Chương 507: Người mua
Bầu không khí trong phòng đơn đông cứng lại, một vài người trông coi cảm thấy không thoải mái lắm. Nói thật, ấn tượng đầu tiên của họ về Trần Ca là rất tốt, nhưng tại sao người đàn ông nhìn có vẻ như khá hào hoa phong nhã, ấm áp hiền hòa lại nói đổi sắc mặt là đổi liền như vậy chứ?
“Trả lời câu hỏi của tôi, ông có còn nhớ được tướng mạo của người mua đó hay không?” Trần Ca rất ít khi dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện, mặt anh không thay đổi, hai mắt nhìn thẳng vào Mã Phúc.
Mã Phúc núp ở góc tường, cơ thể run rẩy kịch liệt, ông ta giống như đang nhớ ra chuyện gì đó rất kinh khủng, năm ngón tay đâm vào da thịt, đầu đập vào tường, giống như đang tự tìm cái chết.
“Chúng tôi cũng đã hỏi ông ta rồi, nhưng chỉ cần nhắc tới bất cứ vấn đề gì có liên quan đến người mua thì ông ta đều phát bệnh như vậy.” Nhân viên trông coi đặt tay của mình sau đầu Mã Phúc, cố sức ép xuống, đè xuống đầu của ông ta.
Thấy bệnh của Mã Phúc nghiêm trọng hơn, Trần Ca nghĩ tới một loại khả năng, người mua đó chắc chắn đã từng làm một chuyện giống với chuyện Trần Ca đã từng làm.
Chỉ có điều Trần Ca làm vậy là để giúp quỷ điện thoại báo thù, còn người mua kia thì lại để hù dọa Mã Phúc, để cho ông ta không làm lộ tin tức về mình.
Đi vào căn phòng đơn, Trần Ca ngồi xổm xuống trước mặt Mã Phúc, nhìn kẻ buôn người nửa điên nửa dại này và thì thầm vào tai ông ta: “Có phải ông đang nghĩ đến chuyện gì rất đáng sợ đúng không? Tôi có thể nhìn ra được ông sống rất đau khổ, chết đối với ông bây giờ mà nói cũng là một loại giải thoát đúng không?”
Giọng nói của Trần Ca càng ngày càng thấp, trong phòng đơn chỉ có mình Mã Phúc nghe rõ: “Nếu ông không nói, những đứa bé bị ông sát hại sẽ đến tìm ông, bây giờ tôi nghe thấy giọng nói của bọn chúng phát ra từ trong người của ông. Cả ngày lẫn đêm, từng giây từng phút bọn chúng đều nhìn ông, sau lưng ông đeo đầy hình bóng của những đứa trẻ, ông đã mắc phải nghiệp chướng, phải từ từ trả lại.”
Mã Phúc muốn mau chóng rời xa Trần Ca nhưng vai lại bị nhân viên trông coi đè lại, ông ta không thể nhúc nhích nổi.
“Vẫn không nói sao? Nếu không hỏi được, tôi đây cũng chỉ còn cách nghĩ biện pháp trì hoãn phán quyết dành cho ông, để cho ông phải ở trong căn phòng nhỏ u ám này cùng bọn chúng thật lâu. Cứ sống như vậy đi, sau này chúng ta sẽ còn gặp lại.”
Ngay khi Trần Ca chuẩn bị đứng dậy, Mã Phúc ngẩng đầu lên, các mạch máu trên mặt ông ta nổi lên, trong mắt còn có tơ máu: “Tôi nhớ ra rồi.”
“Nhớ rồi?” Mấy nhân viên trông coi bên cạnh đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
“Lý Chính, mang máy ghi âm đến đây.” Đội trưởng Nhan phản ứng đầu tiên, cùng Lý Chính đi vào trong căn phòng đơn, mấy người vây quanh lấy Mã Phúc: “Bắt đầu nói đi.”
Nửa người dưới của Mã Phúc co quắp trên mặt đất, cúi đầu: “Tôi thường nói chuyện với người mua qua điện thoại, tính cảnh giác của người đó rất cao, hẳn là hắn ta luôn giả giọng hoặc dùng công cụ đổi giọng, nghe giống như là một đứa bé trai bảy, tám tuổi.”
“Bé trai?” Câu nói đầu tiên của Mã Phúc đã khiến cảnh sát cùng nhân viên trông coi bên trong phòng cảm thấy kinh ngạc.
“Đúng vậy, tôi không biết đối phương có số điện thoại của tôi như thế nào, nhưng tôi có thể chắc chắn rằng người đó là người mua.” Giọng nói của Mã Phúc lúc có lúc không, trên mặt ông ta không còn tí máu nào: “Giọng nói giống như một đứa bé, nhưng những lời hắn ta nói lại không phải thứ mà một đứa trẻ có thể nói được, tôi cũng không rõ bên cạnh có ai dạy hay bắt hắn ta thực hành cụ thể hay không.”
“Hai người chưa từng gặp mặt trực tiếp sao?” Thứ Trần Ca quan tâm chính là điều này.
“Hắn ta rất cảnh giác, đổi rất nhiều địa điểm giao dịch, cuối cùng bảo tôi đưa đứa bé đến trấn Lệ Loan. Nhưng chờ đến khi tôi đến nơi, đối phương lại đưa ra một yêu cầu rất kỳ quái, hắn ta bảo sẽ cho tôi thêm tiền, với điều kiện là tôi phải ở trấn Lệ Loan trong ba đêm.” Mã Phúc không giống như là đang kể chuyện cũ.
“Sau lại xảy ra chuyện gì? Tại sao lại giết chết đứa bé vô tội kia.” Đội trưởng Nhan ở đây nên những người khác đều không xen mồm vào.
“Mãi mới dẫn được người đến trấn Lệ Loan, bây giờ mà rời đi thì cũng tiếc, tôi suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cũng đồng ý yêu cầu của đối phương.” Biểu cảm của Mã Phúc có phần vặn vẹo, sợ hãi và các loại tâm trạng tiêu cực khác trộn lẫn vào với nhau: “Đêm đầu tiên, tôi mơ một giấc mơ. Tôi mơ thấy có những dấu tay trẻ con ở khắp mọi nơi trong phòng, có thứ gì đó đang di chuyển và cuối cùng hội tụ thành một cái bóng đứng bên cạnh giường của tôi.”
“Đừng nói nhảm.” Nhân viên trông coi càng nghe càng thấy Mã Phúc điên rồi, đang nói mê sảng.
“Để cho ông ta nói tiếp đi.” Đội trưởng Nhan khoát tay: “Cái bóng kia cao tầm bao nhiêu, dáng người như nào, làm gì trong phòng? Ông có thể nhớ cái gì không?”
“Cái bóng...” Sự sợ hãi trong mắt Mã Phúc càng nhiều hơn: “Cái bóng tôi thấy trong mơ cũng cao như tôi, dáng người cũng không khác mấy, cảm giác như nó chính là tôi vậy. Giấc mơ đó rất chân thực, nhưng đợi đến khi tôi muốn nhìn kỹ mặt của cái bóng đó thì nó lại biến mất.”
“Sáng sớm tỉnh lại, tất cả phòng trong đều bình thường. Tôi vốn cho rằng mình đã nghĩ quá nhiều nhưng ai ngờ vào đêm thứ hai, tôi lại mơ giấc mơ tương tự, cái bóng ấy lại xuất hiện lần nữa. Điều càng kinh khủng hơn chính là lần này nó trực tiếp chui từ sau người tôi ra, cứ như nó đã hoàn toàn trở thành cái bóng của tôi vậy.”
“Rõ ràng là tôi đã nhìn thấy nó, tôi muốn la lên cầu cứu nhưng cơ thể lại không thể nhúc nhích nổi, chỉ có thể mở to mắt nhìn chằm chằm vào cái bóng đó, nhìn nó đi xuống giường vào mở cửa tủ ra.”
“Lúc đó, đứa bé tôi dẫn theo đang ở trong tủ, cái bóng đó im lặng nhìn chằm chằm vào đứa bé, mãi cho đến khi tôi tỉnh lại.”
“Buổi sáng ngày thứ ba, người mua lại gọi điện cho tôi, bảo tôi sau 12 giờ đêm mang đứa bé đến phòng số 104, tòa nhà số ba chung cư Minh Dương ở vùng ngoại ô phía đông.”
“Chung cư này nằm bên cạnh trấn Lệ Loan, còn chưa xây xong, nghe nói chỉ mới xây dựng được vài ngày mà đã xảy ra rất nhiều chuyện lạ, cho nên để trừ tà, cuối cùng nó đã được đổi tên thành chung cư Minh Dương.”
“Những chuyện xảy ra phía sau thì mấy người đều biết, cảnh sát đột nhiên đi đến trấn Lệ Loan để tìm kiếm đứa bé đó, đứa bé đó lại giống như bị trúng tà, vừa khóc vừa gào...”
Mã Phúc quỳ rạp trên mặt đất, lén nhìn trộm mấy người đang đứng đây, không dám nói tiếp nữa.
“Lý Chính, lập tức liên hệ cho nhân viên trực ở Chi cục, bảo họ điều tra địa chỉ mà ông ta vừa nói, trong vòng 10 phút phải gửi được tư liệu của chủ chung cư đến.” Đội trưởng Nhan đi ra khỏi phòng đơn, ông sợ bản thân sẽ không khống chế được mà ra tay đánh Mã Phúc.
“Mấy người đã hỏi xong chưa?” Nhân viên trông coi nhìn về phía Trần Ca, phòng trong chỉ còn lại mình anh đang đứng im tại chỗ suy nghĩ.”
Nghe xong lời Mã Phúc nói, Trần Ca nhớ đến cái bóng con quái vật mà mình đã gặp ở bên ngoài nhà máy cung cấp nước ở ngoại ô phía đông, nó có chiều cao và hình dạng giống hệt Trần Ca, có vẻ như có năng lực biến thành bóng của người sống.
“Trương Nhã trốn ở trong cái bóng của mình, liệu có phải đêm đó con quái vật đã giao chiến với Trương Nhã không?”
Nghĩ mãi mà không rõ, Trần Ca cũng không định bởi vì chút chuyện nhỏ này mà gọi Trương Nhã ra, chẳng may sau khi Trương Nhã ra ngoài lại không muốn quay trở về thì chuyện sẽ thật sự nghiêm trọng đó.
Đi ra khỏi phòng đơn, mới đi chưa được bao xa thì đội trưởng Nhan nhận được điện thoại từ Chi cục, đã tra được thông tin của chủ chung cư.
“Chung cư Minh Dương đã xây dựng bảy năm mà vẫn chưa xong?” Đội trưởng Nhan dừng bước, ông nhìn vào thông tin phía trên màn hình điện thoại, vẫy vẫy tay với Trần Ca: “Đã tra được chủ chung cư, tên là Giả Minh, chuyện này chúng tôi sẽ điều tra tới cùng.”
“Mới đó mà đã tra được rồi sao? Hiệu suất làm việc của mấy chú đúng là...” Trần Ca nói được một nửa, bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.
“Giả Minh? Không phải là tên người chồng “quỷ” của Hoàng Linh sao? Không đúng! Lúc quỷ điện thoại gặp chuyện không may đã là sáu, bảy năm trước, lúc đó hẳn là Giả Minh vẫn chưa bị quỷ chiếm cơ thể chứ nhỉ...”