Chương 500: Người chồng đáng sợ
Biểu lộ xa lạ, ngữ khí quái dị, chồng của Hoàng Linh như đang bị mộng du, anh ta đứng trên giường, đứng trên đầu ngón chân, cổ như bị thứ gì đó giữ lấy, từ trên cao nhìn xuống Hoàng Linh.
Mắt trợn lên, con mắt lồi ra ngoài, bóng tối vẫn bao trùm phòng ngủ, người chồng sống với Hoàng Linh nhiều năm đang nhìn cô chằm chằm như người chết.
“Anh nấu một nồi canh cho em ở phòng bếp, nhân lúc còn nóng thì uống đi.”
Căn phòng bọn họ thuê không lớn, phòng ngủ chật hẹp, lưng Hoàng Linh dựa vào vách tường, năm ngón tay nắm chặt điện thoại di động.
Trong lòng cô có một dự cảm không tốt, nếu cô gọi điện thoại, chồng cô rất có thể sẽ ra tay giết cô.
“Em, em không đói lắm.” Hoàng Linh di chuyển về phía cửa, cô nắm lấy tay nắm cửa, còn chưa kịp mở cửa ra thì người chồng đã nhảy từ trên giường tới.
Thân thể Giả Minh vô cùng cứng ngắc, từng khớp xương đều không thể linh hoạt như thường, khiến người ta cảm giác như một con rối được người điều khiển bằng những sợi tơ.
Cánh tay tái nhợt nắm chặt lấy tay Hoàng Linh, một cảm giác lạnh buốt truyền tới, Hoàng Linh lần đầu tiên phát hiện bàn tay của chồng mình không có một hơi ấm nào.
Cô căng thẳng nói không ra lời, thân thể khẽ run, đôi mắt đầy vẻ bất an.
Khuôn mặt của người chồng tiến lại gần, mắt trợn lên, tròng mắt gần như chỉ có lòng trắng: “Anh nấu xong rồi, dù ít hay nhiều thì em hãy uống một chút đi.”
“Được, em uống...” Hoàng Linh nào dám phản kháng, cô lo lắng mình sẽ chết trong căn phòng chật hẹp, tối như mực này.
Cửa phòng ngủ bị người chồng mở ra, người đàn ông vừa quen thuộc vừa xa lạ này kiễng chân, dùng một tư thế kỳ quái nắm tay dẫn Hoàng Linh vào nhà bếp.
Cửa sổ đóng chặt, căn phòng này như ngăn cách hoàn toàn với thế giới bên ngoài.
Hoàng Linh không dám phản kháng, cô bị động bị chồng mình kéo vào trong nhà bếp.
Vừa đi vào cô đã thấy trên bếp gas có đặt một nồi canh bằng sắt.
“Anh đã hầm rất lâu nó mới nhừ được, em mau nếm thử đi.”
Giả Minh kiễng chân, nâng hai cánh tay cứng nhắc lên, nhấc nồi sắt từ bếp ga xuống, đặt trên bàn ăn.
Mở nắp nồi ra, trong phòng như trở nên lạnh lẽo hơn.
Anh ta lấy hai cái bát và đũa đặt ở cạnh nồi, sau đó nhìn Hoàng Linh trừng trừng: “Mau tới đây nếm thử, uống rất ngon đấy.”
“Ừm.” Hoàng Linh khẽ gật đầu, cô nhìn thoáng qua phía trong nồi sắt, bên trong là một con búp bê vải bị cắt nát. Các mảnh vụn nổi dập dềnh trong nồi nước dùng, thứ bắt mắt nhất chính là khuôn mặt bằng plastic của búp bê.
Khuôn mặt búp bê bị nấu chảy một phần, nhưng Hoàng Linh vẫn nhận ra con búp bê này chính là con búp bê đầu tiên Giả Minh mua cho mình.
Nó rất rẻ, khi đó hai người vừa mới đặt chân tới Cửu Giang, vẫn chưa kết hôn, ngây thơ và đơn thuần. Họ vẫn tràn ngập hi vọng với tương lai.
Nhìn con búp bê bị cắt nát trong nồi, Hoàng Linh cảm thấy đoạn ký ức trân quý trong lòng mình như bị người ta hung hăng xé nát.
“Sao anh có thể dùng nó để nấu canh?” Hoàng Linh không kìm nén được, nói ra.
Giả Minh không trả lời vấn đề của Hoàng Linh, anh ta cầm cái muôi trong nồi, múc đầy một bát cho Hoàng Linh: “Nếm thử đi.”
“Đây là ký ức giữa hai chúng ta mà!” Hoàng Linh đứng ở bên cạnh, cô cảm thấy khí lực toàn thân mình đang bị rút từng chút từng chút ra ngoài.
“Ký ức?” Giả Minh nhìn con búp bê trong nồi, dùng một giọng điệu rất nghi hoặc, nói ra một đáp án đáng sợ hơn: “Đây không phải con của hai chúng ta sao? Liên quan gì tới ký ức chứ?”
Anh ta nuốt nước bọt, một điệu cười khó nghe phát ra từ cổ họng: “Thật nhiều trẻ con, vứt đi chúng sẽ lại trở về. Dứt khoát ăn hết chúng vào trong bụng đi.”
Một người bình thường tuyệt đối sẽ không nói ra lời như vậy được. Giả Minh kiễng chân lên, đầu nghiêng đến mức ghé vào bờ vai: “Mau, ăn đi, ăn hết chỗ này đi!”
Tay Hoàng Linh cầm thìa, cô nhìn những mảnh vụn thân thể và khuôn mặt búp bê đang trôi nổi trong bát, cảm thấy buồn nôn.
Ngón tay chạm vào màn hình điện thoại di động, cô muốn gọi điện thoại cho Trần Ca. Nhưng nghĩ lại, gọi điện thoại thì có ích gì? Trần Ca cũng không có khả năng có mặt ngay lập tức, đợi cậu ta tới thì có khi mình đã gặp bất trắc rồi.
“Sao lại không ăn? Không ngon sao? Em không thích mùi vị này à? Em nghe đi, trong đó có tiếng trẻ con khóc, một thanh âm tuyệt diệu nhường nào.” Giả Minh cầm cái muôi trong nồi, uống một hớp lớn, rõ ràng chỉ là nước không nhưng anh ta lộ ra vẻ mặt hưởng thụ như đang thưởng thức sơn hào hải vị cực phẩm vậy: “Anh ghét trẻ con, nhất là những đứa trẻ xấu xí chạy từ trong căn phòng màu đỏ ra. Bọn chúng trộm đồ trong cửa, thật sự muốn ăn hết bọn chúng.”
Sau khi uống xong, mắt Giả Minh từ từ khôi phục lại bình thường, anh ta nhìn về phía Hoàng Linh: “Uống nhanh đi, chẳng lẽ em còn muốn anh đút cho em à?”
Hoàng Linh nắm chặt cái thìa, làm thế nào cô cũng không thể đưa lên miệng được. Bộ dạng xoắn xuýt của cô rơi vào trong mắt Giả Minh.
“Không biết ăn thế nào à? Anh sẽ giúp em.” Giả Minh cầm con dao gọt trái cây trên bàn ăn: “Để anh giúp em mở ra, không sao hết, chẳng mấy chốc em sẽ uống hết cả nồi. Sau này, anh sẽ nấu món canh ngon hơn cho em, dùng nguyên liệu nấu ăn tươi hơn nữa.”
Giả Minh nhón chân đi tới chỗ Hoàng Linh, ngữ khí của anh ta vô cùng đáng sợ.
Rốt cuộc Hoàng Linh không khống chế nổi nữa, cô ném cái thìa xuống, lập tức ấn số 1. Thật trùng hợp là khi cô nhấn số 1 xuống, giao diện điện thoại xảy ra biến hóa, đúng lúc này có người gọi điện thoại tới.
Cuộc gọi của cô tới số của Trần Ca không thành công, ngón tay đặt trên phím điện thoại.
“Cô là người đi xe của tôi tối nay hả? Cô biến xe tôi thành cái dạng này, ném 200 tệ lại thì nghĩ là giải quyết được rồi à? Nếu đêm nay cô không giải thích rõ ràng cho tôi thì tôi sẽ...”
“Cứu tôi với, cứu tôi với! Mau báo cảnh sát, tôi ở tầng bốn! Chồng tôi bị điên rồi!”
Nghe được giọng nói ở đầu dây bên kia, Hoàng Linh hoàn toàn mất khống chế, cô hét vào điện thoại, lao tới cửa phòng khách.
Tựa như người sắp chết đuối bắt được cọng cỏ cuối cùng. Hoàng Linh bộc phát ra tiềm lực trước nay chưa từng có, tốc độ của cô rất nhanh.
Cửa phòng khách có hai tầng, cửa bên trong bị cô mở ra nhưng cửa chống trộm bên ngoài bị người ta khóa trái, muốn mở ra phải có chìa khóa mới được.
“Cứu tôi với, cứu tôi với!”
Tiếng kêu cứu của Hoàng Linh vang vọng trong hành lang, gió lạnh thổi vào trong ống tay áo của cô, cô liều mạng lay khóa cửa.
“Tôi cảnh cáo cô, đừng có làm tôi sợ.” Giọng của lái xe trẻ tuổi trong điện thoại đang run rẩy, anh ta hôn mê hơn nửa buổi tối, vừa mới tỉnh lại thì thấy bên cạnh có người để lại tờ giấy. Vì thế anh ta mới gọi điện thoại tới, muốn hỏi rõ ràng chuyện xảy ra tối nay, thuận tiện đòi một chút tiền bồi thường.
Hoàng Linh vẫn kêu gào, cô liều mạng va chạm với cửa chống trộm, thanh âm kịch liệt cả tòa nhà có thể nghe thấy rõ.
“Uống một ngụm đi.” Người chồng di chuyển tới sau lưng Hoàng Linh, không phát ra một tiếng động nào.
“Cứu tôi với!” Hoàng Linh la khản cả giọng, phía sau lưng cô đụng vào cửa chống trộm, điện thoại chiếu về phía Giả Minh, cảnh tượng trước mắt khiến cô càng suy sụp hơn!
Đầu của Giả Minh cong vẹo gục trên bờ vai, mắt trợn trừng, tròng mắt lồi ra ngoài. Thật ra không phải anh ta kiễng mũi chân mà cái bóng phía sau anh ta đang bóp cổ anh ta, xách anh ta di chuyển khắp nơi.
“Uống một ngụm đi.”
“Cứu tôi với! Đừng tới đây!”
Tiếng la của Hoàng Linh truyền rất xa trong hành lang, khoảng mấy giây sau cửa phòng đối diện nhà Hoàng Linh bỗng nhiên bị mở ra, một bà lão nhìn thoáng ra ngoài.
Lúc này Giả Minh đã đổ chén canh vào trong miệng Hoàng Linh, đang nhìn thân thể Hoàng Linh mềm nhũn trượt xuống, ánh mắt trở nên ngây dại.
Bà cụ ở nhà đối diện dường như không cảm thấy kinh ngạc với cảnh tượng này, bà mở cửa chống trộm đi tới cửa nhà Hoàng Linh, giọng hỏi thăm có một sự đồng tình: “Tiểu Giả, Hoàng Linh lại phát bệnh à?”
Giả Minh đỡ Hoàng Linh dậy, anh ta từ từ ngẩng đầu lên, vẻ mặt hoàn toàn khôi phục bình thường, chẳng qua có hơi cứng ngắc: “Haizz, trời vừa tối đã gặp ác mộng, sống chết cũng không chịu uống thuốc.”
“Thật khổ cho cậu, phải trông coi một bệnh nhân.” Bà cụ khẽ lắc đầu: “Tốt nhất cậu vẫn nên đưa cô ấy đến bệnh viện chính quy kiểm tra đi. Tháng này cô ấy đã phát bệnh ba lần rồi. Nếu cứ tiếp tục như vậy không chừng sẽ xảy ra chuyện đó.”
“Vâng, nhất định rồi.” Giả Minh tắt cuộc gọi trên điện thoại di động của Hoàng Linh, đóng cửa chống trộm lại.