Chương 504: Manh mối quan trọng!
“Kết cục thứ nhất, Tiểu Bố bị người mặc áo mưa đỏ đưa đi, trở thành con gái của cô ta. Kết cục thứ hai, Tiểu Bố bị làm thành tượng, biến thành tác phẩm của nghệ thuật gia, quả thật đây đều là hai cái kết xấu.” Trong giọng nói của Phạm Thông lộ ra chút bất lực: “Sau khi tải lại phần lưu trữ, Tiểu Bố lại tỉnh dậy trong căn phòng của mình, tôi điều khiển cô bé bắt đầu tiến hành lần trải nghiệm thứ ba.”
Phạm Thông là người thích chơi game, đối với cậu ta mà nói, trò chơi này có một sức hấp dẫn vô hình, vừa sợ hãi vừa tò mò.
“Khác với lần trước, lần này khi phải chọn đi vào phố đông hay phố tây, tôi đã chọn phố đông tương đối cũ nát.”
“Kiến trúc hai bên là màu xám đen, sơn tường loang lổ, đường đi phức tạp.”
“Trò chơi này là một thế giới mở với độ tự do cực cao, đầy những bẫy rập chết người, khiến người chơi vĩnh viễn không biết mình sẽ có thể gặp phải thứ đáng sợ gì, hay sẽ dùng cách như thế nào để đón chào cái chết.”
“Sau khi tôi chơi lâu như thế cũng phát hiện ra một vấn đề, trong trò chơi này, người còn đáng sợ hơn quỷ. Nhìn thấy quỷ còn có cơ hội chạy trốn, nhưng gặp phải người thì gần như đều là kết cục chắc chắn phải chết.” Phạm Thông nói toàn bộ những gì mình nghĩ trong lòng.
“Cách nhìn của người sản xuất trò chơi đối với con người khá là cực đoan, có lẽ liên quan đến những gì người đó từng trải qua.” Trần Ca ra hiệu Phạm Thông tiếp tục nói: “Kết cục thứ ba của Tiểu Bố là gì?”
“Tôi điều khiển Tiểu Bố đi trên phố lung tung không có mục đích, lúc đi qua một chung cư, có một người đàn ông cơ thể gầy gò vội vã chạy ra từ trong hành lang, hình như ông ta muốn tranh thủ thời gian rời khỏi trấn nhỏ.”
“Ở trong trò chơi khác, đây là một NPC* rất bình thường, nhưng trong trò chơi này, chỉ cần là một người sống thì ít nhiều đều có vấn đề.”
(*) NPC: Là viết tắt của từ Non-player character, là một nhân vật trong các trò chơi do máy tính điều khiển.
“Khi người nọ chạy qua Tiểu Bố, dưới màn hình hiện ra một đoạn thoại: [Tại sao bọn họ lại cần nhiều trẻ con như vậy? Chết tiệt, cảnh sát sắp tới rồi, sớm biết thế đã không nhận mối làm ăn này.].”
“Sau khi người đàn ông bỏ đi, trên màn hình vi tính lại xuất hiện hai lựa chọn: [Đi vào hành lang.] và [Tiếp tục tiến lên.].”
“Xuất phát từ lòng hiếu kỳ, tôi chọn đi vào hành lang.”
“Trong chung cư chất đầy rác, trông cực kì tồi tàn, tôi điều khiển Tiểu Bố đi lên tầng cao nhất, phát hiện cửa thông lên mái nhà đang mở.”
“Tiếp tục đi vào trong, tôi nhìn thấy mái nhà có một cái vườn rau nhỏ, nhưng toàn bộ rau dưa hoa cỏ trồng bên trong đều đã héo rũ. Song song cạnh vườn rau đặt mấy cái lu nước lớn, có thể là cư dân nơi này dùng để ướp gì đó, trên mỗi lu nước đều đè một tảng đá lớn.”
“Lúc đầu tôi cũng không nghĩ nhiều, mái nhà gió lớn, đè đá che lại có khi để phòng bị thổi bay. Nhưng khi tôi đi qua mấy cái lu nước, dưới màn hình lại hiện ra một khung chat: [Tiểu Bố nghe thấy trong lu nước truyền ra tiếng chuông điện thoại di động.].”
“Tôi biết có lẽ mình đã khởi động cốt truyện, bèn tìm công cụ ở bốn phía, đẩy tảng đá đậy trên lu nước ra.” Sau khi Phạm Thông nói đến đây, biểu cảm vô cùng đè nén: “Anh không thể ngờ được bên trong lu nước giấu thứ gì đâu.”
“Một đứa bé hả?” Vẻ mặt Trần Ca cũng thay đổi, câu chuyện thứ ba mà Phạm Thông kể chính là câu chuyện của quỷ điện thoại! Đứa bé đáng thương bị giấu trong lu nước trên mái nhà kia chính là quỷ điện thoại.
Phạm Thông ngạc nhiên nhìn Trần Ca, sau đó gật đầu: “Ở bên trong là một bé trai tứ chi vặn vẹo, ngực cậu bé còn ôm một cái điện thoại di động.”
“Sắc mặt xanh tím, da dẻ lộ ra màu xám trắng, tứ chi vặn vẹo. Thời điểm tôi điều khiển Tiểu Bố phát hiện ra nó, nó đã không xong rồi.” Vẻ mặt Phạm Thông buồn rười rượi: “Tôi điều khiển Tiểu Bố lấy cái điện thoại khỏi xác cậu bé, màn hình hiển thị là mẹ nó gọi tới, lúc đấy tôi tiếp điện thoại, có lẽ bởi vì hành động này lại khởi động thứ nào đó.”
“Trong hành lang truyền đến tiếng bước chân, người đàn ông vừa nãy chạy mất ló đầu ra từ trong cánh cửa mái nhà, biểu cảm trên mặt ông ta cực kì đáng sợ, hai tay bóp cổ Tiểu Bố, nhét Tiểu Bố vào trong cái lu nước thứ hai.”
“Tiểu Bố bị nhét vào trong lu nước, đây là kết cục xấu thứ ba.” Phạm Thông đã không muốn nói thêm nữa, cậu ta cảm thấy trò chơi này đang hành hạ nhân tính, dùng cách thức lạnh lùng nhất để kiểm tra một “người”.
Nghiêm túc nghe xong kết cục thứ ba của Tiểu Bố, Trần Ca suy tư thật lâu, đặt cốc nước trong tay sang một bên, giọng nói trở nên nghiêm túc: “Phạm Thông, tôi thấy cậu vẫn nên đi báo cảnh sát thì tốt hơn, tôi sẽ đi cùng cậu.”
Đứa bé Phạm Thông phát hiện trong lu nước chính là quỷ điện thoại, toàn bộ đặc điểm đều ăn khớp, trong quá trình cậu ta kể lại, Trần Ca còn đặc biệt chú ý tới một chi tiết.
Thời điểm lần đầu tiên Tiểu Bố chạm mặt hung thủ giết quỷ điện thoại, trong miệng có nói một câu: Tại sao bọn họ lại cần nhiều trẻ con như vậy?
Những lời này để lộ ra một thông tin vô cùng quan trọng, phía sau vụ án dụ dỗ trẻ em còn có hung thủ khác! Mà hung thủ này rất có thể chính là đầu sỏ biến cả trấn Lệ Loan thành quái vật!
“Tên súc vật hại quỷ điện thoại kia chắc vẫn đang trong ngục giam, xem ra hôm nay phải đến chi cục thành phố một chuyến rồi.” Muốn gặp được hung thủ kia, dựa vào sức lực của Trần Ca không đủ, chắc chắn phải dựa vào đội trưởng Nhan mới có thể.
“Trong một trò chơi nho nhỏ lại giấu bao nhiêu vụ án, so ra ngoại ô phía đông còn nguy hiểm hơn ngoại ô phía tây.”
So sánh hai nơi, Trần Ca phát hiện toàn bộ cảnh tượng kinh dị đáng sợ của ngoại ô phía tây đều bị giới hạn trong một phạm vi nào đó, đây cũng có thể liên quan tới bố mẹ anh. Mà ngoại ô phía đông thì khác hoàn toàn, các cảnh tượng kinh dị dung hợp lẫn nhau, âm thầm mở rộng trong đêm đen, hình như vẫn còn thứ kinh khủng nào đó đang hỗ trợ trong bóng tối, cuối cùng kết quả dẫn tới chính là ban ngày ngoại ô phía đông trông thì tất cả bình thường, nhưng sau khi tới đêm, ranh giới giữa quỷ và người bắt đầu mơ hồ.
“Mình chỉ muốn yên ổn kinh doanh nhà ma của mình, nhưng cứ để bọn họ tiếp tục bành trướng thế này, không sớm thì muộn cũng sẽ ảnh hưởng tới mình.” Trần Ca là vì bản thân, tìm ra lí do chủ động ra tay: “Người phân ra tốt xấu thiện ác, quỷ cũng vậy. Sau khi nhà ma nâng cấp thành Mê Cung Run Rẩy, có thể sở hữu càng nhiều áo đỏ và lệ quỷ, đợi sau khi loại bỏ hết ác quỷ, mình còn có thể cung cấp một mái nhà cho những thiện quỷ đang lang thang khắp nơi.”
Trần Ca và Phạm Thông cùng im lặng suy tư, chỉ có điều suy nghĩ của hai người khác biệt hoàn toàn.
Mấy phút sau, Phạm Thông mở miệng trước: “Ông chủ Trần, về chuyện báo cảnh sát ấy, anh để tôi suy nghĩ thêm chút.”
“Tại sao còn phải suy nghĩ? Trong trò chơi có giấu án mạng, việc này rất nghiêm trọng.” Trần Ca hơi khó hiểu.
“Để tôi nghĩ lại.” Phạm Thông như có nỗi niềm khó nói nào đấy, đoán chừng cũng bởi vì tồn tại một lí do nào đấy nên cậu ta mới tìm Trần Ca đầu tiên mà không phải trực tiếp báo cảnh sát.
Ánh mặt trời chiếu trên người, nhưng Phạm Thông lại không cảm thấy một chút ấm áp nào.
“Không sao, cậu cứ từ từ suy nghĩ, trong vòng ba ngày cho tôi một câu trả lời thuyết phục là được, muộn hơn sợ sẽ xảy ra chuyện không hay.” Trần Ca thật sự lo lắng Phạm Thông bị thứ gì đó để mắt đến, dù sao trò chơi này đã ghi chép quá nhiều thứ thực tế đến mức tàn nhẫn.
“Ừm.” Phạm Thông cắn ngón tay của mình, lần trước lúc tới nhà ma tham quan, Trần Ca đã phát hiện Phạm Thông có thói quen này, hễ căng thẳng sẽ cắn ngón tay.