Chương 503: Tất cả đều tên là Tiểu Bố
Trong trò chơi, tin tức lưu ở điện thoại và vụ án ngoài đời thực ăn khớp với nhau, điều này khiến nội tâm Phạm Thông càng thêm sợ hãi: “Tôi đã kiểm tra toàn bộ tin tức, trong báo cáo có nói thi thể kia được bọc bằng một cái túi màu đen, thời gian tử vong là khoảng ngày 7 tháng 9, địa điểm vứt xác cách rất gần trấn Lệ Loan.”
“Cũng vì vụ án này nên cậu mới đến tìm tôi?” Trần Ca cũng nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề: “Vì sao không trực tiếp báo cảnh sát?”
“Tôi không dám nói, vụ án liên quan đến trò chơi này không chỉ có bấy nhiêu đây.” Lời Phạm Thông nói khiến Trần Ca cũng kinh ngạc.
“Không chỉ có một vụ giết người?” Trần Ca ra hiệu Phạm Thông nói tiếp.
“Sau khi tôi điều khiển Tiểu Bố lấy được điện thoại di động thì không còn gợi ý nào khác nữa. Xe buýt nhanh chóng lái đến trấn Lệ Loan, sau khi xuống xe, người phụ nữ mặc áo mưa đỏ đuổi tới, nhưng mà tình huống lần này đã xuất hiện thay đổi.” Phạm Thông cau mày: “Đây có thể là một lỗi bug nho nhỏ, sau khi nhân vật Tiểu Bố giao cặp sách học sinh cho người mặc áo mưa đỏ, người phụ nữ điên kia không còn đuổi theo nữa, ôm cặp sách cứ như ôm đứa trẻ rồi bỏ đi.”
Tình huống Phạm Thông không hiểu nhưng Trần Ca lại biết nguyên nhân, có thể chủ nhân của cặp sách từng cứu con của người mặc áo mưa đỏ trên xe buýt, cho nên khi nhìn thấy cặp sách, cô ta mới chọn bỏ qua cho Tiểu Bố.
Tối qua Tiểu Cố chó ngáp phải ruồi, cũng nhờ thế thoát được một kiếp.
Người mặc áo mưa đỏ rất có thể là áo đỏ, nhưng mà cô ta không giống với áo đỏ thông thường, dưới vẻ ngoài tàn bạo hung ác lại ẩn giấu chấp niệm đối với con của mình, đó là một loại tình cảm sâu sắc không gì thay thế được.
“Sau khi người mặc áo mưa đỏ rời đi, tôi điều khiển Tiểu Bố đi vào trấn Lệ Loan lần nữa. Không còn bị truy đuổi khiến tâm trạng tôi rất thoải mái, thế nhưng sau khi đi vào trấn nhỏ, tôi mới phát hiện bản thân quá ngây thơ. Tôi đã đánh giá thấp mức độ biến thái của người sản xuất trò chơi này, cũng xem thường sự độc ác của con người.” Phạm Thông nói, con mắt lại đỏ lên, hiển nhiên nội dung phía sau khiến cậu ta cực kì khó chịu.
“Sau khi Tiểu Bố xuống xe, xe buýt lái về chỗ xa, trên xe vẫn truyền đến tiếng khóc của trẻ con cùng đủ loại tiếng kêu thảm thiết, sau cùng chiếc xe kia đi về chỗ nào tôi cũng không rõ. Dưới góc nhìn của Tiểu Bố, cuối cùng chiếc xe kia bị một lớp sương xám nuốt mất, biến mất ở rìa trấn nhỏ. Tôi thì thấy chiếc xe này càng giống xe chuyên chở vong linh, đưa những người chết oan tới một nơi nào đó.”
Giọng nói Phạm Thông rất bé, hiện tại rõ ràng là buổi trưa, thời điểm mặt trời gay gắt nhất nhưng cậu ta lại như rất lạnh, lúc nói chuyện cơ thể còn run lên nhè nhẹ: “Đợi xe buýt đi rồi, tôi điều khiển Tiểu Bố tiếp tục tiến về phía trước, đi vào trong trấn Lệ Loan.”
“Lần này không có sự truy đuổi của người mặc áo mưa đỏ, tôi rất thoải mái đi dạo trong trấn nhỏ.”
“Con phố bị sương mù phủ mờ mịt, kiến trúc hai bên đều là màu tro tàn, đi ở giữa mà cảm giác như lọt vào trong một thế giới khác vậy.”
“Trên đường không nhìn thấy một bóng người, toàn bộ mặt tiền các cửa hàng đều đóng, trên cửa từng nhà đều dán ít giấy trắng, viết vài ký hiệu kì lạ.”
“Tự tôi cũng cảm thấy khung cảnh đó như một cơn ác mộng, trên các kiến trúc tôi nhìn thấy rất nhiều thứ mang ý nghĩa tượng trưng, khắp nơi đều là hình vẽ quỷ dị, trông cực kì đáng sợ.” Phạm Thông rơi vào sợ hãi, cảm giác sợ hãi của cậu ta, người ngoài khó mà hiểu được.
“Cậu đừng căng thẳng, thấy cái gì thì nói cái đấy.” Trần Ca an ủi.
“Tôi điều khiển Tiểu Bố đi giữa phố, lúc này trên màn hình lại xuất hiện một bảng lựa chọn, hỏi tôi chọn phố đông hay phố tây?”
“Cậu chọn thế nào?” Vì để xử lý chuyện của quỷ điện thoại, Trần Ca đã tự mình đến trấn Lệ Loan, trong lòng anh hiểu rõ sự khác biệt của phố đông và phố tây trấn Lệ Loan.
“Tôi chọn phố tây trông có vẻ khá tấp nập.” Phạm Thông cười khổ một tiếng, dường như ác mộng cũng bắt đầu từ lúc này: “Sau khi xác định lựa chọn, tôi điều khiển Tiểu Bố đi vào phố tây. Cửa hàng hai bên đóng cửa hết, trên phố trống không, cứ đi thẳng về phía trước thì tới một khu chung cư.”
“Khu chung cư đó có vẻ hơi cũ, sơn tường bong tróc, cửa sổ tầng trệt đều đóng chặt, nhưng mà có thể nhìn thấy từng con mắt phía sau cửa sổ.”
“Dường như điều này do Tiểu Bố tưởng tượng ra hoặc có ngụ ý đặc biệt, những con mắt đó nhìn thấy rõ Tiểu Bố đi qua cửa khu chung cư.”
“Khi tôi điều khiển Tiểu Bố đi qua khu chung cư, dưới màn hình lại hiện ra một khung chat, trong đó viết một câu: [Tiểu Bố cảm thấy có ai đó đang nhìn mình, ánh mắt đó không khác gì dã thú, giống như muốn nuốt trọn cả da lẫn xương của cô.].”
“Ấn vào màn hình lần nữa, khung chat biến mất, một người trung niên đi ra từ trong khu chung cư, ăn mặc cực kì luộm thuộm, hình như vừa uống rượu.”
“Sau khi người này đến gần Tiểu Bố, khung chat dưới màn hình lại xuất hiện: [Người đàn ông kia đi tới, hắn ta cầm bình rượu, trên quần còn có vết máu.].”
“Tôi điều khiển Tiểu Bố tránh khỏi tên say, muốn chạy ra xa nhưng tên say lại đuổi theo. Tôi hết cách, chỉ biết không ngừng chạy trốn, loanh quanh ở cái sân một vòng vẫn không cắt đuôi được hắn ta. Sau đấy tôi nghĩ nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, bất chấp trốn vào trong khu chung cư.”
“Tên say quanh quẩn trước cổng khu chung cư. Lúc này có một cô gái khác đi ra từ trong tòa nhà, hình như cô ấy cũng rất sợ tên say nên bước nhanh ra ngoài, nhưng có vẻ như tên say đã bị chất cồn chiếm mất lí trí, hắn ta đi theo sau cô gái.”
“Mấy phút sau, tên say kéo cô gái về lại khu chung cư, đi vào trong một hành lang nào đấy.”
“Lúc này trên màn hình lại xuất hiện lựa chọn: [Có đi theo tên say vào hành lang hay không?].”
“Tôi muốn cứu cô gái kia, cho nên chọn đi theo, nhưng tình cảnh xảy ra tiếp theo thật sự khiến tôi không thể nào chịu được.” Phạm Thông gần như không nói tiếp được nữa: “Tôi điều khiển Tiểu Bố đi theo tên say vào hành lang, tới phòng 104, dưới màn hình lại xuất hiện một dòng chữ: [Bạn tận mắt nhìn thấy Tiểu Bố bị nặn thành tượng bùn, bởi vì sợ hãi, cơ thể bạn không thể chuyển động được.].”
“Tiểu Bố?”
“Đúng, hình như toàn bộ người bị hại trong trò chơi đều tên là Tiểu Bố.”
“Đã hiểu, sau đấy lại xảy ra chuyện gì?”
“Cái trò chơi chết tiệt này lúc nào cũng thử thách tam quan con người, tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn tên say lại gần, sau đó trên màn hình xuất hiện một câu khác: [Tiểu Bố bị đổ xi măng, trở thành tác phẩm nghệ thuật mới của nghệ thuật gia.].”
Nói đến đây, Phạm Thông dừng lại một lát, cậu ta ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy tơ máu: “Có kinh nghiệm của lần trước, sau khi Tiểu Bố chết, tôi lập tức đi tra tin tức. Hoàn toàn giống với phỏng đoán của tôi, ngày 11 tháng 10 năm ngoái, trong phòng 104 của một khu chung cư phố tây trấn Lệ Loan từng phát hiện một tác phẩm nghệ thuật đặc biệt! Hiện nay hung thủ đã bị bắt về quy án, có điều hung thủ mà cảnh sát bắt được không phải tên nghệ thuật gia đó mà là chủ phòng 104, cũng là chủ cho thuê nhà.”
“Bắt nhầm người ư?”
“Kết quả hiển thị trên trò chơi là như thế, trước đây tôi phản hồi nặc danh một lần nhưng không có hiệu quả gì.” Gương mặt Phạm Thông khổ sở, cậu ta vẫn còn thứ kinh khủng hơn chưa nói ra.
“Hai vụ giết người, những thứ liên quan quá nhiều.” Càng nghe, Trần Ca càng thấy được trò chơi này không bình thường.