Chương 510: Chuyện lạ ở chung cư Minh Dương
Điền Lỗi nhìn Trần Ca chằm chằm, Trần Ca im lặng một lúc. Sau đó, anh nói ra một chuyện khiến tất cả mọi người đều cảm thấy kinh ngạc.
“Tối hôm qua, lúc tôi và một nhân viên đưa Hoàng Linh về nhà, cô ấy từng tâm sự với chúng tôi, cô ấy nói chồng cô ấy là một người điên có dục vọng khống chế rất mạnh.”
“Người bị điên không phải cô ta mà là chồng cô ta sao?” Điền Lỗi để điện thoại di động xuống: “Cậu có chứng cứ gì không?”
“Hoàng Linh vẫn luôn làm việc ở bên ngoài, nuôi sống gia đình. Giả Minh - chồng của cô ấy thì nhốt mình ở trong nhà, không tiếp xúc với ai cả, tự phong bế bản thân lại. Từ thái độ sống mà nói, Giả Minh có khả năng là bệnh nhân cao hơn.” Trần Ca nhìn về phía đội trưởng Nhan: “Trước đó, tôi cũng từng xin đội trưởng Nhan điều tra về Giả Minh, tình hình cụ thể anh có thể hỏi đội trưởng Nhan.”
“Các cậu chưa từng gặp qua người thật, chỉ thông qua điều tra bên ngoài, sao có thể tùy tiện kết luận được? Tôi đã từng tiếp xúc với Giả Minh và Hoàng Linh, ngay chính bản thân Hoàng Linh cũng cảm thấy mình có bệnh. Cậu lại nói người bị bệnh là chồng cô ấy, chẳng lẽ cậu còn hiểu người bệnh hơn bản thân họ sao?” Vì sợ xảy ra bất trắc, sau khi nhận được báo án của lái xe, Điền Lỗi lập tức lái xe tới nhà Hoàng Linh vào sáng sớm. Đến nơi anh ta cũng không thấy vụ án giết người nào cả, cũng chẳng tồn tại tình huống bạo lực gia đình, trên người Hoàng Linh không có bất kỳ vết thương nào.
“Tôi vẫn giữ nguyên nhận định của mình, tôi cảm thấy các anh đều bị chồng của Hoàng Linh lừa gạt. Anh ta từng là một người đơn thuần, lương thiện, nhưng con người sẽ thay đổi. Nói không chừng sau khi trải qua suy sụp trong cuộc sống, trong thân thể anh ta có một con quỷ.” Sự việc phát triển khác hẳn với những suy nghĩ của mình, Hoàng Linh còn chưa thám thính được tin tức gì thì đã bị khống chế rồi. Điều này khiến Trần Ca sinh ra một cảm giác nguy hiểm: “Đối thủ lần này rất giảo hoạt, không thể khinh thường.”
Trần Ca và Điền Lỗi nói qua nói lại, tài xế taxi ngồi bên cạnh nghe mà choáng váng cả đầu. Ai là người điên, ai đang nói dối, anh ta hoàn toàn không nghĩ tới điều này, nhưng có một điều có thể khẳng định, sau này anh ta không dám lái xe khuya ở ngoại ô phía đông nữa.
“Hai người yên lặng một chút đi.” Đội trưởng Nhan ra hiệu cho Trần Ca và Điền Lỗi ngừng cãi lộn: “Các cậu có thông tin về Hoàng Linh và chồng cô ấy không?”
“Chỉ có chồng Hoàng Linh thôi, tối qua Hoàng Linh phát bệnh, chúng tôi sợ kích thích cô ấy nên chỉ hỏi thăm một vài vấn đề đơn giản thôi.” Đồn cảnh sát Đông Thành nơi Điền Lỗi công tác nặng về tình cảm hơn đồn cảnh sát Tây Thành, nhưng có những lúc, nặng tình cảm sẽ ảnh hưởng tới phán đoán chủ quan.
“Phương hướng của các cậu xuất hiện sai lầm. Tối hôm qua, Hoàng Linh có đi cùng Trần Ca, để lại số điện thoại cho lái xe, lái xe đi cũng là cô ấy. Người phụ nữ này mới là người quan trọng nhất trong cả vụ án.” Đội trưởng Nhan ném ghi chép mà đồn cảnh sát Đông Thành chỉnh lý lên bàn: “Đi, bây giờ chúng ta lại tới nhà Hoàng Linh một chuyến nữa, đúng lúc tôi cũng muốn gặp bọn họ.”
“Anh cũng muốn đi à? Không cần đâu, việc này giao cho chúng tôi là được.” Điền Lỗi cũng không ý thức được nguy hiểm ẩn giấu đằng sau vụ án này, anh ta cảm thấy đồn cảnh sát của họ hoàn toàn có thể đảm nhiệm được.
“Đã gặp thì đi xem một chút. Không thèm ngó ngàng tới không phải là việc mà một cảnh sát nên làm.” Đội trưởng Nhan lập tức mở cửa phòng làm việc đi ra ngoài, Lý Chính và Trần Ca cũng đi theo phía sau. Trong phòng làm việc lúc này chỉ còn lại Điền Lỗi và tài xế taxi.
“Đồng chí cảnh sát, tình huống bây giờ là thế nào? Tôi có thể đi được chưa?” Người lái xe đã không trông cậy vào việc có thể yêu cầu bồi thường nhiều hơn.
“Cùng đi đi, cậu là người bị hại. Bây giờ, cậu không có mặt không được.” Điền Lỗi đội mũ đồng phục lên, bước ra khỏi văn phòng: “Tiểu Thanh, A Văn, hai người ở lại văn phòng, đêm nay vất vả một chút, có việc gì thì gọi điện thoại cho tôi.”
“Đội trưởng Điền, anh muốn đi đâu thế?” Tiểu Thanh vừa dọn dẹp mặt đất xong thì người đàn ông say kia lại nôn.
“Phá án.” Điền Lỗi sắp xếp xong cấp dưới, lái xe ra khỏi đồn cảnh sát.
Hơn 9 giờ tối, hai chiếc xe cảnh sát lái tới dưới chân tòa nhà nơi Hoàng Linh ở.
“Đội trưởng Nhan, chúng ta không báo trước với họ một tiếng, trực tiếp đi qua như thế này có vẻ không hay cho lắm.” Sau khi xuống xe, Điền Lỗi chậm rãi đi tới.
“Không phải ban ngày cậu đã báo cho bọn họ rồi sao?”
“Chuyện này không hợp quy tắc...”
Mấy người đi tới tầng bốn, gõ cửa một lúc lâu mới thấy trong nhà có tiếng bước chân truyền tới.
“Ai vậy?” Người kia vô cùng cảnh giác, không hề mở cửa.
“Cảnh sát, xin lập tức mở cửa, phối hợp điều tra.”
“Cảnh sát Điền?” Cửa chống trộm được mở ra, một người đàn ông trung niên có vẻ mặt tiều tụy ló đầu ra: “Sao anh lại tới đây? Không phải ban ngày đã hỏi một lần rồi sao?”
“Vào trong rồi nói.” Mấy người tiến vào phòng, Trần Ca đi theo phía sau cùng, cố gắng giảm sức tồn tại.
Phòng không lớn, nhìn có vẻ vô cùng đơn sơ, ghế sofa cũ nát, hẳn là hàng secondhand. Trên bàn trà có vết bẩn, trên đó còn có một gói kẹo hoa quả.
“Ngồi tự nhiên đi.” Người đàn ông trung nhiên nhìn có vẻ già hơn tuổi thật rất nhiều, anh ta chạy vào phòng bếp rót mấy chén nước ra.
“Vợ cậu đâu? Bệnh của cô ấy có khá hơn chút nào không? chúng tôi có mấy vấn đề muốn hỏi cô ấy.” Đội trưởng Nhan vờ như đang hỏi thăm chuyện Hoàng Linh, nhưng trên thực tế hai mắt ông lại nhìn chằm chằm mặt người đàn ông trung niên, nhìn chăm chú nét biến hóa trên mặt anh ta.
“Cô ấy đã ổn hơn nhiều rồi, để tôi gọi cô ấy ra.” Người đàn ông trung niên đi tới cửa phòng ngủ, nhẹ nhàng gõ cửa một cái: “Hoàng Linh, cảnh sát muốn hỏi em một vài chuyện.”
Một lát sau, một người phụ nữ có sắc mặt vàng như nến, nhìn không có chút tinh thần nào đi ra.
“Cô là Hoàng Linh?” Đội trưởng Nhan quan sát người phụ nữ trước mắt rất lâu, cô ở bên ngoài và ảnh chụp trên tư liệu rất khác nhau: “Tối hôm qua cô gặp Trần Ca ở đâu? Vì sao cô lại đặt số điện thoại của cậu ấy thành số 1 trong danh sách quay số nhanh?”
“Tôi không nhớ rõ, tất cả chuyện xảy ra tối hôm qua tôi đều không nhớ rõ.” Người phụ nữ ngồi trên ghế sofa, thậm chí cô còn không nhìn Trần Ca lần nào.
“Không có chút ấn tượng nào sao?”
“Không có, không có, không có!” Đột nhiên Hoàng Linh hét lên, cô dùng hai tay đấm mạnh vào đầu.
Giả Minh ở gần cô nhất nhưng không đi qua ngay, ngược lại Trần Ca và Điền Lỗi ở xa hơn một chút lại đồng thời chạy qua bắt lấy cánh tay của Hoàng Linh: “Bình tĩnh một chút!”
“Tôi không thấy gì! Tối qua tôi không thấy gì cả!” Cảm xúc của Hoàng Linh vô cùng kích động.
“Giống với buổi sáng lúc chúng tôi tới, chỉ cần hỏi tới chuyện tối qua cô ấy sẽ phát bệnh.” Sau khi Điền Lỗi khống chế Hoàng Linh thì nói với đội trưởng Nhan: “Bản thân cô ấy có bệnh, có lẽ tối qua cô ấy bị dọa sợ, dẫn tới bệnh tình nặng thêm.”
“Bệnh tình xuất hiện biến hóa, chắc chắn do một nguyên nhân nào đó.” Đội trưởng Nhan nhìn về phía Giả Minh đứng ở một bên: “Tối qua cậu đang làm gì?”
“Tôi luôn ở trong nhà, lúc Hoàng Linh trở về hơi khác thường, dường như bị ai đó ức hiếp, giống với triệu chứng vừa rồi. Tôi hỏi cô ấy nhìn thấy cái gì thì cô ấy điên cuồng đánh vào đầu mình.” Sau khi Giả Minh nói xong thì lén nhìn mấy người một chút: “Tối qua, rốt cuộc bọn họ trải qua cái gì, anh nên hỏi tài xế taxi và người tên là Trần Ca kia. Tối qua bọn họ ở cùng một chỗ với nhau.”
Giả Minh hiểu rất rõ bệnh của vợ mình, anh ta chờ Hoàng Linh ngừng giãy giụa, cầm một viên kẹo trên bàn trà, đút vào miệng cho Hoàng Linh.
Nói đến cũng lạ, sau khi kẹo vào trong miệng, Hoàng Linh bình tĩnh lại rất nhanh.
“Thích ăn kẹo?” Đội trưởng Nhan và Trần Ca đều chú ý tới chi tiết này, bọn họ đồng thời nghĩ tới Mã Phúc lúc nãy gặp trong phòng tạm giam.
Lúc Mã Phúc phát bệnh, cũng chỉ có ăn kẹo mới có thể nhanh chóng tỉnh táo lại.
“Kẹo cũng không phải thuốc, sao có thể có công hiệu như vậy được?” Đội trưởng Nhan nghĩ mãi cũng không hiểu, Trần Ca bên cạnh thì lờ mờ đoán được.
Mã Phúc ăn kẹo mới có thể bình tĩnh lại vì oan hồn của đứa trẻ chui vào trong thân thể ông ta. Dường như bọn nhỏ rất thích kẹo, nếu nghĩ như vậy, rất có thể trong cơ thể của Hoàng Linh cũng có một hoặc một vài “đứa trẻ”.
“Đây chỉ là kẹo bình thường, không tin thì các người cầm mấy viên đi.” Giả Minh nói rồi nhét túi kẹo kia vào tay đội trưởng Nhan.
Đội trưởng Nhan không hề nhận, chỉ đưa tay ra lấy một viên: “Một viên là đủ rồi.”
Cảm xúc của Hoàng Linh vất vả lắm mới ổn định lại, đội trưởng Nhan cũng không tiếp tục hỏi cô chuyện gì nữa, ông bảo Lý Chính dìu cô về phòng ngủ nghỉ ngơi. Ông và Điền Lỗi thì hỏi Giả Minh mấy vấn đề nữa.
Mãi tới 11 giờ đêm, mấy người mới chuẩn bị rời khỏi đó.
“Cảm ơn cậu đã phối hợp với chúng tôi. Chúng tôi nhất định sẽ điều tra ra chân tướng.” Đội trưởng Nhan rời đi đầu tiên, đợi sau khi mấy vị cảnh sát ra khỏi phòng, Trần Ca mới thu hồi ánh mắt đang nhìn về phía phòng ngủ.
Lúc này, trong phòng chỉ còn lại Giả Minh và Trần Ca, nhiệt độ không khí đang từ từ giảm xuống.
“Anh bạn này, cậu còn muốn hỏi gì sao?”
“Không có gì, anh chăm sóc một người phụ nữ điên cũng thật không dễ dàng gì.” Trần Ca khẽ vỗ vai Giả Minh, không nói thêm gì, đi ra ngoài cửa.
Trần Ca đi xuống lầu, Lý Chính lấy điện thoại di động ra yên lặng đến bên cạnh đội trưởng Nhan: “Vừa rồi, lúc đưa Hoàng Linh vào nghỉ, cháu có quan sát phòng ngủ một chút. Trong phòng có mấy bức ảnh, không phát hiện có điều gì bất thường, Giả Minh cũng không phải đối tượng tình nghi.”
“Hoàng Linh bị điên, nhất định có liên quan tới Giả Minh.” Đội trưởng Nhan khẳng định: “Lúc Hoàng Linh phát bệnh, Giả Minh cách đó gần nhất nhưng hắn ta lại thờ ơ, có rất nhiều chi tiết nhỏ tương tự như thế nữa.”
“Nhưng căn cứ vào sự điều tra của nhóm Điền Lỗi khi tới đó, hàng xóm láng giềng đều có vẻ rất đồng cảm với Giả Minh, cảm thấy hắn ta là người tốt. Lý lịch công việc của người này chúng ta cũng đã xem qua rồi. Xem xét từ bất kể phương diện nào, hắn ta cũng đều là một người tốt. Người như vậy sao lại tra tấn vợ mình tới phát điên chứ?” Lý Chính cũng từng học tâm lý học tội phạm, người có nhân cách biến thái sẽ có dấu hiệu và một quá trình. Biểu hiện của Giả Minh không giống trong sách lắm.
“Người tốt thì mãi mãi vẫn là người tốt à?” Đội trưởng Nhan nhìn viên kẹo trong tay, bóc vỏ lấy viên kẹo ra.
“Nhưng dù sao trong lòng người tốt cũng sẽ có đạo đức cơ bản, họ sẽ không đi làm những chuyện quá bất hợp lý.”
“Cậu sai rồi, người tốt biến thành kẻ xấu, sẽ xấu đến tột cùng.” Đội trưởng Nhan bỏ viên kẹo vào trong miệng, dường như ông muốn nói một chuyện hoàn toàn không liên quan gì: “Bởi bọn họ biết, kẹo đã không ngọt nữa.”
Đội trưởng Nhan mở cửa xe cảnh sát ra, đưa ra mệnh lệnh cuối với Lý Chính: “Trước đó, tổ trinh sát hình sự số một của các cậu đã phụ trách vụ án móc mắt vất vả, vụ án ở ngoại ô phía tây tạm thời sẽ để tổ hai tiếp nhận. Bây giờ các cậu âm thầm điều tra vụ án Giả Minh và Hoàng Linh đi.”
“Đội trưởng Nhan, vụ án này đồn cảnh sát Đông Thành không phụ trách được sao? Đội hình sự chúng ta ra mặt có vẻ không ổn lắm.” Vụ án không phân lớn nhỏ, Lý Chính nói như vậy chỉ vì sợ đồn cảnh sát Đông Thành sẽ có ý kiến mà thôi.
“Cho nên tôi mới bảo các cậu âm thầm điều tra.” Ngón tay của đội trưởng Nhan đập vào cạnh cửa xe, vẻ mặt dần dần trở nên nghiêm nghị: “Chú ý nhiều một chút, tôi luôn có cảm giác phía sau dính dấp tới một vụ án lớn động trời.”
“Chắc không phải đâu, ngoại ô phía đông vẫn luôn yên bình.” Lý Chính cũng nghiêm túc, anh ta biết đội trưởng Nhan sẽ không tùy tiện nói lung tung.
“Trước kia đúng là nó rất yên bình, nhưng bây giờ...”
Đội trưởng Nhan vẫn chưa dứt lời, cửa xe mở ra, Trần Ca vừa xuống lầu, chui thẳng vào xe cảnh sát rất nhuần nhuyễn: “Thật ngại quá, cháu xuống chậm.”
“Không sao, Lý Chính, chúng ta tới khu vui chơi Thế Kỷ Mới trước, đưa Trần Ca về.” Đội trưởng Nhan và Lý Chính rất ăn ý không tiếp tục đề tài vừa rồi nữa.
“Cảm ơn, anh làm ơn lái xe nhanh một chút.” Trần Ca thuận miệng nói, đêm nay anh còn phải làm chuyện khác nữa.
Vừa rồi, sau khi cảnh sát rời đi, anh vốn muốn dùng quỷ quái trên người mình để điều tra Giả Minh thông qua việc chạm vào người anh ta. Sau khi vỗ vai anh ta xong, anh mới nhớ tới ngoài Trương Nhã ở trong cái bóng ra, anh chẳng mang theo bất kỳ ma quỷ nào, ba lô còn ném ở trong nhà ma.
Trần Ca chẳng thể chỉ huy nổi Trương Nhã, anh lại sợ hành vi của mình khiến Giả Minh cảnh giác, vì thế anh định về khu vui chơi Thế Kỷ Mới để lấy tất cả đạo cụ, sau đó lập tức quay lại, dùng phương thức trực tiếp hơn để tiến hành thử.
Xe cảnh sát vẫn chưa khởi động, đột nhiên có một bà cụ chạy từ trong hành lang ra.
Bà cụ run rẩy đi tới cạnh cảnh sát, gõ cửa sổ xe.
“Có chuyện gì sao bà?” Đội trưởng Nhan mở cửa xe, đi ra ngoài.
“Đồng chí cảnh sát này, con trai của tôi mua cho tôi một căn hộ nhỏ ở chung cư Minh Dương. Qua nhiều năm rồi nhưng vẫn chưa nhận phòng, đồng chí có thể hỏi giúp tôi một chút, bao giờ phòng này mới xong không?” Giọng điệu của bà lão rất đáng thường, khiến người ta không đành lòng từ chối.
“Chung cư Minh Dương ư? Được, tôi sẽ giúp bà hỏi thăm, bà mau về đi, bên ngoài gió lớn lắm.”
Đội trưởng Nhan tiễn bà lão, trở lại trong xe: “Gọi Điền Lỗi tới, chắc hẳn cậu ta khá quen thuộc.”
Lý Chính quay về phía sau hô lên một tiếng, Điền Lỗi dừng xe cảnh sát lại, chạy tới cạnh xe của đội trưởng Nhan: “Đội trưởng Nhan, anh tìm tôi à?”
“Chuyện liên quan tới chung cư Minh Dương, cậu biết được bao nhiêu?”
Điền Lỗi lắc đầu: “Chung cư Minh Dương đã đình công rất nhiều năm rồi, năm nào các chủ hộ cũng tới làm náo loạn. Trong quá trình làm việc, chúng tôi cũng từng tiếp xúc với bọn họ, chúng tôi khá đồng cảm với chuyện họ gặp phải. Rất nhiều người cầm tiền tích góp nửa đời người đi mua nhà, nhưng chuyện này cũng chẳng có cách nào khác.”
“Chuyện không có cách nào khác?” Đội trưởng Nhan ngẩng đầu lên.
“Tất cả có ba nhà đầu tư, người thứ nhất chết vì bệnh, người thứ hai xây tới một nửa thì gặp tai nạn giao thông, người thứ ba thì nhảy lầu tự tử vào nửa đêm, ở chính chung cư Minh Dương đang xây dang dở. Nhiều người nói chỗ đó là điềm xấu. Bây giờ chẳng ai dám nhận công trình này nữa.”
“Ba nhà đầu tư đều xảy ra chuyện, chắc hẳn không phải chuyện trùng hợp.” Đội trưởng Nhan suy nghĩ một lúc rồi nói với Lý Chính: “Đợi một lúc nữa trở về, cậu chỉnh lý lại tư liệu về chung cư Minh Dương cho tôi.”
“Vâng.” Lý Chính giơ ngón cái lên, biểu thị không có vấn đề.
“Đội trưởng Nhan, tốt nhất chuyện này anh đừng nên nhúng tay vào. Cục diện của khu chung cư Minh Dương kia rất phức tạp, ai đụng vào thì người đó xui xẻo.” Dường như Điền Lỗi tràn đầy cảm xúc.
“Còn cậu nữa, trở về cậu cũng chỉnh lý một phần tư liệu cho tôi.” Đội trưởng Nhan kéo cửa kính xe lên, không thèm để ý tới Điền Lỗi đang đứng ở cạnh xe với vẻ mặt đau khổ.
Xe cảnh sát bắt đầu chuyển động, sau khi lái ra khỏi chung cư, đột nhiên đội trưởng Nhan nhìn về phía Trần Ca, ông bất thình lình hỏi anh: “Trần Ca, trước kia cậu biết Giả Minh sao?”
“Không biết.” Trần Ca trả lời theo bản năng.
Đội trưởng Nhan khẽ gật đầu, vẻ mặt cũng dịu hơn rất nhiều: “Gần đây cậu nên cẩn thận một chút, tôi cảm thấy tên Giả Minh kia có địch ý với cậu đấy. Trong quá trình tôi hỏi hắn ta, kiểu gì hắn ta cũng sẽ trăm phương ngàn kế đẩy chuyện đó lên người cậu.”