Chương 497: Người chồng xa lạ
“Cậu đang nói đùa cái gì vậy? Anh ấy có phải chồng của tôi không thì tôi phải rõ hơn cậu chứ.” Hoàng Linh lái xe, phản bác Trần Ca.
“Tôi đã xem điện thoại di động của anh ta. Đêm nay, anh ta đã gọi cho cô bảy cuộc điện thoại.” Trần Ca cúi đầu, bàn tay đưa vào trong ba lô.
“Đó không phải chứng tỏ anh ấy yêu tôi sao?” Hoàng Linh cảm thấy Trần Ca rất kỳ lạ, nhìn từ mặt nào cũng thấy như thế.
“Thế nhưng, bảy cuộc điện thoại này không có cuộc gọi nào được kết nối. Những cuộc điện thoại mà cô nhận được khi ở trên chuyến xe buýt 104 là do một người khác gọi tới.”
“Người khác ư?” Vì quá ngạc nhiên, Hoàng Linh lập tức quay đầu lại nhìn về phía Trần Ca: “Không thể nào.”
“Lo lái xe đi.” Trần Ca chỉ về con đường phía trước, giọng điệu bình tĩnh: “Tôi chẳng có lí do nào mà phải lừa cô cả. Tôi chỉ có ý tốt nhắc nhở cô mà thôi, cô có tin hay không thì tùy.”
Sau khi Trần Ca nói xong, trong xe taxi yên tĩnh trở lại, không ai nói gì cả.
Hoàng Linh mím môi, tập trung lái xe. Nhưng tay cô lại nắm vô lăng càng lúc càng chặt hơn. Khoảng mấy phút sau, Hoàng Linh đột nhiên đạp phanh xe xuống.
Xe taxi dừng trong cơn mưa rào, bầu không khí trong xe hơi kỳ lạ.
Hoàng Linh nhìn chằm chằm vào vô lăng xe một lúc lâu. Sau đó cô từ từ nhìn về phía Trần Ca: “Quả thực Giả Minh không giống trước kia cho lắm. Từ sau tai nạn xe, anh ấy trở nên trầm tĩnh hướng nội, rất ít giao tiếp với tôi, mất ngủ trong thời gian dài. Bác sĩ nói rằng có lẽ anh ấy mắc bệnh trầm cảm.”
“Nói cách khác, thời điểm chồng của cô thay đổi là sau lần bị tai nạn giao thông kia đúng không?” Trần Ca không nhìn Hoàng Linh, anh vẫn cúi đầu như trước.
“Rốt cuộc cậu có để ý đến trọng điểm chuyện mà tôi nói hay không? Bởi vụ tai nạn giao thông kia nên Giả Minh mới bị bệnh trầm cảm. Anh ấy bị bệnh.” Hoàng Linh nắm chặt vô lăng xe, cố gắng nặn ra nụ cười: “Anh ấy nghĩ tới tình hình kinh tế của gia đình chúng tôi khá khó khăn, chủ động từ bỏ điều trị tâm lý, sau khi điều trị bằng thuốc một thời gian ngắn cũng ngừng lại. Bởi vì một tháng phải bỏ ra bốn, năm trăm tệ tiền thuốc là một khoản tiền không nhỏ với chúng tôi. Lúc ấy cả nhà chỉ dựa vào một mình tôi, tôi biết trong lòng anh ấy cũng rất khó chịu nên những sự thay đổi của anh ấy tôi đều có thể hiểu.”
“Cô hãy nghĩ kĩ lại một chút, ngoại trừ tinh thần của anh ta sa sút thì có những hành động gì lạ thường không? Tôi muốn nói là những hành vi đặc biệt không liên quan gì tới chứng bệnh ấy.” Trần Ca thuận miệng nói ra mấy ví dụ: “Ví dụ như đêm khuya cô tỉnh lại phát hiện anh ta đang đứng ở đầu giường mở mắt trừng trừng nhìn cô; đột nhiên trong miệng anh ta phát ra giọng nói của một người khác; giấu cô giết chết một số động vật nhỏ, còn giấu thi thể trong phòng...”
Hoàng Linh nghe Trần Ca nói xong, cô quay đầu lại một cách khó khăn nhìn Tiểu Cố đang ngồi ở hàng ghế sau, trong nội tâm cô thấy hơi sợ Trần Ca: “Không có, những tình huống cậu nói đều chưa từng xảy ra.”
“Cô có thể xem lịch sử cuộc gọi trên điện thoại di động của mình, sau đó suy nghĩ kĩ hơn một chút nữa. Chuyện này có thể sẽ liên quan tới chính mạng sống của cô đó.” Trần Ca chẳng có chút hứng thú nào với người đàn ông trong nhà Hoàng Linh, thứ thật sự làm anh chú ý chính là người gọi điện thoại cho Hoàng Linh lúc ở trên xe.
“Lịch sử cuộc gọi?” Hoàng Linh lấy điện thoại di động ra xem một chút, trên danh sách lịch sử cuộc gọi chỉ có bảy cuộc gọi nhỡ thôi, không hiển thị mấy cuộc điện thoại mà cô nói chuyện với chồng mình khi còn trên xe tang.
“Cô có thể nghi ngờ tôi nói dối, nhưng điện thoại của cô sẽ không nói dối.” Trần Ca nhìn màn mưa bên ngoài cửa xe: “Tôi khuyên cô tốt nhất đừng có giấu giếm, hình như người ở trong nhà kia cũng đã phát hiện ra rồi. Đợi lần sau cô và hắn ta ở riêng cùng nhau, có lẽ hắn ta sẽ làm chuyện kỳ lạ nào đó với cô.”
Hoàng Linh nắm chặt điện thoại, một lúc lâu sau cô mới mở miệng: “Sau khi Giả Minh gặp tai nạn giao thông, anh ấy trở nên rất ghét trẻ con và những thứ như búp bê vải.”
“Cô nói chi tiết hơn một chút đi.” Trong mắt Trần ca lóe lên một tia sáng.
“Ngày trước, anh ấy từng tặng tôi một vài con búp bê vải. Tuy tuổi tác tôi không còn nhỏ nhưng dù sao những thứ này cũng là kỷ niệm của tôi và anh ấy. Vì thế tôi không vứt đi, tôi cất chúng vào trong ngăn tủ, thỉnh thoảng sẽ lấy ra ngắm.”
“Không nhớ bắt đầu từ ngày nào, tôi phát hiện ra búp bê vải trong ngăn tủ thiếu mất một con.”
“Lúc đầu tôi cũng không để ý, ai ngờ qua mấy hôm sau lại mất thêm một con nữa.”
“Tôi hỏi Giả Minh thì anh ấy nói là không thấy.”
“Khoảng một tháng sau, có lần tôi bị sốt nên tan làm sớm, lúc về nhà thì thấy cửa phòng không đóng.”
“Tôi thầm nghĩ có phải trong nhà có trộm không, tôi rón rén đi ra, thấy bếp đang bật, bên trên còn đặt một cái nồi sắt dùng để nấu canh.”
“Trộm sẽ không nấu canh trong nhà người khác, tôi gọi tên Giả Minh mấy lần nhưng không thấy ai trả lời. Tôi bèn chạy vào phòng bếp để nhìn xem Giả Minh đang nấu canh gì.”
“Nhưng lúc tôi mở nắp nồi ra thì đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng.”
“Trong nồi có đặt một con búp bê vải bị cắt nát. Lúc ấy khuôn mặt bằng nhựa plastic của con búp bê kia đang nổi dập dềnh trong nồi nước dùng.”
“Tôi lập tức tắt bếp đi. Lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, tôi thấy một tay Giả Minh đang cầm một con dao phay, tay còn lại đang xách một chiếc túi lớn màu đen đi từ ngoài vào.”
“Tình cảnh lúc đó, đến giờ tôi cũng không thể quên được.”
“Lúc đó tôi nhớ tôi đã hỏi anh ấy, tại sao lại cắt nát búp bê vải cho vào nồi nấu? Anh ấy lải nhải nói với tôi rằng có một người ở trong búp bê vải, chỉ có làm như vậy mới đuổi được nó đi.”
“Còn rất nhiều chuyện liên quan tới trẻ con và búp bê vải nữa.”
“Mấy tháng trước, lúc đứa nhỏ nhà hàng xóm vừa chào đời, mỗi khi đến đêm khuya nó lại quấy khóc, giống như trong phòng có thứ gì rất đáng sợ vậy. Mỗi lần nó khóc đều khóc cả đêm.”
“Giả Minh vừa nghe thấy tiếng trẻ con khóc thì bệnh tình lại càng nghiêm trọng hơn. Vì thế anh ấy thường xuyên cãi nhau với hàng xóm. Cuối cùng, nhà hàng xóm không chịu nổi đành chuyển nhà đến ngoại ô phía tây.”
Sau khi Hoàng Linh nói xong thì cất điện thoại di động đi: “Trước kia, tôi với anh ấy ở bên nhau chưa sinh con là vì không đủ sức, còn bây giờ thuần túy là vì anh ấy ghét trẻ con.”
“Sau tai nạn giao thông, chồng của cô đột nhiên trở nên sợ búp bê vải và trẻ con. Đây không phải biểu hiện của bệnh trầm cảm.” Trần Ca ra hiệu cho Hoàng Linh tiếp tục lái xe: “Cô hãy kể lại tình cảnh Giả Minh bị tai nạn giao thông cho tôi nghe đi.”
“Nơi làm việc của tôi và Giả Minh rất gần nhau, bình thường đều do Giả Minh đi xe điện tới đón tôi. Ngày hôm đó, tôi bị khách hàng làm khó dễ nên tăng ca đến khuya mới về, gần 9 giờ tôi mới rời khỏi công ty.”
“Bên ngoài mưa rất to, gần giống như tối nay. Tôi chờ Giả Minh rất lâu nhưng không thấy. Sau đó, cảnh sát giao thông gọi điện thoại cho tôi, họ nói rằng Giả Minh gặp tai nạn giao thông.”
“Xem qua camera giám sát, lúc anh ấy băng qua đường thì va chạm với chuyến xe 104 cuối cùng. Lúc ấy, anh ấy như hoàn toàn không thấy chiếc xe kia, mắt anh ấy nhìn chằm chằm vào một phương hướng nào đó, lái đi.”
Hoàng Linh nhớ lại cảnh tượng lúc đó liền cảm thấy hoảng sợ: “Tôi nghe được cuộc điện thoại kia mà phát hoảng, lập tức chạy tới bệnh viện. Chân của Giả Minh bị cán qua, không biết vì sao mà anh ấy bị hôn mê sâu, đến ngày thứ hai mới tỉnh lại.”
“Cô nói là lúc trước Giả Minh bị chính chuyến xe buýt 104 đâm vào?” Trần Ca cắt ngang lời của Hoàng Linh, anh biết rõ thứ mình cần: “Cũng có nghĩa là tên đang chiếm thân thể của chồng cô, rất có thể là thứ từ trên chuyến xe buýt 104 cuối cùng xuống.”
Hoàng Linh và Tiểu Cố nghe Trần Ca nói đều không kịp phản ứng, một lúc lâu sau mới cảm thấy lạnh sống lưng.