệ thống nhà ma

Chương 485: Áo mưa đỏ

Chương 485: Áo mưa đỏ

“Không còn con đường nào khác, lúc tôi điều khiển Tiểu Bố đi qua chiếc xe buýt đó, nhìn thấy còn có một người phụ nữ đứng ở trạm xe, một người phụ nữ mặc áo mưa màu đỏ.
“Cả giao diện game chỉ toàn một màu xám, vì thế người phụ nữ mặc áo mưa đỏ kia rất dễ thấy.”
“Tôi dùng chuột nhấp vào người phụ nữ đó, dưới màn hình hiện ra một dòng tin nhắn: [Cậu có nhìn thấy con tôi không?]”
“Câu này có lẽ là do người phụ nữ áo đỏ nói, ấn vào bao nhiêu lần, cô ta cũng chỉ có một câu này.”
“Phong cách game thay đổi rất lớn, tôi cũng hơi sợ hãi, đơn thuần là vì tò mò nên mới chơi tiếp. Tôi không tiếp tục để ý người phụ nữ áo đỏ kia, muốn tiếp tục đi về phía trước, nhưng cô bé Tiểu Bố lại không theo chỉ dẫn, cả người bỗng không thể nào chuyển động được.”
“Tôi nhìn sát vào màn hình mới phát hiện người phụ nữ áo mưa đỏ đã bắt lấy cánh tay của Tiểu Bố, đáng sợ hơn nữa là thân thể người phụ nữ áo mưa đỏ trong màn hình cứ không ngừng run rẩy, cả game cứ như bị BUG ấy, dưới màn hình không ngừng hiện ra dòng chữ: [Cậu có nhìn thấy con tôi không?]”
“Tôi điên cuồng ấn vào màn hình, cuối cùng ấn vào xe buýt, lúc này cô bé mới tuột tay khỏi người phụ nữ áo mưa đỏ, đi vào trong xe buýt.”
“Xe buýt nhanh chóng khởi động, bắt đầu lái trên đường cao tốc.”
“Cũng không biết khởi động được bao lâu, Tiểu Bố đang mặc Áo ngủ của mẹ bỗng đi lại bên trong xe buýt, cô bé nghe thấy tiếng khóc của trẻ nhỏ.”
Phạm Thông không nói tiếp nữa, cảm xúc của cậu ta không ổn định cho lắm, bàn tay mập mạp che lấy ngực: “Cũng bắt đầu từ lúc đó tôi bắt đầu nghe thấy ảo giác, hôm đó chơi đến đấy cũng đã là 3 giờ sáng, tôi rất sợ nên tắt máy tính đi ngay, nhưng sau khi nằm lên giường, bên tai vẫn văng vẳng tiếng khóc của trẻ nhỏ. Âm thanh ấy cứ như phát ra từ trong máy tính, có điều rất nhanh sau đó, tiếng khóc lại vang lên ở mọi ngóc ngách trong phòng, cảm giác giống như đứa trẻ đó bước ra từ trong máy tính vậy.”
“Chuyện này bắt đầu từ khi nào?” Trần Ca lấy điện thoại của mình ra kết bạn Wechat với Phạm Thông.
“Một hai tuần trước, không đúng, tôi nhớ không rõ nữa.” Phạm Thông có vẻ hơi đau khổ: “Lần sau anh có thể tới khu ngoại ô phía đông tìm tôi, chúng ta nói chuyện.”
“Được, nhà cậu ở đâu?”
“Nhà đầu tiên của hộ gia đình phố tây, trấn Lệ Loan, khu ngoại ô phía đông.”
Trần Ca nhớ kĩ địa chỉ, lại nói thêm vài câu với Phạm Thông rồi rời đi.
“Những chuyện kì lạ xảy ra gần đây đều là ở khu ngoại ô phía đông, xem ra chỗ đó cũng khá hỗn loạn, vốn không an tĩnh như vẻ ngoài của nó.” Trần Ca về nhà ma tiếp tục kinh doanh, tuy mấy vị khách bị dọa thảm nhưng không một ai đi tố cáo hoặc trong lòng bất mãn hết.
Đối với một người đang thật sự đi tìm kiếm cảm giác kích thích mà nói, trước giờ bọn họ sẽ không sinh ra bất mãn vì quá kích thích, mà chỉ phỉ nhổ vì không đủ kích thích thôi.
Có điều dạng khách như vậy không nhiều, đa số du khách sau khi thử thách cảnh tượng một sao và cảnh tượng hai sao đều trở nên lí trí, trong mắt bọn họ lúc đó, người dám đi khiêu chiến cảnh tượng ba sao đều là “thứ dữ”.
6 giờ 50 tối, nhà ma của Trần Ca đóng cửa, sau khi tiễn nhóm khách cuối cùng đi, mấy nhân viên cuối cùng cũng có thể rời khỏi cảnh tượng mình phụ trách.
“Vất vả rồi, tối nay dự báo có mưa, thời tiết không tốt, mọi người mau về nhà sớm đi.”
Quét dọn vệ sinh nhà ma xong, Trần Ca với Tiểu Cố và Từ Uyển cùng nhau ra khỏi nhà ma.
“Ông chủ, anh muốn đi đâu thế?”
“Bên xưởng làm con rối vẫn còn một số vật liệu bỏ đi, anh chuẩn bị đi làm ít phần chân tay bị đứt ra, cảnh tượng mới vẫn còn cần phải hoàn thiện.” Trần Ca khóa cửa nhà ma lại.
“Vẫn còn cần hoàn thiện?” Tiểu Cố trợn to mắt: “Đại ca, em nghe nói hôm nay anh dọa ngất chín vị khách, theo lí mà nói chiến tích này có thể lên tin tức rồi đấy, anh chắc chắn vẫn còn tiếp tục hoàn thiện cảnh nữa sao? Hay là giữ cho du khách con đường sống đi?”
“Thế không được.” Trần Ca nghĩ còn chưa thèm nghĩ đã từ chối thẳng: “Cậu không hiểu lòng người, càng là thứ không có được thì sẽ càng vất vả cố gắng đi tìm kiếm. Chúng ta bắt buộc phải bảo đảm rằng nhà ma của chúng ta có một cảnh tượng trong truyền thuyết mà vĩnh viễn không thể nào vượt qua được, chỉ cần có cảnh tượng này, du khách sẽ không ngừng đi khiêu chiến. Một khi tất cả các cảnh tượng đều đã được vượt qua, vậy thì nhà ma của chúng ta cũng không khác gì so với những nhà ma khác.”
“Đúng thế, tạo ra một nhà ma có cảnh tượng khiến du khách mãi mãi không thể vượt qua được là gốc rễ dựng thân của chúng ta.” Không cần biết Trần Ca nói những gì, Từ Uyển đều ủng hộ vô điều kiện, cô đi tới bên cạnh Trần Ca, cúi thấp đầu, đôi lúc phối hợp với Trần Ca nói vài câu.
“Hình như em cũng hiểu ra được một chút rồi.” Tiểu Cố nửa hiểu nửa không gật gật đầu.
“Sau khi ra ngoài thì đừng nói cho người ngoài biết, đây là bí mật cốt lõi của nhà ma chúng ta.” Trần Ca nở nụ cười khẽ, thản nhiên nói.
“Được, nhất định rồi.”
Ba người dọc theo con đường lớn, đi mãi đi mãi rồi cùng nhau tới công xưởng làm con rối, Từ Uyển và Tiểu Cố không định rời đi, muốn giúp đỡ Trần Ca một tay.
Bên chỗ ông chủ Tiền thì Trần Ca đã nói qua rồi, ba người đến công xưởng rồi trực tiếp bắt tay vào công việc mới.
Hơn 8 giờ tối, Trần Ca nghĩ đến sức khỏe của hai nhân viên, lại thêm nữa là sáng mai vẫn phải đi làm, bèn để Tiểu Cố và Từ Uyển về nhà trước.
“Số lượng nhân viên vẫn quá ít, Từ Uyển và Tiểu Cố hàng ngày vất vả quá, chờ sau khi công kích được khu vui chơi Tương Lai Ảo, mình có thể đưa tất cả nhân viên đi du lịch.”
Ông chủ Tiền đã về nhà từ sớm, Trần Ca đóng cửa, anh chuẩn bị làm việc ở đây cả đêm, dù sao những vật liệu bỏ trong kho cũng rất lãng phí, thế không bằng để mình tạo cho chúng một “sinh mệnh” mới.
Từ Uyển và Tiểu Cố đi ra khỏi xưởng chế tác con rối, hai người cũng không cùng đường, sau khi hẹn mai gặp lại, Tiểu Cố một mình đi về phía ngoại ô.
“Bây giờ mới hơn 8 giờ, chắc là đón kịp chuyến xe buýt cuối cùng.” Tiểu Cố đi đến trạm xe buýt gần nhất, nhìn bản đồ tuyến đường: “Chỗ mình ở xa quá, đợi lương tháng này được phát sẽ đổi một nhà trọ gần khu vui chơi Thế Kỷ Mới. Có điều chưa đủ ba tháng mà đã trả phòng, có lẽ không được trả lại tiền cọc, mình thấy vẫn phải tiết kiệm một khoản tiền nữa.”
Bắt xe về thì quá xa xỉ, Tiểu Cố nhìn bản đồ tuyến đường, đợi chuyến xe buýt cuối cùng, cậu ta nhìn rồi lại nhìn, bỗng phát hiện trên tấm kính ở trạm xe buýt phản chiếu hình ảnh một người phụ nữ.
Ở trạm xe bên kia đường có một người phụ nữ như đang lén nhìn cậu.
“Ăn mặc kì lạ quá, tối nay tuy là dự báo có mưa nhưng mưa còn chưa rơi mà, sao đã mặc áo mưa rồi?” Tiểu Cố bị người phụ nữ bên kia đường nhìn chằm chằm đến dựng cả tóc gáy, cậu ta lấy điện thoại định chụp lại người phụ nữ kia nhưng vừa lấy điện thoại ra, đợi lúc cậu ta quay người lại phát hiện không thấy đâu nữa.
“Trong tấm kính phản chiếu ra chính là ở đây mà, sao mới một tí đã không thấy đâu rồi?”
Tiểu Cố cầm điện thoại quay trái quay phải, người phụ nữ đó giống như chưa từng xuất hiện vậy.
Trời đêm vang lên tiếng sét đánh, tầng mây dày đặc bắt đầu hạ thấp xuống, có lẽ đêm nay sẽ có một cơn mưa lớn.
Vào lúc Tiểu Cố đang ngơ ra ở đấy, đằng xa có một chiếc xe buýt đi tới chỗ cậu, chiếc xe đó lái không nhanh lắm, khách trong xe cũng rất ít.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất