Chương 486: Cậu có nhìn thấy con tôi không?
“Số 17?”
Tiểu Cố quay đầu nhìn lại biển báo ở trạm xe buýt, xe buýt số 17 không đi qua nơi cậu ta sống: “Mình phải chờ xe buýt số 104 mới được, đi đến trạm cuối cùng, sau đó lại đi bộ qua hai giao lộ nữa.”
Biển báo ở trạm xe cho biết chuyến cuối cùng của xe buýt 104 là lúc 9 giờ tối, sau khi nhìn thấy nó, Tiểu Cố cảm thấy nhẹ nhõm, cậu ta dựa vào trạm xe và yên lặng đợi xe buýt số 104 đến.
Xe buýt số 17 đi vào trạm, tài xế là một người đàn ông trung niên râu ria xồm xàm, lôi thôi lếch thếch.
Cửa trước và cửa sau được mở ra, sau khi hành khách xuống xe, xe buýt cũng không rời đi mà vẫn dừng nguyên tại chỗ.
“Có ý gì đây?” Tiểu Cố cũng không định ngồi chuyến xe này, cậu ta ngẩng đầu nhìn về phía tài xế, phát hiện tài xế cũng đang nhìn chằm chằm vào cánh cửa cách Tiểu Cố một, hai mét, như thể có người đang đứng đó.
Năm, sáu giây sau, vị tài xế trung niên kia nhịn không nổi mà trách móc một câu: “Muốn lên xe thì lên đi, không thì đứng xa ra một chút, đừng chặn cửa xe! Khùng điên...”
Cửa trước của chiếc xe đóng lại, chiếc xe buýt số 17 từ từ đi về phía trước, và nó nhanh chóng biến mất ở cuối con đường.
“Ông ta nói chuyện với ai vậy?” Tiểu Cố nhìn xung quanh, trong trạm xe buýt chỉ có một mình cậu ta.
Những đám mây đen chồng chất trên bầu trời đêm, che khuất mặt trăng khiến người ta cảm thấy có phần ngột ngạt.
Lúc 8 giờ 20 phút, trên trời lác đác vài giọt mưa, vẻ mặt của tất cả người đi đường đều trở nên vội vã, đường cái vốn khá náo nhiệt bỗng trở nên thật vắng vẻ.
“Hình như hơi lạnh.” Tiểu Cố lôi điện thoại ra, hơi nhàm chán nên lướt web xem, xem tin tức mới nhất từ địa phương Cửu Giang.
[Tiến triển mới nhất của vụ trộm xác chết ở Bệnh viện Trung ương, camera giám sát quay được một bóng dáng đang bò, loại trừ khả năng phạm tội nội bộ.]
[Streamer khám phá chủ đề linh dị của một nền tảng nào đó đã bị mất liên lạc khi đang livestream tham quan Trường Trung học Mộ Dương vào rạng sáng hôm qua. Theo những người biết tình huống thì từ lúc Trường Trung học Mộ Dương bị bỏ hoang đến nay đã có rất nhiều người bị mất tích.]
[Nạn nhân họ Vương, một nhân viên của Trạm nghiên cứu sán lá máu khu mới, đã chết một cách kỳ lạ, 30% máu của cơ thể bị rút ra, để lại một vết thương hình hoa hồng ở sau lưng.]
[Ba người đàn ông chết đuối khi bơi trong đập chứa nước ở ngoại ô phía đông, thời tiết gần đây khá nóng, với đặc điểm có nhiều con sông ở thành phố Cửu Giang, chúng tôi xin đặc biệt nhắc bạn: Xin mọi người dân không nên chơi đùa ở những vùng nước lộ thiên để tránh xảy ra tai nạn không đáng có.]
[Tin vắn Cửu Giang: Một cặp tình nhân đã tự thiêu ở trung tâm thương mại Lệ Loan, có vẻ như họ đang cử hành một nghi thức nào đó.]
[Một tuần trước, chuyến xe cuối của xe buýt số 104 đã xảy ra tai nạn giao thông nghiêm trọng lần thứ hai! Công ty quản lý xe buýt quyết định sẽ chỉnh đốn và cải cách lại tuyến đường xe buýt.]
Tiểu Cố cất điện thoại đi, nhìn trạm xe buýt không có một bóng người, không hiểu sao lại rùng mình một cái.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, bản tin về tin đồn của người nổi tiếng ít đi nhiều và được thay thế dần bằng một loạt các sự kiện gây tò mò hơn.
“Tại sao mình lại cảm thấy thế giới này trở nên nguy hiểm hơn nhỉ?”
Tiểu Cố ngồi xổm ven vỉa hè, mưa càng lúc càng nặng hạt, cậu ta lại không cầm theo ô nên chỉ có thể đứng trú trong trạm xe.
“Mình không có người bạn nào ngoài anh Trần và chị Từ Uyển ở Cửu Giang, bây giờ đã quá muộn rồi, gọi họ để xin giúp đỡ cũng không hay lắm, dù sao thì mọi người cũng đã mệt mỏi cả một ngày rồi.” Tiểu Cố là một người rất biết quan tâm đến người khác, tính tình cũng tương đối thẳng thắn, ai đối tốt với cậu ta thì cậu ta sẽ đối tốt lại với người đó, không có tâm địa gian xảo.
Con đường nhanh chóng ẩm ướt, nước mưa rơi xuống từ mái trạm xe, cơn mưa này không biết khi nào mới dừng lại được.
“Tại sao xe còn chưa đến?”
Hình dáng của tòa nhà ở phía xa trở nên mờ đi trong cơn mưa, xe cộ trên đường giảm dần và thứ làm bạn với Tiểu Cố trong toàn bộ trạm xe lúc này chỉ có một chiếc đèn đường bên cạnh.
Ánh sáng lờ mờ xuyên qua màn mưa và trở nên mờ ảo, từng luồng gió mát xuyên qua ống tay áo của Tiểu Cố, cậu ta ló đầu ra ngoài để nhìn về bên kia đường một chút, đừng nói xe buýt, thậm chí cả xe hơi và xe tải bình thường cũng không thấy.
Đường cái không một bóng người được nước mưa cọ rửa, cách xa mười mấy mét mới nhìn thấy một cột đèn đường, cũng chính ánh đèn mờ tối đó đã mang đến cho Tiểu Cố một chút ấm áp.
Mưa rơi càng lúc càng nặng hạt, Tiểu Cố hơi sốt ruột, cậu ta đi tới đi lui trong trạm xe, trong lòng suy nghĩ nếu như lúc này có một chiếc taxi đi qua đây thì sẽ lập tức bắt xe về nhà.
Đèn đường mờ đi, lại đợi thêm mười mấy phút nữa, mãi cho đến tận gần 9 giờ, Tiểu Cố mới nhìn thấy một chiếc xe buýt đi qua tấm màn mưa ở phía cuối con đường, đang từ từ di chuyển về phía trạm xe.
Có thể là bởi vì mưa quá lớn, Tiểu Cố đã nhìn thấy chiếc xe kia ở phía xa xa nhưng lại không nghe được chiếc xe đó phát ra bất kỳ âm thanh nào.
“Hình như là xe 104.” Tiểu Cố tìm tiền lẻ ở trong túi, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy trong trạm xe xuất hiện thêm một người!
Đứng ở chỗ cách cậu ta không xa là một người phụ nữ mặc áo mưa đỏ, hình như cô ta cũng đang chờ để lên xe.
“Không phải vừa nãy chị gái này còn đứng ở đường đối diện sao? Cô ấy sang đây lúc nào vậy?”
Áo mưa ướt bên ngoài, người phụ nữ cúi đầu, mái tóc bị lộ ở ngoài bết dính vào nhau và che gần hết gương mặt.
“Hình như cô ấy không mang giầy, sẽ không phải là một kẻ điên chứ?” Tiểu Cố di chuyển cơ thể sang một bên, cậu ta đứng ở bên cạnh trạm xe, còn người phụ nữ mặc áo mưa đỏ đứng giữa trạm xe.
Mưa rơi càng lớn, chuyến xe 104 cuối cùng từ từ đi vào trong trạm xe, dừng ở giữa Tiểu Cố và người phụ nữ.
Tiểu Cố đã sớm chuẩn bị xong tiền lẻ, bước nhanh về phía cửa xe, nhưng điều cậu ta không ngờ tới chính là người phụ nữ mặc áo mưa đỏ vẫn luôn im lặng cúi đầu lại đột nhiên di chuyển.
Cô ta đột ngột nắm lấy Tiểu Cố, mái tóc rơi xuống cánh tay của Tiểu Cố.
“Cô muốn làm gì!”
Người phụ nữ từ từ ngẩng đầu lên, tóc che hơn nửa gương mặt, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy một đôi mắt gần như bị lòng trắng mắt chiếm gần hết qua khe tóc nhỏ.
“Cậu có thấy con tôi không?”
“Không, tôi chưa từng nhìn thấy.” Tiểu Cố bị người phụ nữ mặc áo mưa làm hoảng sợ, cậu ta muốn tránh thoát nhưng bàn tay gầy đét của đối phương nắm chặt lấy cậu.
“Cậu có thấy con tôi không?” Người phụ nữ lại đi về phía trước một bước, trên áo mưa màu đỏ bị dính một vết bẩn rất lớn, bởi vì vết bẩn có màu nâu đỏ giống như áo mưa nên ngay từ đầu Tiểu Cố cũng không nhìn thấy.
“Chị gái à, tôi thật sự không nhìn thấy con của chị!” Cửa sau của xe buýt đã đóng, Tiểu Cố cũng không muốn tiếp tục dây dưa với người phụ nữ mặc áo mưa ấy, cậu ta cố hết sức để thoát khỏi tay người phụ nữ và nhanh chóng bước vào xe buýt.
Bỏ một đồng vào, Tiểu Cố tùy tiện chọn một chỗ ngồi gần cửa sổ để ngồi xuống.
Cách cửa sổ xe, Tiểu Cố thấy người phụ nữ mặc áo mưa đỏ vẫn đứng giữa trạm xe như cũ, cô ta cúi đầu, tóc tai ướt hết, dán chặt trên mặt.
“Cô ấy cũng là người đáng thương, chắc là để lạc mất con của mình, sau này lại bởi vì quá nhớ thương cho nên tinh thần đã xảy ra vấn đề.” Tiểu Cố nâng cằm lên, trong ánh mắt mang theo chút cảm thông.
Nước mưa xuyên qua khe hở trên trần trạm xe, thỉnh thoảng có một vài giọt rơi xuống người phụ nữ, sau đó trượt xuống theo áo mưa của cô ta, nhuộm đỏ cả vùng đất dưới chân cô.
“Xe chuẩn bị xuất phát, xin vui lòng ổn định chỗ ngồi. Chào mừng bạn đến với xe buýt bán vé tự động số 104, hành khách lên xe xin hãy di chuyển đến cửa sau, trạm tiếp theo là Bệnh viện Trung ương.”
Âm thanh điện tử lạnh như băng truyền đến từ đầu xe, Tiểu Cố vươn vai một cái, dựa vào ghế.
“Thứ gì vậy? Sao mình lại cảm thấy phía sau lưng hơi dinh dính nhỉ?” Tiểu Cố nhìn qua phía lưng ghế, giữa chỗ tựa lưng ướt nhẹp, hình như trước đó có người từng ngồi ở chỗ này.