Chương 501: Tất cả đều là kết cục xấu
Hành lang lại khôi phục yên tĩnh như cũ, bà lão nhìn cửa chống trộm nhà Giả Minh, có phần không đành lòng: “Không còn nhà, con cũng mất, đả kích lớn như vậy khó trách sẽ phát điên. Tiểu Giả thật đáng thương.”
Dưới chân tòa chung cư, tài xế taxi nghe thấy đầu dây bên kia truyền tới tín hiệu kết thúc cuộc gọi, anh ta còn chưa phản ứng kịp do khiếp sợ.
“Có ý gì? Mình bị vướng vào một cuộc giết người sao? Vừa rồi còn nghe thấy có người phát bệnh?” Lái xe cảm thấy đầu óc mình như đơ ra, sau khi tỉnh lại, xe dừng ở một khu chung cư xa lạ, anh ta còn chẳng biết mình đang ở đâu.
“Vẫn nên báo cảnh sát thôi.” Tay anh ta phát run, lập tức bấm điện thoại báo cảnh sát, báo với cảnh sát quá trình mình bị cưỡng ép.
…
Trần Ca nghỉ ngơi một lúc ở bên ngoài phòng học cuối cùng của Trường Trung Học Mộ Dương, anh lại tiến vào trong một lần nữa.
Âm khí tiêu tán, thân thể của mấy bệnh nhân tâm thần kia sắp biến thành trong suốt nhưng vẻ hung dữ vẫn không giảm chút nào, vẫn không có cách nào nói chuyện.
“Đúng là bệnh không hề nhẹ.”
Trần Ca thu chúng vào hồ sơ bệnh án một lần nữa, đi ra khỏi Trường Trung Học Mộ Dương. Anh tiếp tục tiến vào cảnh tượng Khu Nội Trú Số Ba, tùy tiện tìm một giường bệnh, không cởi áo khoác đã ngả lưng ngủ thiếp đi.
8 giờ sáng, Trần Ca bừng tỉnh bởi tiếng báo thức của điện thoại di động.
“Ngủ một giấc dễ chịu hẳn.” Trần Ca dụi dụi mắt, mở cửa phòng bệnh ra: “Nhiều giường ngủ vậy mà ban đêm đều trống không, thật lãng phí. Mình cảm thấy có thể kinh doanh nhà nghỉ vào ban đêm, chuyên cung cấp để chúng nó nghỉ ngơi.”
Đi ra khỏi cảnh tượng dưới tầng hầm, Trần Ca rửa mặt, chạy tới cửa phòng nghỉ của nhân viên.
“Làm việc thôi.”
Trần Ca mở cửa, rất lo lắng Tiểu Cố bị mèo trắng và Tiểu Tiểu bắt nạt, nhưng khi bước vào trong anh mới phát hiện Tiểu Cố ngủ say như chết.
“Gan to thật, nhưng kiểu người này cũng có năng lực thích nghi rất mạnh.”
Trần Ca gọi Tiểu Cố tỉnh dậy, hai người quét tước vệ sinh qua nhà ma, sau đó chuẩn bị cho một ngày làm việc mới.
Trần Ca kéo hàng rào bảo vệ của nhà ma ra, ánh nắng chiếu lên người anh: “Sau khi trở về từ nhà xác dưới lòng đất, dù nhiệt độ cơ thể mình vẫn giảm xuống nhưng có vẻ tốc độ giảm xuống chậm hơn rất nhiều.”
“Ông chủ, sao anh càng ngày càng mở cửa muộn thế?” Một cô gái có vòng một đầy đặn đi từ trong phòng nghỉ chân ra, trong tay cô xách theo một phần đồ ăn sáng: “Của anh đây.”
“Vẫn chưa tới 8 giờ 20 phút, là em đến quá sớm thì có.”
Trần Ca nhận đồ ăn sáng, bắt đầu ăn. Lúc này, Tiểu Cố cũng bước từ trong nhà ma ra.
“Chào buổi sáng, chị Từ Uyển.” Tiểu Cố không tinh ý lắm, tùy tiện đi từ trong nhà ma ra, nhìn bữa sáng của Trần Ca với vẻ hâm mộ.
Thấy Tiểu Cố đi từ trong nhà ma ra, Từ Uyển lịch sự lên tiếng chào, cô đang định đi vào bên trong thì con ngươi đột nhiên lóe lên, đứng nguyên tại chỗ nhìn Tiểu Cố.
“Hàng rào bảo vệ vừa mới mở ra thôi, tối hôm qua cậu không về à?” Từ Uyển không đợi Tiểu Cố lên tiếng, vẻ mặt càng trở nên quái dị hơn: “Tại sao cậu lại mặc quần áo của ông chủ?”
“Tối hôm qua trời mưa, trên đường em về nhà...” Tiểu Cố nói được một nửa thì đột nhiên nhớ tới việc Trần Ca dặn không được kể chuyện tối qua mình gặp phải cho ai, cậu ta ngậm miệng lại, sau đó nhìn về phía Trần Ca.
Từ Uyển cũng hơi u oán nhìn về phía Trần Ca, dường như cô đang chờ một lời giải thích.
Bầu không khí hơi căng thẳng, Trần Ca cũng ngây ngẩn cả người: “Hai người nhìn anh làm gì?”
Cả cái nhà ma của ngoại ô phía tây, tính cả ông chủ lẫn nhân viên cũng chỉ có ba người sống, Trần Ca không muốn giữa mọi người xảy ra mâu thuẫn nên lập tức giải thích: “Tối qua Tiểu Cố không gọi được xe về nhà, trời lại mưa to, không còn cách nào nên anh đành để cậu ấy ngủ ở phòng nghỉ của nhân viên một đêm. Cả đêm qua anh cũng làm việc ở trong cảnh tượng. Đúng rồi, không nói đến suýt thì anh quên mất, Tiểu Cố, chiều nay tôi cho cậu nghỉ nửa ngày, cậu thu dọn đồ đi rồi thuê một phòng ở gần khu vui chơi vùng ngoại ô phía tây. Tiền thuê nhà tôi sẽ ứng trước cho cậu.”
“Cảm ơn ông chủ.” Đến giờ Tiểu Cố vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra, vui vẻ đi tới phòng hóa trang.
Nghe được lời Trần Ca giải thích, tâm trạng của Từ Uyển lập tức tốt hơn: “Ông chủ, vậy em cũng đi vào phòng hóa trang đây. Một lúc nữa anh nhớ tới trang điểm cho em đấy.”
“Được.” Nhìn những nhân viên tràn đầy sức sống, Trần Ca cũng nhiệt tình hẳn lên.
9 giờ sáng, khu vui chơi bắt đầu mở cửa, du khách nối liền không dứt. Nhưng điều khiến Trần Ca thấy kỳ lạ là không ai đồng ý khiêu chiến với cảnh tượng Nhà Xác Dưới Lòng Đất.
Bận rộn tới 12 giờ trưa, lúc nhân viên nghỉ ngơi, chuẩn bị đi ăn cơm thì trong phòng nghỉ chân có một người gầy, một người béo đi ra.
Sau khi Trần Ca thấy rõ hai người là ai, anh lập tức buông phần cơm xuống, đi vào trong nhà ma.
“Ông chủ Trần, tôi có chuyện quan trọng muốn tìm anh!” Người béo kia dùng sự linh hoạt không tương xứng với thân hình của cậu ta đuổi kịp Trần Ca.
Trần Ca biết không thể tránh được, anh mới tỏ ra vừa mới nhìn thấy, bắt tay đối phương rất nhiệt tình: “Phạm Thông à? Sao cậu lại tới đây? Mau ngồi đi, hai chúng ta cũng coi như trước lạ sau quen. Hôm nay, cậu đến chỗ tôi là muốn tham quan cảnh tượng nào sao?”
Người chặn Trần Ca lại chính là Phạm Thông, người bị dọa ngất trước đó, người đi cùng là anh trai của cậu ta - Phạm Đại Đức, đầu bếp của nhà hàng quốc tế Tân Phương Đông.
Tay của Phạm Thông rất lạnh, trên mắt cậu ta còn có hai quầng thâm, có cảm giác như lâu lắm rồi cậu ta chưa ngủ vậy: “Ông chủ Trần, có lẽ tôi cần sự trợ giúp của anh.”
Giọng điệu của cậu ta rất trịnh trọng, không giống như nói đùa, Trần Ca cũng nghiêm túc hẳn lên: “Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?”
“Trò chơi thay quần áo mà trước kia tôi đã từng nói với anh ấy, anh còn nhớ không?” Sau khi Phạm Thông được đưa vào phòng y tế của khu vui chơi, cậu ta từng nói với Trần Ca về trò chơi nhỏ kỳ lạ kia. Cậu ta nghi ngờ trò chơi kia được cải biên dựa trên một vụ án giết người có thật.
“Tôi nhớ chứ, nhân vật chính tên là Tiểu Bố.” Trần Ca có ấn tượng rất sâu với trò chơi kia, nguyên nhân rất đơn giản, Phạm Thông từng nói sau khi nhân vật chính của trò chơi mở được cửa tầng hầm, phong cách của trò chơi đã biến đổi. Sau khi phong cách của trò chơi thay đổi, cảnh tượng đầu tiên mà nhân vật Tiểu Bố do cậu ta điều khiển trong trò chơi gặp chính là trạm xe.
Trong trạm xe có một người mặc đồ đỏ và một chiếc xe buýt cũ nát.
Tất cả những thứ này đều ăn khớp với những gì Tiểu Cố gặp tối qua.
Người mặc đồ đỏ đứng ở trạm xe đại biểu cho người phụ nữ mặc áo mưa đỏ, chiếc xe buýt cũ nát kia đại biểu cho chuyến xe 104 cuối cùng.
Nói cách khác, rất có thể người tạo ra trò chơi kia đã từng trải qua tất cả chuyện này.
“Anh còn nhớ rõ là tốt rồi.” Phạm Thông xoa xoa đôi tay, cậu ta trầm ngâm một lúc rồi nói: “Tôi đã vượt ải trò chơi kia, nhưng mà...”
“Cậu có điều gì phải băn khoăn à? Có thế nào thì nói thế ấy đi.” Trần Ca còn căng thẳng hơn cả Phạm Thông. Bây giờ anh có thể khẳng định trò chơi kia ẩn giấu bí mật rất lớn.
“Hai ngày nay tôi không ngủ chút nào, tổng cộng vượt ải trò chơi kia bốn lần, thu được bốn kết cục khác nhau.” Thịt trên mặt Phạm thông dồn lại với nhau: “Nhưng tất cả bốn kết cục này đều là bốn kết cục xấu, Tiểu Bố sẽ chết theo các cách khác nhau, chết bốn lần. Điều kinh khủng hơn là tôi đoán còn có những kết cục khác nữa, mà trong những kết cục kia có lẽ Tiểu Bố sẽ thể nghiệm nhiều kiểu chết khác nữa. Đó là một trò chơi hoàn toàn không có hi vọng hoặc có thể nói, tôi không thể tìm thấy chút hi vọng nào.”
“Cậu không cần gấp, nói từ từ thôi.” Trần Ca để chú Từ thay thế mình, anh kéo Phạm Thông vào phòng nghỉ chân: “Cậu kể quá trình vượt ải của cậu cho tôi. Nếu không đêm nay tôi sẽ đến nhà cậu để thể nghiệm trò chơi kia một chút cũng được.”