Chương 506: Ác giả ác báo
“Muốn sớm cũng không phải là không được, trước đây chúng tôi cũng đã từng có tiền lệ.” Đội trưởng Nhan cầm lấy hồ sơ do Lý Chính ghi lúc trước: “Trên đường tới đây, tôi đã đăng nhập vào hệ thống nội bộ của cảnh sát để xem vụ án, những điều mà cậu nói quả thật không sai, có rất nhiều điểm kỳ lạ.”
“Phía sau vụ án này có liên quan đến rất nhiều thứ, có khả năng liên quan đến một băng đảng buôn bán trẻ em lớn, vì vậy nên cháu mới lo lắng.” Tốc độ nói chuyện của Trần Ca rất nhanh, nhưng anh không dám nói hết mọi chuyện ra.
“Chính là bởi vì vụ án này có khả năng liên quan đến những chuyện khác, cho nên mới phải cẩn thận hơn.” Đội trưởng Nhan nhìn tư liệu mà Lý Chính đã chỉnh sửa lại, ngón tay gõ lên mặt bàn: “Vụ án được ghi lại trong hồ sơ tương tự như những gì mà cậu nói, nhưng có một thứ khiến tôi rất nghi ngờ. Khi bị ném ở lối vào của đồn cảnh sát, hung thủ đã hoàn toàn rơi vào hôn mê, bác sĩ nói rằng tinh thần ông ta đã phải chịu kích thích quá nhiều...”
Trần Ca đã nhận ra được đội trưởng Nhan muốn nói cái gì, giọng nói của anh lạnh băng: “Có lẽ là do ông ta giết trẻ con, mỗi ngày sẽ phải chịu áp lực tinh thần rất lớn nên não mới xảy ra vấn đề.”
“Có vẻ như khi cậu bắt được ông ta, ông ta cũng đã nửa điên rồi.” Đội trưởng Nhan ghi những lời này vào phía cuối hồ sơ.
“Mặc kệ ai hỏi, cháu đều sẽ nói như thế, bởi vì điều đó là sự thật.” Trần Ca phản ứng rất nhanh, lập tức hiểu đội trưởng Nhan đang có ý gì.
Đội trưởng Nhan nhẹ nhàng gật đầu, ghi hết những câu Trần Ca nói rồi đưa hồ sơ cho Lý Chính: “Cầm hộ tôi, tôi đi gọi vài cuộc điện thoại đã.”
Cầm điện thoại ra, đội trưởng Nhan đi ra khỏi phòng làm việc để gọi điện thoại.
“Gừng càng già càng cay.” Trần Ca nhìn bóng lưng của đội trưởng Nhan, anh bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề.
Khi nói chuyện với các sĩ quan cảnh sát khác, chẳng hạn như Lý Tam Bảo, Lý Chính... Khi gặp phải vấn đề không thể xác định được thì họ thường sẽ nói rằng họ phải tuân theo các chỉ thị trong thành phố hoặc các yêu cầu của cấp trên, nhưng bọn họ chưa bao giờ nói giống như đội trưởng Nhan.
Sau 3 phút, đội trưởng Nhan đẩy cửa ban công ra: “Lý Chính, đi lái xe, hai người chúng ta sẽ đi cùng Trần Ca.”
“Vâng.”
Sự tình phát triển thuận lợi hơn so với những gì mà Trần Ca tưởng tượng, lúc 8 giờ 30 tối, đội trưởng Nhan, Lý Chính đã đưa Trần Ca đi đến trại giam Đông Thành.
Sau khi xuất trình giấy chứng nhận, họ dừng lại bên ngoài một phòng đơn dưới sự hướng dẫn của người phụ trách.
“Mã Phúc tạm thời đang bị cách ly giam giữ, chắc là ông ta cũng biết mình khó thoát khỏi cái chết, đã hoàn toàn sụp đổ, nửa điên nửa ngốc nghếch.” Người trong trại giam cũng biết vì sao mà Mã Phúc phải vào đây, đối với người cặn bã như vậy không cần có chút sự đồng tình nào cả: “Khi mấy người hỏi thăm nhất định phải chú ý an toàn, người đã sắp chết đến nơi, không chừng sẽ làm ra chuyện gì kinh khủng đấy.”
Mấy người đứng bên ngoài phòng đơn nói chuyện với nhau, hình như Mã Phúc ngồi trong phòng cũng nghe thấy tiếng động, trong phòng đơn vang lên tiếng bước chân, ngay sau đó liền nghe được tiếng gõ cửa thình thịch.
“Mau cứu tôi! Thả tôi ra! Chúng nó đã trở về! Có quỷ! Trong phòng này có quỷ!”
Đây là giọng nói của một người đàn ông trung niên, câu trước không ăn khớp với câu sau, giọng nói rất lớn.
“Quen là được rồi, khi mới vào đây, thậm chí kẻ điên này còn không dám đắp chăn, không dám mặc quần áo, mỗi khi trời tối thì nằm trần truồng trên giường ngủ.” Nhân viên trông coi nhắc đến Mã Phúc cũng cau mày.
“Không dám đắp chăn? Không dám mặc quần áo?” Đây là lần đầu tiên Lý Chính nghe thấy chuyện như vậy, anh ta vô thức nhìn về phía Trần Ca.
Trần Ca khẽ lắc đầu, cũng không mở miệng, thật ra trong lòng anh biết rõ tại sao Mã Phúc lại biến thành thế này.
Đêm hôm đó, sau khi Trần Ca cùng quỷ điện thoại tìm thấy Mã Phúc, quỷ điện thoại đã sử dụng năng lực của mình với Mã Phúc, tạo ra cảnh tượng mà sâu trong nội tâm ông ta sợ nhất.
Vào lúc 12 giờ đêm, Mã Phúc đang nằm ngủ say trên giường bỗng cảm thấy có gì đó đang di chuyển trong chăn, ông ta mơ mơ màng màng nhìn vào trong chăn, bên trong có một đứa trẻ da thịt xám xịt nhìn chằm chằm vào ông ta.
Ông ta bị dọa sợ tỉnh ngay lập tức, xốc hết chăn lên, kết quả phát hiện trẻ con đang vây đầy xung quanh giường, tất cả những đứa trẻ này đều là những đứa bé bị ông ta lừa bán hoặc qua tay ông ta.
Từng gương mặt một, từng đứa từng đứa lao vào ông ta, chui vào trong da ông ta, rất nhanh cả người ông ta đều là hình dạng mấy đứa bé.
Kêu gào thảm thiết, tất cả những người bị ông ta làm tổn thương đều sẽ quay lại.
“Ồn ào cái gì hả! Lui ra phía sau!” Nhân viên trông coi hô to về phía trong cửa sắt: “Mấy người có thể đi vào bên cạnh chờ trước, đợi một lúc nữa chúng tôi sẽ khống chế được ông ta.”
Ba nhân viên trông coi đứng bên cạnh cửa sắt, để phòng chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
“Hãy để cho tôi ra ngoài! Tôi cầu xin mấy người! Để cho tôi đi ra ngoài! Có quỷ! Trong phòng này có quỷ!” Người đàn ông trung niên không ngừng dùng đầu và tay đập vào cửa sắt, cảm xúc hoàn toàn sụp đổ.
“Bây giờ mới biết sợ hãi, tại sao lúc phạm tội lại không suy nghĩ nhiều như vậy?” Hình như nhân viên trông coi hơi lo lắng vì mấy người ngoài đang ở phòng bên, cho nên vô cùng kiềm chế: “Mấy vị, hay là mọi người ra ngoài đợi trước được không? Đợi lát nữa tôi trực tiếp đưa người đến phòng phẩm vấn cho mấy người.”
“Ở chỗ này của các anh cũng có phòng thẩm vấn sao?” Sau khi đi vào trại giam thì đây là lần đầu tiên Trần Ca mở miệng.
“Vị này chính là?” Người trong trại giam không có ấn tượng gì với Trần Ca, thông báo bọn họ nhận được từ ban lãnh đạo chỉ là toàn lực phối hợp với đội điều tra hình sự Chi cục thành phố.
“Tôi là Trần Ca.” Không để ý đến nhân viên trông coi nữa, Trần Ca đứng ở cửa, nhìn xuyên qua song sắt trên cánh cửa.
Hai mắt anh thu nhỏ lại, giọng nói không lớn, chỉ có vài người xung quanh là có thể nghe được: “Thì ra ông tên là Mã Phúc.”
Người đàn ông trung niên đang đập cửa phòng như thể bị bệnh, đột nhiên dừng mọi cử động sau khi nghe giọng nói của Trần Ca.
Ông ta từ từ ngẩng đầu lên, trong nháy mắt khi ánh mắt quét đến Trần Ca thì ông ta thét chói tai, cơ thể giống như bị điện giật, liên tiếp lùi về sau mấy bước.
“Quỷ, quỷ!”
Trong mắt tràn đầy sự hoảng sợ, môi ông ta run lên, không ngừng lặp đi lặp lại một từ.
Cảnh tượng này khiến mấy vị trông coi cùng cảnh sát đều cảm thấy kinh hãi, gần như chỉ là liếc mắt nhìn mà đã sợ hãi đến mức như vậy, người trẻ tuổi trước mắt này đáng sợ như vậy sao?
“Mở cửa đi, tôi muốn nói chuyện với ông ta một chút.” Trần Ca đứng ở cửa, nhưng lúc này người trông coi lại do dự, bọn họ luôn cảm thấy nếu mình làm như vậy là sẽ xảy ra chuyện, họ lo rằng tù nhân sẽ sợ chết trong trại tạm giam ngay khi bản án được đưa ra.
Cửa phòng mở ra, ba người trông coi đồng loạt đi vào phòng, khống chế được Mã Phúc.
“Có chuyện gì muốn hỏi thì hỏi nhanh lên, mấy người chỉ có 20 phút thôi.” Một người trong số đó đứng ngăn giữa Trần Ca cùng Mã Phúc: “Giữ khoảng cách một chút, cứ đứng như vậy hỏi đi.”
“Được.” Trần Ca đã nhận được một chút tin tức mới thông qua lời kể của Phạm Thông, rất có thể Mã Phúc đã gặp tên đầu sỏ gây tội ác đứng sau màn ở ngoại ô phía đông: “Mấy năm trước, có phải ông đã bắt cóc một đứa bé trai tên là Đồng Đồng đúng không?”
“Tôi không nhớ rõ.” Toàn thân Mã Phúc đều đang run rẩy, dáng vẻ của ông ta không giống như là đang nói dối chút nào.
“Vậy ông có nhớ chính ông đã tự tay giết chết một đứa trẻ, sau đó nhét xác nó vào trong lu nước trên mái nhà không? Lại còn bê hẳn một tảng đá lớn đặt trên nắp lu nước nữa?” Trần Ca nói rất chậm, giọng nói của anh giống như một cái cưa sắc bén, cắt vào thần kinh của Mã Phúc.
“Nhớ rõ...” Biểu cảm Mã Phúc đau đớn đến vặn vẹo.
“Nói cho tôi biết, người ban đầu mua đứa trẻ này từ ông là ai? Hãy nói cho tôi biết mọi thứ ông biết về hắn ta!”