Chương 512: Búp bê ở trong phòng
“Chung cư xây được một nửa thì đình công, đường dây điện vẫn chưa đi xong, không thể nào có điện được. Rốt cuộc ánh sáng trong tòa nhà là do thứ gì phát ra?”
Bốn tòa cao ốc đứng sừng sững trong chung cư, trong tòa nhà mơ hồ có ánh sáng le lói, giống như có từng con mắt đang mở, không có ý tốt nhìn chằm chằm người sống đang tới gần.
“Trần Ca, đừng cách chúng tôi quá xa, lúc nào cũng phải duy trì trạng thái cảnh giác!” Lý Chính thấy Trần Ca không theo sát, bèn quay đầu lại nói.
“Tôi hiểu mà.” Trần Ca biết Lý Chính lo lắng cho mình, bèn bước nhanh đến cạnh anh ta: “Chẳng qua tôi cảm thấy hơi kỳ lạ, trong tòa nhà không có điện, vì sao trong gian phòng riêng lẻ lại có ánh sáng?”
“Có rất nhiều nguyên nhân, có thể do cửa sổ phản xạ ánh trăng, cũng có thể có kẻ lang thang coi cao ốc này thành nhà riêng của mình. Bất kể là nguyên nhân gì đi nữa, tiến vào loại kiến trúc đã để hoang nhiều năm như thế này, nhất định phải cẩn thận.” Dường như Lý Chính cũng từng có ký ức không tốt nào đó: “Nhà kho, nhà máy, tòa nhà ở ngoại ô bị bỏ hoang, rất dễ trở thành chỗ ẩn núp của phần tử ngoài vòng pháp luật, và cả những tên điên thích thử nghiệm đủ loại nghi thức thần bí. Nơi càng hoang vu thì bọn chúng càng thích. Trước kia tôi từng phụ trách một vụ án, hung thủ trộm thi thể trong bệnh viện, ảo tưởng có thể triệu hồi quỷ quái trong truyền thuyết. Cuối cùng, chúng tôi phát hiện ra và bắt hắn ta trong một cái cống ngầm đầy mùi hôi thối ở vùng ngoại thành.”
“Triệu hoán quái vật ở trong cống thoát nước? Hắn ta làm như vậy mà không nghĩ tới cảm nhận của quỷ quái sao?”
Câu trả lời của Trần Ca khiến Lý Chính vốn còn muốn nói gì đó nhưng đột nhiên không biết phải nói làm sao: “Cách nghĩ này của cậu có đôi khi thật sự khiến người ta không nhìn thấu được. Được rồi, tôi không tán dóc với cậu nữa, cậu cứ biết trong này rất nguy hiểm là được.”
Chung cư Minh Dương rất lớn, bốn tòa cao ốc chưa xây dựng xong đứng sừng sững trước mắt, giống như bốn bia mộ viết đầy tên người.
Gió đêm thổi qua, cỏ cây lay động, cành lá vang lên tiếng xào xạc. Đứng từ dưới lầu nhìn lên trên sẽ khiến người ta sinh ra một cảm giác không thoải mái, giống như bất cứ lúc nào bốn tòa nhà này cũng có thể sụp xuống, chôn vùi tất cả mọi thứ trong chung cư vậy.
“Hay là chúng ta tới nơi phát ra ánh sáng xem trước, mọi người nghĩ sao?” Lý Chính đề nghị: “Ánh sáng cách chúng ta gần nhất là ở góc trái của tầng hai, tòa nhà số một. Nếu tiện đường, tôi đề nghị chúng ta đi xem ánh sáng kia rốt cuộc là cái gì trước.”
“Tiện đường, phòng 104 ở tầng mười. Trước khi lên lầu, chúng ta có thể xem xét hết một lượt các căn phòng trên đường đi, nói không chừng có thể phát hiện ra manh mối có ích nào đó.” Điền Lỗi hiểu rất rõ chung cư Minh Dương, anh ta từng phụ trách chuyện của các chủ hộ ở chung cư này.
“Phòng 104 ở tầng mười? Số của những phòng này sắp xếp như thế nào thế?”
“Hai số ở vị trí đầu là số tầng, số ở vị trí thứ ba là số phòng cùng tầng. 104 có nghĩa là căn phòng thứ tư của tầng mười.” Điền Lỗi giải thích với Trần Ca.
“Nhưng nơi này có tất cả bốn tòa nhà, có phải sẽ có tất cả bốn căn phòng mang số 104?”
“Bốn phòng ở tầng mười của tòa nhà số một có số thứ tự từ 1 đến 4, tầng mười của tòa nhà số hai là từ 5 đến 8. Vì thế không tồn tại tình huống mà cậu nói đâu.”
“Số hiệu của căn phòng ở những tòa nhà khác biệt lại liên tiếp nhau?” Trần Ca chỉ tò mò mà thôi, nhưng lời nói của Điền Lỗi lại khiến anh sinh ra một vài ý nghĩ: “Tại sao người thiết kế chung cư lại muốn thiết kế như thế?”
“Nghe nói là phía nhà đầu tư yêu cầu, bọn họ vốn chuẩn bị xây dựng hành lang ở trên không, gộp bốn tòa cao ốc thành một chỉnh thể, biến khu chung cư Minh Dương thành kiến trúc độc đáo của Cửu Giang. Đáng tiếc vẫn chưa xây xong thì mấy nhà đầu tư đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn trước.”
“Hai người nói nhỏ một chút, chuẩn bị tiến vào tòa nhà.” Đội trưởng Nhan cầm đèn pin cảnh sát, dẫn đầu đi vào trong hành lang tối thui.
“Gộp bốn tòa nhà thành một chỉnh thể?” Trần Ca ghi tạc câu nói này vào trong lòng. Mấy nhà đầu tư kia chết không rõ ràng, chắc chắn tất cả những chuyện này có ẩn tình khác.
Sau khi tiến vào hành lang, có thể cảm giác rõ được nhiệt độ đã giảm xuống rất nhiều, trong không khí lộ ra một sự lạnh lẽo, mỗi lần hít thở đều giống như có người thổi một luồng khí lạnh vào trong đáy lòng vậy.
Có rất nhiều dòng sông chảy qua ngoại ô phía đông của Cửu Giang, có thể nói nơi này ẩm ướt hơn các nơi khác. Góc tường mọc đầy rêu, nấm mốc lốm đốm, sơn tường rộp lên, ngón tay chỉ khẽ quệt qua cũng có thể làm mảng sơn lớn rơi xuống.
“Ánh sáng mà chúng ta đứng ở bên ngoài nhìn thấy chính là lọt ra từ căn phòng này.” Mấy người đi vào góc trái của tầng hai, nhìn vào một căn phòng trong số đó.
“Lý chính, vào xem đi, Điền Lỗi chú ý tiếp ứng.”
“Vâng.”
“Tuân lệnh.”
Ba cảnh sát đều không mang theo súng lục hay dùi cui cảnh sát, vì thế có vẻ vô cùng cẩn thận.
Một tay Lý Chính giơ đèn pin tiến vào trong phòng, trên vách tường vẽ những hình vẽ kỳ lạ, trên mặt đất có đầy rác. Những thứ này tồn tại chứng tỏ có người từng ở nơi này trong thời gian dài.
“Keng!” Trong phòng ngủ truyền tới một tiếng vang nhỏ, một cái bình rượu bị va đổ.
“Ra đây, tôi là tổ trưởng tổ trinh sát hình sự một của Chi Cục Cảnh sát thành phố - Lý Chính. Mời lập tức ra khỏi phòng, phối hợp điều tra.” Lý Chính chiếu đèn pin vào trong gian phòng kia. Một lúc lâu sau, một người vô gia cư mặc quần áo rách rưới đi ra.
Nhìn ông ta chừng sáu mươi tuổi, tóc và râu ria lồm xồm, ông ta mặc một cái áo len rách ở bên trong, bên ngoài mặc một cái áo khoác rách rưới.
Dù mặc như thế này nhưng có vẻ ông ta vẫn cảm thấy lạnh, trên đầu ông ta đội một cái mũ sứt chỉ và đeo một đôi găng tay lộ đầu ngón tay.
“Họ và tên, tuổi tác? Tại sao ông lại xuất hiện ở nơi này?” Có thể do bộ đồng phục Lý Chính mặc, người vô gia cư kia cũng không phản kháng, tỏ ra vô cùng thành thật.
“Tôi họ Trịnh, tên không nhớ nữa, trong nhà đứng hàng thứ bảy.” Dường như vì rất ít khi nói chuyện với người khác, tốc độ nói của người vô gia cư này rất chậm: “Tôi muốn tìm một chỗ tránh mưa mà thôi. Dù sao tòa nhà này cũng để hoang, nếu các người không cho tôi ở thì tôi sẽ đi ngay.”
“Lý Chính, hạ đèn pin xuống.” Đội trưởng Nhan đi vào trong phòng, nhìn chằm chằm người kia một lúc lâu: “Trời nóng như thế, ông quấn nhiều quần áo như vậy, không thấy khó chịu sao?”
“Không khó chịu, tôi rất lạnh.” Từ câu trả lời của người vô gia cư này có thể thấy ông ta rất tỉnh táo, không có vấn đề về phương diện tinh thần. Nhưng ông ta mặc nhiều quần áo hơn người bình thường rất nhiều, cứ như đã vào mùa đông sớm mấy tháng rồi vậy.
“Lạnh?” Đội trưởng Nhan nhìn lướt qua phòng ngủ mà người vô gia cư đi ra: “Đứng dựa vào tường, chúng tôi sẽ không làm hại ông. Nhưng cân nhắc tới sự an toàn, tôi khuyên ông không nên sống một mình ở đây. Cửu Giang có trạm cứu hộ chuyên biệt, ông có khó khăn có thể tìm tới nơi đó để được hỗ trợ.”
Đội trưởng Nhan nói xong, đi về phía trước một bước, người vô gia cư kia lập tức căng thẳng.
“Ông đang sợ?” Ánh mắt của đội trưởng Nhan rời khỏi mặt người vô gia cư, đột nhiên tăng tốc đi vào trong căn phòng ngủ bên cạnh.
“Đừng đi vào!” Người vô gia cư muốn ngăn cản cũng không kịp nữa, Lý Chính và Điền Lỗi giữ ông ta lại: “Đừng đi vào, các người sẽ chết đấy!”
“Yên lặng chút đi!”
Người vô gia cư la to, mặt mũi tràn đầy vẻ hoảng sợ, nhưng ông ta không có năng lực ngăn cản đội trưởng Nhan và Trần Ca.
Phòng ngủ không lớn, tỏa ra một mùi thối nồng nặc, giữa phòng là một đống búp bê đồ chơi bị cắt nát vụn.
“Không phải tôi giết bọn họ đâu, tôi chỉ vô tình nhìn thấy thôi. Tôi chưa từng giết người.” Người vô gia cư như đột nhiên bị lên cơn điên, bắt đầu liều mạng giãy giụa: “Tôi không giết người! Không phải tôi!”
“Tất cả đống này đều là búp bê đồ chơi, đương nhiên chúng tôi biết ông không giết người. Tốt nhất ông nên ngoan ngoãn một chút.” Điền Lỗi giữ người vô gia cư đứng sát vào vách tường, lúc anh ta quay đầu nhìn về phía đống búp bê nát, cũng hít vào một hơi khí lạnh.