Chương 498: Tôn chỉ của Hiệp hội kể chuyện lạ
Hoàng Linh và Tiểu Cố mới xuống khỏi chuyến xe tang 104, bọn họ rõ ràng trên đó chở đầy quỷ.
Lúc Giả Minh gặp tai nạn giao thông, trong camera giám sát anh ta đã chủ động lao tới xe buýt, rất nhiều hành vi không bình thường, dường như nó cũng nói rõ thật sự đã xảy ra một số chuyện đặc biệt.
Chính những chuyện đặc biệt này dẫn tới việc Giả Minh gặp tai nạn giao thông. Nó khiến tính cách của anh ta biến đổi nhiều, thậm chí khiến anh ta làm ra chuyện hoang đường là cắt nát búp bê vải cho vào nồi.
“Ý của cậu là chồng của tôi bị quỷ trên chuyến xe buýt 104 ám?” Hoàng Linh im lặng một lúc lâu, sau đó mới miễn cưỡng tiếp nhận hiện thực.
“Ám? Cô quá lạc quan rồi đấy.” Trần Ca nhìn về phía điện thoại của người phụ nữ: “Cô nhận được điện thoại của chồng mình lúc trên chuyến xe buýt 104. Có lẽ, người gọi điện thoại cho cô lúc đó mới chính là chồng của cô. Anh ấy biết cô đang trên chuyến xe buýt cuối cùng, đồng thời cũng biết trên xe đều là quỷ. Khả năng lớn nhất là lúc đó anh ấy cũng có mặt trên xe, hoặc linh hồn và chấp niệm của anh ấy bị nhốt trên chiếc xe kia, biến thành kẻ chết thay cho người chồng hiện giờ của cô.”
Những lời Trần Ca nói rất khó làm Hoàng Linh tiếp nhận. Nếu không phải cô từng dạo qua chiếc xe kia, mắt thấy đủ loại quỷ quái đáng sợ, nhất định giờ phút này cô sẽ cho rằng Trần Ca là tên điên.
Hoàng Linh há to miệng, cô muốn nói rất nhiều nhưng cuối cùng thiên ngôn vạn ngữ đều hội tụ thành một câu: “Tôi phải làm gì bây giờ?”
Cô bất lực nắm chặt lấy vô lăng, vừa nghĩ tới người chồng chung đụng sớm chiều với mình có khả năng đã bị thay thế, cô liền có cảm giác khó thở.
“Cô có muốn tìm chồng mình về không?” Trần Ca rút tay ra khỏi ba lô, thông qua ngữ khí và bộ dáng của Hoàng Linh, anh xác định được Hoàng Linh chỉ là người bị hại.
“Đương nhiên là có rồi.” Hoàng Linh quay đầu lại.
“Muốn tìm được người chồng thật sự của cô thì phải tìm hiểu từ người chồng giả mạo của cô. Chắc hẳn hắn ta biết rất nhiều chuyện liên quan tới chiếc xe kia. Người chồng thật sự của cô vẫn trên chiếc xe kia, chỉ khi chúng ta biết rõ ràng tất cả về chiếc xe tang kia mới có cơ hội tìm được chiếc xe đó, cứu chồng của cô ra.” Khóe miệng Trần Ca vẽ ra một đường cong, tất cả những chuyện anh làm bây giờ đều vì chuyến xe 104 cuối cùng kia.
Anh vẫn còn nhớ, trong điện thoại di động màu đen vẫn còn một cảnh tượng kinh dị hai sao chưa được mở khóa. Cảnh tượng đó có tên là Xe Tang Lúc Nửa Đêm.
Đánh giá từ độ khó thì Xe Tang Lúc Nửa Đêm và Trường Trung Học Mộ Dương gần như nhau, chẳng qua do nó không phải cảnh tượng cố định nên không tiện tìm mà thôi.
“Cậu muốn tôi thăm dò Giả Minh ư?” Hoàng Linh lập tức hiểu ý của Trần Ca, cô nhẹ nhàng lắc đầu, không muốn làm chuyện như vậy. Sâu trong lòng cô cũng không muốn tin tưởng những chuyện này.
“Tôi không bảo cô đi thăm dò, cô cũng đừng tự ý quyết định làm cái gì. Tôi chỉ cần cô âm thầm quan sát Giả Minh mà thôi. Hãy nói những hành vi khác thường của hắn ta cho tôi là được rồi.” Trần Ca lưu số điện thoại và Wechat của mình cho Hoàng Linh: “Cô có thể xem tôi như một đường lui cho bản thân. Có lẽ, tại một thời điểm nào đó, chỉ có tôi mới có thể giúp được cô.”
Hoàng Linh lẩm bẩm lặp đi lặp lại lời nói của Trần Ca, cô suy nghĩ nửa ngày mới hiểu ý của anh.
Trong lòng cô, mặc dù người đàn ông này nhìn khá kỳ lạ, đáng sợ, nhưng lại bất giác đem đến cho người ta một cảm giác tin cậy đến khó hiểu.
“Về sau hãy thường xuyên liên hệ. Chuyện xảy ra đêm nay đừng nói cho bất cứ ai biết, kể cả chồng và cha mẹ cô.” Trần Ca từng nghĩ đến việc lập tức lái xe quay lại, trói chồng của Hoàng Linh lại để ép hỏi. Nhưng hiệu quả của biện pháp này không cao, hơn nữa còn dễ gây phản cảm với Hoàng Linh.
“Tôi biết rồi.” Hoàng Linh cất điện thoại di động đi, tập trung lái xe.
Khóe miệng của Trần Ca hiện lên một nụ cười, anh cũng không nói những điều trong lòng anh nghĩ ra.
“Lần đầu tiên mình thấy cảnh tượng có thể tự di chuyển, tuyệt đối không thể bỏ qua được. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chuyến xe 104 cuối cùng, hành khách ma trên xe, trẻ con và cái bóng khiến áo đỏ phải kiêng kị. Nhất định giữa những thứ này có liên quan với nhau...”
Xe taxi chầm chậm di chuyển trong màn mưa, Trần Ca dựa vào lưng ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.
2 giờ sáng, Hoàng Linh đưa Trần Ca và Tiểu Cố đến khu vui chơi Thế Kỷ Mới.
Lúc xuống xe, Trần Ca lại kiểm tra thân thể của lái xe một chút, sau khi xác định không có vấn đề gì, anh để lại tiền xe gấp đôi.
“Đi đường cẩn thận, hơn nữa tốt nhất cô nên thiết lập số điện thoại của tôi thành số 1 để liên hệ thuận tiện hơn.” Sau khi nhắc nhở vài câu nữa, Trần Ca mới rời đi cùng Tiểu Cố.
“Ông chủ, anh thật sự muốn giúp Hoàng Linh à? Việc này rất đáng sợ.” Sau khi Hoàng Linh lái xe rời đi, Tiểu Cố mới che ô tiến tới bên cạnh Trần Ca.
“Giúp cô ấy chỉ là thuận tay thôi, mục đích thật sự của tôi là tìm đứa con của người mặc áo mưa đỏ. Không phải cậu nói đứa con của áo mưa đỏ ở ngay trên chuyến xe cuối cùng đó sao?” Trần Ca thuận miệng nói, không ngờ sau khi Tiểu Cố nghe xong lại tự trách bản thân.
“Việc này cũng trách em.”
“Đừng có nghĩ nhiều quá, cậu là nhân viên của tôi. Chuyện của cậu chính là chuyện của tôi.” Trần Ca đi ở phía trước, mưa như trút nước xối lên thân thể anh.
Tiểu Cố đi theo sau Trần Ca, cậu ta nhìn bóng lưng của ông chủ mình, do dự mãi, cuối cùng quyết định hỏi: “Ông chủ, lúc anh nói chuyện với người phụ nữ mặc áo mưa, anh có nói anh là hội trưởng của Hiệp hội kể chuyện lạ, đó là tổ chức gì vậy? Vì sao em cảm thấy anh không sợ những thứ kia cho lắm?”
“Cậu rất tò mò sao?” Trần Ca đã cứu mạng Tiểu Cố, và không chỉ một lần. Hơn nữa, tính cách của Tiểu Cố cũng khá thẳng thắn, không hề gian giảo, vì thế Trần Ca khá yên tâm về cậu ta.
“Hơi tò mò một chút, thật ra những chuyện xảy ra mấy tháng gần đây khiến em hơi sợ hãi.” Khuôn mặt Tiểu Cố nhăn nhó: “Một tháng trước, em bị tội phạm giết người làm hôn mê, suýt nữa bị phanh thây. Hai tuần trước, em vừa xuất viện thì lại được đưa vào phòng cấp cứu do bị hôn mê. Tính cả chuyện tuyến xe buýt 104 đêm nay nữa, gần hai tháng nay đây là lần thứ ba em bị trúng tà. Em cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy, không có biện pháp gì giải quyết, không sớm thì muộn em cũng sẽ gặp bất trắc.”
Tiểu Cố mặt ủ mày chau, không còn thấy vẻ phấn chấn như ngày trước nữa: “Có thể em đã bị nguyền rủa rồi.”
“Thời gian tới, cậu nên chuyển tới gần khu vui chơi Thế Kỷ Mới, chắc hẳn sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu.” Trần Ca dở khóc dở cười, nhưng anh cũng hiểu Tiểu Cố. Nếu đổi thành người khác, có lẽ đã bị dọa đến phát điên từ lâu rồi.
“Ông chủ, trong cõi u minh, em cảm thấy sau này mình chắc chắn sẽ gặp chuyện nữa. Vì thế em nghĩ kĩ rồi, nên am hiểu một số thứ liên quan. Anh xem em có thể gia nhập Hiệp hội kia của các anh được không?” Lời nói của Tiểu Cố đúng là không khiến người ta kinh ngạc thì đến chết cũng không thôi. Cậu ta ngại ngùng, rầu rĩ đứng bên cạnh Trần Ca.
“Cậu muốn gia nhập Hiệp hội kể chuyện lạ?” Trần Ca dừng bước chân lại, anh liếc nhìn Tiểu Cố từ trên xuống dưới, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu: “Mặc dù Hiệp hội kể chuyện lạ được đặt tên là chuyện lạ, nhưng trên thực tế đó chỉ là một hiệp hội hỗ trợ bệnh nhân tâm thần mà thôi. Người bệnh chung phòng khích lệ lẫn nhau, giúp nhau dấy lên hi vọng với cuộc sống mới một lần nữa.”
“Là như vậy sao?” Tiểu Cố cảm thấy Trần Ca nói về Hiệp hội kể chuyện lạ này không giống với tưởng tượng của mình lắm.
“Chỉ thế thôi, cậu không nên nghĩ quá nhiều.” Trần Ca nhét cán chiếc búa của bác sĩ nát sọ đang lộ ra ngoài vào ba lô, kéo khóa lên: “Hiệp hội kể chuyện lạ của chúng tôi có ba tôn chỉ: tôn trọng và quan tâm với người khác, tiếp nhận và hiểu về tâm lý, cảm ơn và báo đáp cuộc sống.”