Chương 489: Tin nhắn của Trần Ca
“Cậu có nhìn thấy con tôi không?”
Bên tai Tiểu Cố văng vẳng một âm thanh, trong tầm mắt, người phụ nữ mặc áo mưa đỏ đứng phía xa hơi quay đầu lại, như thể liếc nhìn cậu ta.
Tiểu Cố rùng mình một cái, không tự chủ được mà lui về phía sau hai bước.
“Cậu làm sao thế?” Bác sĩ đứng lên, rất là quan tâm muốn đỡ Tiểu Cố, trên người ông còn có một mùi lạ.
“Không có việc gì, không có việc gì.” Tiểu Cố quay đầu lại nhìn, sau khi tới gần cậu ta mới phát hiện phía dưới áo blouse trắng của bác sĩ giống như không mặc gì.
Biểu cảm ngay lập tức trở nên đặc sắc, Tiểu Cố khoát tay lia lịa tránh khỏi bác sĩ.
“Không có việc gì là tốt rồi.” Bác sĩ mặc áo blouse trắng vẫn giữ nguyên nụ cười, đứng cạnh Tiểu Cố một lúc trước khi trở về vị trí của mình.
Tiểu Cố miễn cưỡng nở một một nụ cười, nắm hai tay vào nhau, trên mu bàn tay nổi đầy da gà: “Người này giống như là một tên biến thái vậy, rốt cuộc tối nay mình đã gặp phải những loại người gì vậy?”
Tiểu Cố muốn xuống xe và rời khỏi đây, nhưng cậu ta vừa nghĩ đến việc trong trạm xe vẫn còn một người phụ nữ mặc áo mưa đỏ vẫn đang đợi mình thì lại rầu rĩ.
Giữa kẻ biến thái và lệ quỷ, cậu nghĩ rằng ở trong xe sẽ an toàn hơn một chút, mặc dù những hành khách xung quanh đều kỳ lạ, nhưng ít nhất tất cả họ đều là con người.
Trên đường đi điện thoại của Hoàng Linh vang lên rất nhiều lần, người đàn ông bên kia điện thoại vẫn luôn hỏi cô đang ở đâu, cho dù Hoàng Linh nói cho đối phương biết vị trí của mình thì một lát sau, người đàn ông kia vẫn gọi điện đến hỏi xem cô ở đâu.
Sau khi trả lời nhiều lần, Hoàng Linh nghĩ người đàn ông kia đang gây rối nên tắt luôn điện thoại đi.
“Hứa với mình nhiều lần như vậy mà vẫn chưa làm được, bây giờ biết hối cải rồi sao?” Hình như Hoàng Linh phải chịu rất nhiều oan ức, thông qua cuộc nói chuyện Tiểu Cố cũng biết sơ qua tình huống của Hoàng Linh, chồng của cô không có việc làm, hay có tên gọi hay ho khác là nghề nghiệp tự do, trong nhà chỉ dựa vào tiền Hoàng Linh kiếm được để sống qua ngày.
Sau khi tắt điện thoại, bên trong xe yên tĩnh trở lại, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng đứa bé ho khan.
Cơn mưa lớn bao phủ lấy thành phố, chiếc xe buýt 104 chạy trên con đường dài dằng dặc không có điểm cuối, không ai biết cuối cùng nó sẽ đi về đâu.
“Rõ ràng là chạy trong thành phố, tại sao lại cảm thấy mình đang cách thành phố ngày càng xa, không có hơi thở của con người, thoạt nhìn vô cùng hoang vu.”
Đèn bên ngoài của các tòa nhà đều tắt hết khiến mọi người cảm thấy hơi lạ.
Mấy phút đồng hồ sau, đến trung tâm thương mại Lệ Loan, sau khi âm thanh điện tử lạnh như băng vang lên, cửa trước cửa sau xe buýt mở ra.
Tiểu Cố dựa vào cửa sổ nhìn vào trạm xe, người phụ nữ mặc áo mưa đỏ đứng sát rìa trạm xe, yên lặng nhìn xe buýt.
“Lần sau khéo cô ta sẽ đứng ở chỗ cửa xe, hay là đợi sau khi cô ta lên xe thì mình đi xuống xe?” Tiểu Cố đang suy nghĩ kế hoạch để thoát thân, phía trạm xe đột nhiên phát ra tiếng cãi vã.
Bọn họ rất ồn ào, giọng nói người phụ nữ the thé, người đàn ông thì điên loạn, hình như còn ra tay đánh đối phương.
Tiểu Cố quay đầu nhìn về phía trạm xe, thấy hai người một nam một nữ đang bám lấy nhau, ôm nhau, rồi cãi nhau dữ dội.
“Hai người này có chuyện gì vậy?” Tiểu Cố rụt cổ một cái: “Hai người bọn họ đã ầm ĩ thành như vậy rồi, vì sao vẫn còn ôm lấy nhau không rời nhỉ? Cơ thể bị dính vào nhau sao?”
Xe buýt dừng tầm một phút đồng hồ, dưới sự cản trở như điên của người phụ nữ, người đàn ông cũng không lên được xe.
Xe khởi động, từ từ lái ra khỏi trạm.
“Cơn mưa này đã kéo dài một tiếng rồi, quần áo cả hai đều khô, có vẻ như họ đã cãi nhau ở trạm xe này trong một thời gian dài.” Một lúc sau, Tiểu Cố lại đưa mắt nhìn về phía trạm xe buýt, cặp đôi cãi nhau đã biến mất không nhìn thấy đâu nữa, chỉ còn lại bóng dáng màu đỏ đang đứng trong trạm xe.
“Người đâu rồi?” Cậu ta đứng lên, muốn mở cửa sổ ra để nhìn thử, nhưng mở đến nửa ngày cũng không được, hình như khóa cửa sổ bị hỏng rồi.
“Quá kỳ lạ.” Tiểu Cố lại càng cảm thấy bất an: “Không phải cặp đôi cãi nhau kia cũng là quỷ chứ? Nhưng biểu hiện của bọn họ hoàn toàn giống người bình thường, hoàn toàn không nhìn ra sự khác biệt...”
Tiểu Cố nắm chặt điện thoại, nhìn vào điện thoại, lại nhớ đến bác sĩ cùng bài báo lúc trước.
“Trung tâm thương mại Lệ Loan? Có vẻ như cũng có chuyện xảy ra ở trạm xe này!” Tiểu Cố mở điện thoại và tìm thấy tin tức tự thiêu của cặp tình nhân trong trung tâm thương mại, hình ảnh được ghim trên đầu trang, cặp đôi ấy ôm chặt lấy nhau, ngọn lửa bùng cháy dữ dội, bọn họ không thể thoát ra.
“Cũng trùng hợp quá nhỉ? Bác sĩ, cặp tình nhân đều giống hệt trên tin tức, lẽ nào bọn họ đều không phải người? Quỷ cũng biết ngồi xe buýt sao?” Tiểu Cố nhìn sang bác sĩ ngồi bên kia lối đi, người đàn ông mặc áo choàng trắng đang nhìn chằm chằm Hoàng Linh, giống như đang suy nghĩ chuyện gì tà ác.
“Không đúng, một tên đơn thuần như vậy không phải là quỷ, chỉ là một kẻ biến thái mà thôi.”
Xe buýt tiếp tục chạy về phía trước, trong mấy trạm tiếp theo không có ai lên xe. Có điều Tiểu Cố lại phát hiện ra một chuyện rất kỳ lạ, mỗi khi đi qua một trạm dừng, tài xế đều cho xe dừng ở trạm xe một phút đồng hồ.
Trong lúc đó có vài lần Tiểu Cố muốn xuống xe, nhưng khi cậu ta vừa nhìn thấy người phụ nữ mặc áo mưa đỏ trên trạm xe thì tất cả dũng khí đều tan thành mây khói.
Tình huống hoàn toàn không giống với kế hoạch của cậu ta, khoảng cách giữa người phụ nữ áo mưa đỏ và xe buýt càng ngày càng gần nhưng lại không định lên xe, cô ta chỉ đứng canh ở bên ngoài cửa sau của xe, giống như là đang chờ người nào.
“Vì sao cô ta lại cố chấp với cái xe này thế nhỉ?” Tiểu Cố càng nghĩ càng sợ, cuối cùng lôi điện thoại ra, ấn mở danh bạ, tìm được số điện thoại của Trần Ca: “Trực tiếp gọi cho anh Trần thì cũng không ổn lắm, nếu như mình thật sự gặp ma, như vậy thì chẳng phải đã liên lụy đến anh ấy rồi sao?”
Tiểu Cố không quyết định chắc chắn được, nhưng cuối cùng cũng chẳng còn cách nào khác, đành phải gửi tin nhắn cho Trần Ca.
Cậu ta viết tất cả những gì mình nhìn thấy trong tối nay vào tin nhắn, sau khi xác định không quên ý nào mới chuẩn bị ấn gửi cho Trần Ca.
Trong thời gian Tiểu Cố chỉnh sửa tin nhắn, xe buýt 104 đã lái xe đến trạm dừng tiếp theo: đập chứa nước Đông Cương.
Xe buýt dừng hẳn, trên trạm xe phát ra tiếng bước chân, có ba người đàn ông cả người ướt sũng bước lên xe.
Cả ba người họ đều cúi đầu, quần áo bị nước mưa làm ướt, im lặng không nói gì, cũng không có đưa tiền, lên xe thì đi thẳng vào trong.
Tài xế nhắm mắt làm ngơ với ba người đàn ông, nhưng nhìn mồ hôi đang chảy xuống cằm, có thể thấy rằng hiện tại ông ta đang rất lo lắng.
Sau khi ba người đàn ông lên xe thì ngồi xung quanh Tiểu Cố, một trong số họ còn ngồi ở ghế bên cạnh Tiểu Cố.
Một mùi hôi tanh lướt qua mũi, Tiểu Cố ngồi sát lại phía cửa sổ một chút.
Khoảng cách càng gần, nhìn lại càng thêm dọa người, ba người đàn ông này trông như vừa mới được vớt ra khỏi nước, da thịt tái nhợt, nhăn nhăn nhúm nhúm.
Tiểu Cố không dám nhìn tiếp, lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn đã chỉnh sửa xong cho Trần Ca.
Xe lại lăn bánh lần nữa, hình như là bởi vì đi vào vùng ngoại ô mà thân xe lung la lung lay, chiếc xe từ từ đi khỏi đập chứa nước Đông Cương, chính thức đi vào vùng ngoại ô phía đông Cửu Giang.
Nước nhỏ từ trên người người đàn ông xuống, đôi mắt của ba người đàn ông lồi ra ngoài, đầu họ lắc lư nhẹ theo chiếc xe, cơ thể cũng từ từ tiến về phía Tiểu Cố.
Sau khi chiếc xe hoàn toàn rời khỏi trạm xe, điện thoại Tiểu Cố rung lên một cái, Trần Ca gửi cho cậu ta một tin nhắn trả lời.
[Có tiện gọi điện thoại không? Là chuyện rất quan trọng!]