Chương 488: Ba, bốn người
Khóa kéo của cặp sách được mở ra một nửa, cậu học sinh đó trông rất lo lắng, tay cầm thứ gì đó, chỉ có điều cậu ta lại không lấy nó ra khỏi túi.
“Dao gọt trái cây?” Tiểu Cố mơ hồ nhìn thấy cái gì đó phản quang thông qua khe hở trên miệng cặp, không biết là cái gương hay là dao găm.
Xe buýt đã lăn bánh, Tiểu Cố trở về chỗ cũ ngồi xuống, mí mắt cậu ta cứ giật liên tục, có hơi lo lắng.
Ngoài cửa sổ mưa càng lúc càng lớn, cách lớp cửa kính đã không còn thấy rõ kiến trúc ngoài cửa nữa.
Bên trong xe yên tĩnh, không ai mở miệng nói chuyện, bầu không khí vô cùng áp lực.
“Những người trên xe này thật kỳ lạ.”
Tiểu Cố dựa người vào cửa sổ xe, vị bác sĩ ngồi cách cậu ta một lối đi thỉnh thoảng sẽ liếc mắt nhìn về phía cậu, trên mặt nở một nụ cười khó có thể giải thích nổi, giống như phát hiện ra một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo, biểu cảm rất là kỳ quái.
Tiểu Cố lấy điện thoại ra, lướt lướt trên màn hình, chạm vào phần chụp ảnh bằng camera trước.
Cậu ta giơ điện thoại lên, nhìn cậu học sinh ngồi hàng ghế cuối thông qua màn hình điện thoại.
Đứa trẻ đó hình như hơi say xe, đặt cặp sách ở trên đầu gối, sắc mặt ngày càng trắng, cái trán còn đang toát đầy mồ hôi lạnh, chỉ có điều từ đầu đến cuối, tay cậu ta đều đặt trong cặp sách mà không hề lôi ra.
“Cơ thể khó chịu sao?” Tiểu Cố hơi lo lắng cho đứa trẻ đó, nhưng còn chưa đợi cậu ta đứng lên hỏi, cậu học sinh ngồi hàng cuối đã phát hiện ra Tiểu Cố đang nhìn trộm mình thông qua điện thoại.
Hình như đứa trẻ này không muốn chụp ảnh, cậu ta dùng tay che mặt mình lại, lặng lẽ chỉ chỉ bác sĩ mặc áo blouse trắng ngồi song song với Tiểu Cố, sau đó nhẹ nhàng khoát tay.
“Cậu ta muốn nhắc nhở mình à? Bác sĩ có vấn đề ư?”
Sau khi cậu học sinh khoa tay múa chân xong thì cúi đầu, ôm cặp sách, không nói một lời.
Tiểu Cố cất điện thoại đi, liếc mắt nhìn bác sĩ ngồi bên cạnh, cậu ta chợt nhớ đến một tin tức mà mình đọc được trước khi lên xe: Tiến triển mới nhất của vụ án trộm xác ở Bệnh viện Trung ương, camera giám sát quay được một bóng dáng đang bò.
Nhấp vào trang web, bài báo đăng lúc đó còn được đính kèm theo một hình ảnh rất mờ, mờ mờ ảo ảo như là được chụp lại từ camera ở bệnh viện.
Một người đàn ông mặc áo blouse trắng đi bằng cả bốn chi, bò nhanh trên mặt đất và chui vào nhà xác.
“Áo blouse trắng?” Tiểu Cố phóng to bức ảnh, ánh đèn trong xe rất tối, cậu ta nhìn chằm chằm vào bức hình đó: “Không thấy rõ mặt lắm, nhưng dáng người có vẻ hơi giống.”
Bên trong xe đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại, người đang tập trung cao độ nhìn ảnh như Tiểu Cố lại càng giật mình, cậu ta che màn hình điện thoại, ngẩng đầu lên.
Tiếng chuông phát ra từ trong túi của người phụ nữ mặc trang phục chuyên nghiệp ngồi ở phía trước Tiểu Cố, người phụ nữ cầm điện thoại ra, mắt nhìn vào số người gọi, tâm trạng cô như kém đi ngay lập tức.
Nhận cuộc gọi, bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói đầy lo lắng của một người đàn ông: “Hoàng Linh, em đang ở đâu? Vẫn đang làm thêm giờ sao? Anh thấy đèn công ty em tắt hết rồi.”
“Em đã tan làm từ lâu rồi, anh ở đâu vậy? Đã nói tới đón em mà em đứng chờ anh đến nửa tiếng cũng không trông thấy bóng dáng anh!” Hoàng Linh cảm thấy rất tủi thân, trời thì mưa, mình thì phải tăng ca đến muộn như vậy, sức cùng lực kiệt đứng chờ ở cửa công ty đến tận bây giờ.
“Em tan làm rồi? Tại sao anh không nhìn thấy em nhỉ?”
“Đừng giả vờ, đây cũng không phải là lần đầu tiên anh đến muộn, tất cả những gì anh hứa hẹn với em anh đều chưa từng làm được, thật sự là em đã chịu đựng anh đủ rồi!”
“Anh biết là trước đây anh không tốt nhưng lần này anh thật sự không đến muộn, từ 6 giờ anh đã đứng đợi ở trước cửa công ty em rồi, nhìn ánh đèn trong tòa nhà tắt từng cái một nhưng mà cũng không hề thấy em đi ra.” Giọng nói của người đàn ông bên kia điện thoại ngày càng lo lắng: “Em ở đâu? Anh nghe giọng nói của em không ổn lắm, có phải thằng cha kia lại làm khó dễ gì em đúng không?”
“Ông ta không làm khó em, chỉ là em cảm thấy mệt mỏi thôi.” Tốc độ nói chuyện của Hoàng Linh trở nên chậm hơn, cô nhìn thành phố bị mưa to bao phủ ngoài cửa sổ: “Giả Minh, em không sợ sự khó khăn và mệt mỏi của cuộc sống hàng ngày, nhưng ít nhất anh phải cho em một hướng đi xác định mới được. Bây giờ em cũng sắp ba mươi tuổi rồi, em không muốn mỗi ngày đều phải làm việc cho đến 7, 8 giờ tối, sau đó ngồi trên chuyến xe buýt cuối cùng chỉ có ba, bốn người và quay trở về căn phòng trọ chỉ để nấu ăn cho anh.”
“Tiểu Linh, anh đã tìm được một con đường phát tài rồi. Hai ta đã rời quê rồi đi đến Cửu Giang cùng nhau, cũng đã vượt qua nhiều năm khó khăn như vậy, em có thể cho anh thêm chút thời gian không?”
Hoàng Linh nhìn mưa ngoài cửa sổ, ánh mắt hơi chết lặng: “Được rồi.”
“Em ở đâu? Bây giờ anh đến đón em...”
Người đàn ông chưa nói xong, Hoàng Linh đã cúp điện thoại, cô nhét điện thoại vào trong ba lô.
“Đúng là mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh.” Tiểu Cố cảm thán ở trong lòng, lúc nãy mới nhìn cậu ta cảm thấy Hoàng Linh ăn mặc rất thời thượng, còn cho rằng đối phương là người có tiền, nhìn kỹ mới phát hiện tất cả đồ đối phương mặc đều chỉ là hàng nhái giá rẻ, chỉ có điều bởi vì khí chất tương đối tốt cho nên nhìn rất đẹp.
“Đinh! Đã đến nhà hàng Hồng thị, hành khách xuống xe xin vui lòng mang theo đồ đạc và xuống bằng cửa sau.”
Xe buýt không biết từ lúc nào đã đi đến trạm kế tiếp, cửa trước và sau đều mở ra.
Lần này không có ai lên xe, Tiểu Cố nhìn qua trạm xe bên ngoài qua cửa sổ, người phụ nữ điên mặc áo mưa đỏ quả nhiên còn đang đứng đó, hình như khoảng cách giữa cô ta và xe buýt còn gần hơn một chút.
“Đúng là gặp quỷ mà.” Tiểu Cố hoảng sợ trong lòng, cậu ta ngồi ở ghế gần cửa sau của xe nhất, nếu như người phụ nữ mặc áo mưa đỏ đi lên xe, người đầu tiên nhìn thấy sẽ là cậu ta: “Người phụ nữ này sẽ không đi theo mình đến tận nhà chứ? Trạm xe nào cũng xuất hiện, liệu cô ta có đứng chờ mình ở trạm cuối cùng không nhỉ?”
Cửa trước và cửa sau của xe bắt đầu đóng lại, ngay khi cửa sau gần đóng lại, giữa xe buýt phát ra một tiếng ho khan của đứa trẻ.
Người phụ nữ trung niên đang ôm đứa bé nhẹ nhàng vỗ vào lưng đứa bé nhưng mà vô ích, đứa bé càng ho nhiều hơn.
“Hình như nó bị sốt, bà có biết chăm sóc trẻ con không vậy, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm rất lớn, tại sao bà lại mặc cho đứa bé cái áo mỏng như vậy chứ?” Hoàng Linh nghe thấy tiếng đứa bé ho khan thì hơi bực bội.
“Tôi trông đứa bé này giúp họ hàng...” Giọng nói của người phụ nữ trung niên rất thô, nghe giống hệt một người đàn ông, bà ta nở một nụ cười khá khó coi, cũng không cho đứa bé uống nước, uống thuốc mà chỉ biết vỗ nhẹ vào lưng đứa bé.
Đứa bé ho càng ngày càng lớn, cơ thể còn hơi run rẩy.
“Tình huống này tốt nhất là nên đưa đứa bé đến bệnh viện đi.” Tiểu Cố đứng lên, cởi áo khoác của mình ra đưa cho người phụ nữ trung niên: “Cứ mặc vào cho bé trước đi.”
“Được.” Người phụ nữ trung niên do dự một chút mới nhận lấy áo khoác, đắp lên người đứa bé, thế nhưng đứa bé vẫn ho khan không ngừng.
Tiểu Cố cầm điện thoại cùng mười bảy đồng mới móc ra từ trong túi áo khoác của mình, đi về chỗ ngồi.
Cửa xe đã đóng kín, ngay khi cậu ta đi đến chỗ ngồi của mình, chỗ cửa sau xe đột nhiên vang lên một tiếng “bộp”, có một bàn tay gầy đét dán vào chỗ cửa xe.
“Xe chuẩn bị xuất phát, xin vui lòng ổn định chỗ ngồi. Chào mừng bạn đến với xe buýt bán vé tự động số 104, hành khách lên xe xin hãy di chuyển đến cửa sau, trạm kế tiếp là trung tâm thương mại Lệ Loan.
Âm thanh điện tử lại vang lên, xe buýt chuyển động, cái tay kia rất nhanh đã biến mất, không thấy đâu nữa.
“Những người khác đều không nhìn thấy người phụ nữ mặc áo mưa đỏ kia sao?” Tiểu Cố ngồi trở lại vị trí của mình, cậu quay đầu lại nhìn phía trạm xe, bóng dáng màu đỏ đó đang dần dần biến mất.