Chương 513: Đã từng nấu
“Các người mù sao? Đó không phải búp bê đồ chơi, đó là thi thể! Thả tôi ra!” Người vô gia cư liều mạng giãy giụa nhưng vẫn không thể thoát khỏi tay của Lý Chính và Điền Lỗi, cố gắng mấy phút mới yên tĩnh lại.
“Chẳng trách không nhà để về, hóa ra là người điên.” Người vô gia cư không phản kháng nữa, Điền Lỗi cũng thả lỏng một chút. Lý Chính lại biểu hiện trái ngược hoàn toàn với Điền Lỗi, anh ta lấy còng tay ra trực tiếp còng tay người vô gia cư lại.
“Này, lão Lý, không đến mức phải dùng cách này để đối phó với một người vô gia cư chứ?”
Lý Chính đạp những rác rưởi bên cạnh ra, lộ ra mấy cây cốt thép đã được mài nhọn hoắt: “Đừng có thiếu cảnh giác, những người lang thang nơi đầu đường xó chợ này rất tàn ác, chuyện gì cũng có thể làm được đấy.”
Nhìn những đoạn cốt thép được mài nhọn ẩn giấu kia, Điền Lỗi không nói gì thêm, anh ta nhớ rõ người vô gia cư này vẫn luôn muốn chạy về hướng đó.
“Tôi không phải kẻ điên! Tôi đang cứu các người đấy!” Người vô gia cư cố chấp hô to lên.
“Bớt nói nhảm đi, những mảnh vỡ búp bê này đều là ông lôi từ trong đống rác ra à?” Lý Chính nhìn một đống búp bê nát, sau khi những đồ chơi này bị chủ nhân vứt bỏ đã mất đi vẻ tinh xảo, trở nên cổ quái, xấu xí. Trên gương mặt nứt toác tràn đầy vẻ cô độc và bi thương.
“Không phải, chúng không phải đồ chơi, chúng vốn ở nơi đây, không liên quan gì tới tôi cả!”
“Vẫn còn nói láo?” Điền Lỗi bỏ mấy thanh cốt thép kia ra nơi xa, đảm bảo người vô gia cư này không thể đụng tới: “Trong chung cư này nhiều phòng như vậy, vì sao ông cứ nhất định phải ở trong căn phòng đầy mảnh vỡ đồ chơi? Có phải ông có đam mê đặc biệt nào đó không?”
Dường như người vô gia cư cảm thấy rất oan ức, giọng nói của ông ta cũng không giống như đang nói dối: “Chung cư Minh Dương là điềm xấu, đã có rất nhiều người chết. Tất cả chủ hộ vào ở đều sẽ bị vật gì đó ám, việc này ở ngoại ô phía đông rất nhiều người biết. Nếu không phải có lần trời mưa to, thật sự không có chỗ trú mưa, tôi cũng chẳng chạy vào nơi này.”
“Đừng có đổi chủ đề, trả lời câu hỏi của tôi đi! Những mảnh vỡ đồ chơi này có phải ông làm ra không?” Điền Lỗi cất cao giọng hỏi.
“Không phải, lần đầu tiên tôi bước vào phòng này đã thấy trong phòng có rất nhiều thi thể.”
“Vậy vì sao ông còn ở trong phòng này?” Điền Lỗi đã chẳng muốn uốn nắn lời nói của người vô gia cư nữa.
“Sau khi trông thấy những thi thể này thì không trở về được nữa. Chúng sẽ ám cậu, dù chạy tới đâu cũng vô ích!” Người vô gia cư như bị điên la to lên: “Bây giờ các người giẫm lên thi thể của bọn chúng, có một ngày, bọn chúng cũng sẽ giẫm lên thi thể của các người!”
“Lão Lý, anh thấy thế nào?” Điền Lỗi nghe người vô gia cư nói thế, trong lòng chợt sinh ra cảm giác sợ hãi. Thật ra nếu đổi hoàn cảnh, anh ta vốn sẽ không có bất kỳ cảm giác nào, có điều nơi này thật sự quá quỷ dị.
“Người điên nói mà anh cũng tin à? Anh canh ông ta nhé, để tôi đi hỏi đội trưởng Nhan một chút.” Lý Chính tiến vào phòng ngủ, đội trưởng Nhan và Trần Ca đang điều tra ở bên trong: “Đội trưởng Nhan, người vô gia cư kia là tên điên, ông ta nói những mảnh vỡ búp bê này đều là thi thể, đụng phải sẽ xảy ra chuyện không tốt.”
“Cậu nói chậm rồi.” Đội trưởng Nhan bất đắc dĩ giơ tay lên chỉ về phía Trần Ca ở bên cạnh, ông chủ nhà ma này còn tích cực hơn cả cảnh sát, không cần đèn pin, mở to hai mắt, xoay người cẩn thận lật từng mảnh vỡ búp bê lên kiểm tra.
Đội trưởng Nhan ho nhẹ một tiếng, quay lại nói với Trần Ca: “Tiểu Trần, bên cậu có phát hiện ra cái gì không?”
“Phần lớn những mảnh vỡ búp bê này đều được làm từ nhựa plastic, thời gian xuất xưởng cũng cách rất xa nhau. Có lẽ người vô gia cư kia thu thập chúng ở nhiều nơi. Điều làm cháu tò mò là vì sao ông ta lại muốn đập nát tất cả những con búp bê đồ chơi này?” Trần Ca nhặt một cái đầu búp bê lên: “Hai người nhìn đi, mặt cắt này rõ ràng bị người ta dùng dao cắt ra, nếu không sẽ không phẳng như vậy.”
“Có lẽ là để trút giận?”
“Chỉ sợ không đơn giản như vậy thôi, ngành mà cháu học hồi đại học chính là thiết kế và chế tạo đồ chơi. Cháu hiểu rất rõ các loại vật liệu để chế tác đồ chơi. Từ chất liệu tới màu vẽ của những mảnh vỡ này đều có vấn đề.” Trần Ca đưa đầu búp bê trong tay tới trước mặt đội trưởng Nhan: “Chú nhìn kỹ đi, có phát giác ra điều gì không thích hợp không?”
Đội trưởng Nhan nhìn rất lâu mới nhìn ra: “Phai màu?”
“Đúng vậy, những mảnh vỡ này giống như bị người ta cho vào nước đun sôi vậy. Không chỉ bị phai màu nghiêm trọng mà phần viền còn bị biến hình hoàn toàn...” Trần Ca nhìn qua một đống mảnh vỡ búp bê trong phòng, hơi mơ hồ: “Ai lại rảnh rỗi đem những mảnh búp bê này đi nấu?”
Đội trưởng Nhan cũng nghĩ mãi không thông, sau khi chụp ảnh lại, ông đi ra khỏi phòng: “Chúng ta đi tới phòng 104 trước đi, căn phòng kia mới là mấu chốt của đêm nay.”
Người vô gia cư thấy đội trưởng Nhan đi ra, lại bắt đầu la to: “Các người thấy thi thể của bọn chúng, đêm nay chúng sẽ tới tìm các người!”
“Ông mở miệng là nói tới thi thể, chẳng lẽ trong mắt ông, đây chính là một cái đầu người sao?” Trần Ca lấy cái đầu búp bê vừa rồi ra, sau khi người vô gia cư nhìn thấy thì đâm vào vách tường, hai tay che ở trước ngực, mặt lộ ra vẻ hoảng sợ, giống như ông ta thật sự thấy một cái đầu người: “Bỏ ra, đưa nó ra chỗ khác!”
Phản ứng của người vô gia cư không giống như đang diễn trò, chuyện này cũng vượt khỏi dự đoán của Trần Ca.
“Có lẽ nào ông ta thật sự gặp được thứ gì đó?” Ngay từ đầu, Trần Ca cũng không để lời nói của người vô gia cư này ở trong lòng, nhưng sau khi nhìn thấy phản ứng kịch liệt của người vô gia cư lúc này, anh đã đổi mới suy nghĩ.
Bỏ đầu búp bê ra chỗ khác, Trần Ca thuận theo ý của người vô gia cư, hỏi: “Trong mắt ông, những mảnh vỡ búp bê này đều là thi thể, vậy ông có biết ai giết bọn chúng không?”
“Tôi không giết người, tôi chẳng biết gì cả! Hắn ta chỉ bảo tôi ở lại nơi này để trông coi những thi thể này, còn chuyện khác thì tôi không biết!”
“Hắn ta?” Trần Ca và ba cảnh sát đều sửng sốt, sau đó toàn bộ đều vây quanh: “Hắn ta là ai? Tại sao lại để ông ở đây trông coi thi thể?”’
“Tôi không thể nói, nói ra tôi sẽ chết! Tôi nhất định sẽ chết! Hắn ta sẽ giết tôi, giết các người!” Người vô gia cư ôm đầu, ngồi xổm trên mặt đất, khóc đau đớn.
“Tên hung thủ này đúng là ghê tởm, uy hiếp một người vô gia cư năm, sáu mươi tuổi.” Điền Lỗi nhìn về phía đội trưởng Nhan và Lý Chính: “Có cần mang ông ta về không?”
“Gọi cảnh sát trực ban ở đồn các cậu tới đây, đưa ông ta về thẩm vấn.” Đội trưởng Nhan nhìn chằm chằm mặt người vô gia cư một lúc lâu: “Vẻ mặt này của ông ta, tôi từng thấy trên mặt của rất nhiều nhân chứng trong các vụ án giết người. Có khả năng ông ta đã từng tận mắt chứng kiến một vụ án mạng.”
“Án, án mạng?” Điền Lỗi không nghĩ tới một vụ tranh chấp dân sự rất thường gặp lại dính dấp tới án mạng, lập tức gọi điện thoại cho đám Tiểu Thanh đang trực ban.
“Lý Chính, chú ý chụp ảnh lấy chứng cứ, bật mức sáng nhất của đèn pin cho tôi, chúng ta tới phòng 104 xem.” Đội trưởng Nhan và Trần Ca ra khỏi phòng, men theo cầu thang lên tầng trên.
Trong hành lang, qua cửa sổ thủy tinh, Trần Ca thấy hình như trong màn mưa lớn có một chiếc xe điện lướt qua hai chiếc xe cảnh sát, tiến vào trong chung cư Minh Dương.
“Đội trưởng Nhan, cháu vừa thấy có người khác tiến vào khu chung cư, đi một chiếc xe điện, chắc hẳn không phải là tránh mưa.”
“Mấy người các cậu phải cẩn thận hơn nữa, sau khi tiến vào phòng 104, chắc chắn không có vấn đề gì thì chúng ta lập tức rời đi.” Đội trưởng Nhan đi ở phía trước, mấy người không hề dừng lại, nhanh chóng đi tới tầng mười.