Chương 509: Chính là người này!
Lý Chính lái xe, đưa đội trưởng Nhan cùng Trần Ca đến đồn cảnh sát Đông Thành.
Trên đường đi Trần Ca không nói một câu nào, có vẻ hơi yên lặng.
Đồn cảnh sát Đông Thành dùng điện thoại của Hoàng Linh để gọi cho anh, điều đó nói rằng bọn họ đã điều tra Hoàng Linh, mà Hoàng Linh rất có thể đã kể hết mọi chuyện về anh, chỉ là không biết Hoàng Linh có nói cả chuyện xe buýt số 104 ra không thôi.
Tối hôm qua Hoàng Linh gọi taxi quay về vùng ngoại ô phía đông, tài xế vẫn luôn ngồi trong xe, những chuyện mà bọn họ gặp phải sau này thì Trần Ca cũng không biết nữa.
Bây giờ tài xế báo án, Trần Ca nhất định phải chuẩn bị tốt tất cả mọi chuyện, không thể để câu chuyện phát triển theo hướng gây bất lợi cho bản thân được.
Không tới 20 phút, ba người đã đi tới đồn cảnh sát Đông Thành.
“Lão Điền, vất vả vậy, đến giờ vẫn chưa được về nhà.” Đội trưởng Nhan vừa vào cửa đã nhìn thấy trong phòng có mấy cảnh sát đang ngồi nói chuyện với nhau, ông nhìn vào cảnh sát khỏe mạnh nhất mà nói.
“Làm phiền anh phải chạy đến đây một chuyến, xin lỗi.” Điền Lỗi nói với mấy cảnh sát bên cạnh mấy câu, sau đó đi về phía văn phòng: “Chúng ta vào trong nói chuyện.”
“Được.” Đội trưởng Nhan cùng Lý Chính đi ở phía sau, Trần Ca thì đứng ở sảnh một lúc.
Bầu không khí trong đồn cảnh sát Đông Thành khác hẳn với đồn cảnh sát Tây Thành nơi Lý Tam Bảo làm việc, bên trong được dọn dẹp gọn gàng, góc tường còn đặt hai hàng ghế, ở bên trái có một người say rượu đang nằm nghiêng ngả, bên phải là một ông cụ có vẻ mặt đờ đẫn.
Hai người cảnh sát vừa nói chuyện cùng với Điền Lỗi, một trong số đó đang kiên nhẫn nói chuyện cùng ông cụ, hỏi địa chỉ nhà của ông, nhưng ông lão lại ấp a ấp úng nói không nên lời.
Vị cảnh sát còn lại thì đang xắn tay áo, lau dọn bãi nôn của người say rượu, anh ta cau mày, rất là bất mãn: “Đồn cảnh sát Tây Thành của người ta mỗi ngày đều phụ trách nhiều vụ án lớn, án quan trọng, còn chúng ta thì ngược lại, cả ngày nếu không phải đưa người già lạc đường về nhà thì chính là đưa mấy con ma men này về nhà, chúng ta là cảnh sát, có phải bảo mẫu đâu.”
“Cậu ít nói lại đi, lời này mà để sở trưởng nghe được chắc chắn sẽ đánh cậu, không xảy ra việc gì mà còn chưa hài lòng sao? Cậu không biết cảnh sát ở đồn cảnh sát Tây Thành ao ước chỗ chúng ta như thế nào không.” Cảnh sát bên cạnh xoa bàn tay cứng ngắc của ông cụ, làm giảm bớt tâm trạng khẩn trương, đẩy mạnh tuần hoàn máu, có thể nhìn ra đây tuyệt đối không phải lần đầu tiên anh ta làm chuyện như vậy: “Tiểu Thanh, làm xong thì mang cho ông cụ một cốc nước nóng, sau đó mang cái chăn mà tôi dùng lúc trực ban ra đây.”
“Anh đừng gọi tôi là Tiểu Thanh!” Cảnh sát trẻ tuổi đặt cây lau nhà bên tường, ngoài miệng rất bất mãn: “Điều này hoàn toàn khác với cuộc sống của cảnh sát mà tôi nghĩ.”
Cậu ta đi về phía bình nước, thấy Trần Ca đang đứng ở cửa lớn: “Bọn họ đều đã đi vào rồi, tại sao anh vẫn còn đứng ở chỗ này?”
“Tôi muốn nhìn xung quanh.” Trần Ca đi qua cạnh cảnh sát trẻ tuổi, anh bày ra dáng vẻ như đã quen thân: “Thật ra cậu không cần ước ao đến đồn cảnh sát Tây Thành đâu, tôi cảm thấy bên đồn cảnh sát Đông Thành của cậu cũng sẽ nhanh chóng bận rộn thôi.”
“Trở nên bận rộn mới tốt, nếu không cơ thể đều gỉ sét cả rồi.” Cảnh sát trẻ tuổi nhìn bóng lưng Trần Ca, cảm thấy hơi quen mắt, nhưng lại nhất thời nhớ không ra.
Mở cửa phòng làm việc, ngay lập tức có rất nhiều ánh mắt tập trung vào người Trần Ca, cùng lúc đó có một giọng nói quen thuộc vang lên: “Chính là anh ta! Chính người đàn ông này đã ngồi xe của tôi vào đêm qua! Đêm hôm khuya khoắt đòi đi tới nhà máy cung cấp nước uống ở ngoại ô phía đông, tôi đã sớm thấy anh ta có vấn đề rồi!”
“Đã sớm thấy có vấn đề, thế tại sao anh không nói sớm hơn?” Trần Ca cũng chẳng nói nên lời, rõ ràng bản thân mới là người vô tội nhất.
“Đồng chí cảnh sát, mấy anh đều thấy đúng không? Người này sao có thể kiêu ngạo như thế này chứ!” Tuổi tác của tài xế cũng không lớn, lúc đó sợ muốn chết, bây giờ mới lấy lại được tinh thần.
“Bớt tranh cãi lại đi.” Điền Lỗi hơi đau đầu, anh ta không ngờ được là đội trưởng Nhan sẽ đến đây, điều này làm rối loạn mọi kế hoạch mà anh đặt ra: “Đội trưởng Nhan, tôi đã cho anh xem hết ghi chép rồi, chúng tôi cũng đã xem camera trước cửa khu vui chơi Thế Kỷ Mới, đúng là tối hôm qua Trần Ca có gọi taxi đi đến ngoại ô phía đông.”
“Thế đoạn video giám sát phía sau đã tìm được chưa? Hiện tại điểm gây tranh luận lớn nhất chính là nhà máy cung cấp nước ở ngoại ô phía đông. Tài xế nói Trần Ca đã dùng một biện pháp đặc biệt nào đó để gây mê cậu ta, nhưng cụ thể là biện pháp nào thì lại nghĩ không ra. Nếu như không thể xác định phương pháp gây án thì tất cả các tội danh đều khó có thể thành lập.” Đội trưởng Nhan nhìn vào bảng ghi chép, chọn ngẫu nhiên một số vấn đề.
“Camera giám sát ở nhà máy cung cấp nước ở ngoại ô phía đông đã bị hỏng từ lâu rồi, tôi cảm thấy đây là một tội ác được sắp xếp từ trước.” Điền Lỗi lấy ra một phần tư liệu khác: “Ban ngày chúng tôi đã tìm bộ phận kỹ thuật để kiểm tra một chút, cả hộp đen cùng camera hành trình đều bị trục trặc, thủ đoạn phá hỏng vô cùng cao siêu, vỏ ngoài không bị xây xước gì cả, thế nên chúng tôi mới kết luận đây là tội phạm công nghệ cao.”
Đội trưởng Nhan quay đầu lại nhìn Trần Ca, đặt ghi chép trong tay xuống: “Cậu có nghĩ cậu ta trông giống một tên tội phạm công nghệ cao không?”
“Chuyện này thì chưa nói chắc được, biết người biết mặt không biết lòng.” Điền Lỗi vẫn kiên trì với cái nhìn của mình.
Đội trưởng Nhan cảm thấy mình không thuyết phục được Điền Lỗi, bèn nhìn về phía tài xế taxi: “Trên ghi chép, cậu nói mình bị hôn mê ở nhà máy cung cấp nước ở ngoại ô phía đông, thế nhưng sau khi tỉnh lại thì phát hiện mình đang ở trong một chung cư cũ nát ở ngoại ô phía đông?”
“Không sai.” Tài xế taxi rất biết quan sát sắc mặt người khác, anh ta cảm thấy đội trưởng Nhan rất giống một người lãnh đạo, nên giọng nói cũng hạ thấp xuống: “Lúc tôi tỉnh lại, bên người còn có một tờ giấy, trên đó viết số điện thoại cùng mấy chữ: Tôi là Hoàng Linh, sống ở tầng bốn.”
“Nói như vậy thì tiền bạc, điện thoại của cậu đều không bị mất? Người ta còn có lòng để lại tờ giấy chứ đâu có trốn tránh trách nhiệm đâu?”
“Đâu thể nói như thế được!” Tài xế taxi chảy mồ hôi ròng ròng: “Tôi chỉ là một tài xế bình thường, lái xe đến đang chờ người, sau đó tự dưng hôn mê, khi tỉnh lại phát hiện mình đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ, việc này ai chịu nổi chứ? Còn có cuộc gọi đó, nhắc đến tôi lại thấy nổi giận, ngay từ đầu tôi cũng chưa từng nghĩ đến việc báo án, lúc đó trong lòng tôi sợ muốn chết, muốn gọi điện thoại để hỏi tình huống, chú đoán thử xem người đó nói gì?”
Mấy người trong phòng đều nhìn về phía tài xế: “Người bên kia điện thoại nói như thế nào? Uy hiếp cậu? Không muốn bồi thường cho cậu?”
“Đó không phải là vấn đề bồi thường hay không bồi thường nữa, má ơi, tôi vừa nghe điện thoại còn chưa kịp nói gì, bên kia lại giống như đang xảy ra án giết người vậy, có tiếng kêu cứu của một người phụ nữ: Cứu tôi, cứu tôi với! Sau đó, không đợi tôi nói câu thứ hai, điện thoại đã cúp máy. Mấy người hỏi lương tâm của mình thử xem, nếu như gặp phải tình huống như vậy mấy người có sợ không?” Tâm trạng tài xế hơi kích động, đứng bật dậy khỏi ghế.
“Anh nói anh gọi điện cho người phụ nữ đó? Nghe thấy cô ấy kêu cứu?” Ánh mắt của Trần Ca đông cứng lại, cũng đứng lên: “Thế anh có lên lầu nhìn thử không, có đúng là cô ấy đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn không?”
“Tôi nào dám đi lên lầu? Đây cũng là điều khiến tôi tức giận nhất, tôi nghĩ rằng đây là một vụ án giết người thật, chờ đến khi hừng đông, sau khi cảnh sát đến, đi đến ngôi nhà đó kiểm tra mới phát hiện người vợ đó mắc bệnh tâm thần có tính gián đoạn, tối hôm qua là lúc cô ta phát bệnh.”
“Điều ấy tôi có thể chứng minh, chúng tôi đã gọi điện cho chồng cô ấy hỏi thử rồi.” Điền Lỗi ra hiệu cho tài xế ngồi xuống, lấy một túi vật chứng từ trong ngăn kéo, bên trong chứa một cái điện thoại di động: “Đây là điện thoại của người phụ nữ bị bệnh tâm thần kia, tất cả lịch sử cuộc gọi đều bị người ta xóa, nhưng chúng tôi phát hiện ra một điều kỳ lạ.”
Anh ta nhìn về phía Trần Ca: “Tại sao bệnh nhân đó lại đặt số điện thoại của anh là số 1 trong mục quay số nhanh? Mối quan hệ của anh với cô ấy là gì?”