Chương 514: Cuối cùng hắn ta vẫn tới
“Dựa sát vào tường đi, cách xa lan can một chút, cẩn thận không rơi xuống đấy.” Đội trưởng Nhan tìm được phòng 104, tiến vào bên trong.
Điểm khác biệt lớn nhất của căn phòng kia với những phòng ốc khác chính là trong phòng có đặt các đồ dùng cũ nát, trên vách tường có rất nhiều hình vẽ nguệch ngoạc của trẻ nhỏ.
“Cảm giác như có một nhà ba người đã từng sinh sống ở nơi này.” Trần Ca đi theo phía sau đội trưởng Nhan, anh có Âm Đồng, cũng chẳng cần đèn pin, một mình đi lòng vòng quanh phòng: “Đây là cái gì?”
Bên cạnh cái bàn gỗ bị thiếu chân có rất nhiều quả táo héo quắt, dưới gầm bàn gỗ cũng có thể thấy quả táo bị ăn dở.
“Người ở đây hẳn là rất thích ăn táo.” Trần Ca lót giấy nhặt lên nhìn qua, quả táo đã hư thối biến chất, bên ngoài đã mọc nấm mốc. Nhìn thấy quả táo này, chợt anh nhớ tới mình từng thấy quả táo ở nhà xác dưới lòng đất: “Đối với thi thể mà nói, dường như quả táo có một ý nghĩa đặc biệt. Chờ khi có thời gian, mình phải hỏi mấy vị bác sĩ kia mới được.”
“Mọi người nhìn cái này đi!” Người có cảm giác tồn tại thấp nhất - Điền Lỗi đột nhiên lên tiếng, anh ta soi đèn pin lên vách tường bên trái của phòng khách.
Trên lớp sơn loang lổ của bức tường có một bức tranh kỳ lạ, hai người lớn và một bé gái đang ngồi nói chuyện với nhau, cách đó không xa có một đứa bé trai đang vẽ tranh.
“Chắc hẳn hai người lớn này là cha mẹ của hai đứa trẻ, cô bé này là con gái của họ, người vẽ tranh trên tường chính là bé trai.” Lý Chính thử phân tích: “Hóa ra là gia đình bốn người.”
“Lúc trước chúng ta hỏi Giả Minh, không phải hắn ta nói vì Hoàng Linh có vấn đề về sức khỏe nên bọn họ không muốn có con sao?” Hai hàng lông mày của Điền Lỗi khẽ chau lại: “Chẳng lẽ người này ngoại tình? Hay hắn ta nói dối chúng ta?”
“Chắc chắn hắn ta nói dối chúng ta, nhưng về vấn đề con cái hẳn là hắn ta không lừa gạt chúng ta.” Đội trưởng Nhan đi từ phòng bếp ra: “Căn phòng vẫn chưa xây xong hoàn toàn, người ở chỗ này không phải vợ chồng Giả Minh và Hoàng Linh. Có lẽ đứa trẻ vẽ tranh cũng không liên quan gì tới bọn họ.”
“Là đứa trẻ lang thang ư?” Lý Chính đứng bên cạnh cửa sổ, nhìn thoáng qua phía ngoài: “Nhưng vì sao bọn họ lại cứ nhất định phải ở gian phòng này? Cao ốc không có thang máy, ở dưới tầng một không phải tiện hơn sao?”
“Có lẽ đáp án giấu ở trong phòng này.” Trần Ca ngửa đầu lên nhìn trần nhà, ánh mắt anh mãi không dời đi được.
Ba người cảnh sát kia thấy biểu hiện này của anh cũng ngẩng đầu nhìn lên trần nhà.
Trên trần nhà của phòng 104 có người dùng hòn đá có cạnh sắc vẽ ra bốn khuôn mặt người.
Bốn khuôn mặt được khắc ở bốn hướng đông, tây, nam, bắc. Ở giữa vẽ một bé gái, bốn khuôn mặt kia đang cắn tứ chi của bé gái.
“Bức tranh này muốn biểu đạt cái gì? Nhìn có vẻ không giống như trẻ con có thể vẽ ra.”
Trên mặt hai người lớn viết Khương Long, Trương Sơ Ngữ. Trên mặt hai đứa bé viết Khương Bạch, Khương Tiểu Hổ.
“Khương Long? Đó không phải tên của nhà đầu tư đụng xe kia sao? Sao lại bị người ta viết ra đây?”
“Hình như đây là tên của bốn người trong gia đình.” Điền Lỗi nghĩ một lúc: “Có lẽ đây là do những chủ hộ oán hận trong lòng nên trút giận lên người Khương Long, dù sao Khương Long cũng là nhà đầu tư.”
“Dù chủ hộ có mất lý trí cũng không trút giận lên trên người một kẻ đã chết. Hơn nữa nội dung lại là Khương Long cắn người khác.” Đội trường Nhan nhìn bức vẽ trên đỉnh đầu: “Kiểu chữ non nớt, giống như do một đứa bé viết. Nhưng trẻ con chắc chắn không thể với tới trần nhà được, trong phòng này cũng không có nơi nào có thể trèo lên.”
Ba người cảnh sát suy nghĩ về đủ loại khả năng. Lúc này, Trần Ca lại tiến vào phòng ngủ một mình, anh nhất định phải khống chế được biểu cảm của bản thân.
Trong mấy người ở đây, chỉ có mình anh biết Giả Minh đã bị Khương Long nhập, trong nhà này xuất hiện tên của bốn người trong gia đình Khương Long càng khẳng định suy đoán của Trần Ca. Khương Long chiếm cứ thân thể của Giả Minh, rất có thể chính là vì phòng 104 này.
“Căn phòng này có nơi nào khác thường sao?”
Trần Ca tìm nửa ngày nhưng cũng không phát hiện được gì, anh đứng lên nhìn ra ngoài cửa sổ. Đứng ở vị trí này có thể thấy một khu dân cư tối như mực ở phía xa.
“Trấn Lệ Loan?”
Trong đêm tối, trấn Lệ Loan không có lấy một ánh đèn, giống như một thành trì chết vậy.
“Mình nghĩ mãi vẫn không hiểu, rốt cuộc Khương Long muốn làm gì? Nếu không phải đội trưởng Nhan cứ nhất định đòi tới, lúc này có lẽ mình đã khống chế được Khương Long rồi.”
Trần Ca nhìn thoáng qua mấy tòa nhà bên cạnh, anh nhìn một chút bỗng phát hiện một vấn đề.
Bốn tòa nhà này phân bố ở bốn hướng đông, tây, nam, bắc. Bốn tòa nhà đều có mười chín tầng, tầng thứ mười ở chính giữa, hơn nữa mỗi tầng có bốn phòng, phòng số 104 vừa vặn ở vị trí hướng cực tây.
“Bố cục của bốn tòa cao ốc rất giống vị trí của bốn khuôn mặt kia, gương mặt của Khương Long cũng trùng hợp ở hướng cực tây, ăn khớp với vị trí của tòa nhà số một.” Trần Ca lại đi ra ngoài, nhìn thoáng qua bức tranh kia: “Vì sao bọn họ lại cắn bé gái kia? Nếu như mỗi khuôn mặt ứng với một tòa nhà...”
Bản thân Trần Ca nghĩ mãi vẫn không hiểu, anh vô thức đi vào hướng cực tây của phòng 104.
Sau khi gạt rác rưởi trên mặt đất sang một bên, Trần Ca phát hiện màu sắc của nền nhà ở nơi đây không giống nơi khác. Anh tìm một vật nặng trong phòng, nện mạnh xuống nền dưới ánh mắt khó hiểu của ba vị cảnh sát, nền xi măng mỏng manh bị nện vỡ.
“Quả nhiên bên dưới rỗng.” Trần Ca cho tay xuống dưới, anh cảm thấy như mình chạm vào thứ gì đó, không quá mềm nhưng cũng không quá cứng, anh kéo vật kia lên.
Trong khoảnh khắc cánh tay anh nâng lên, tất cả cảnh sát trong phòng, bao gồm cả anh đều ngây dại.
Cái bóng lay động biến thành hình dạng một cô gái, nhưng giờ phút này Trần Ca không hề phát giác chút nào, anh vẫn đang nhìn cánh tay nhỏ nhắn, tái nhợt, được bọc bằng màng bọc thực phẩm mà anh vừa lấy ra. Anh khó khăn quay đầu sang chỗ khác, nhìn về phía mấy vị cảnh sát.
Nói thật, anh cũng không nghĩ tới trong đó sẽ cất giấu một cánh tay.
“Đừng làm bừa, từ từ buông xuống!” Đội trưởng Nhan là người đầu tiên cất tiếng, ông giơ đèn pin lên chậm rãi tới gần, cầm cánh tay được quấn cẩn thận kia lên, nhìn qua vài lượt, đội trưởng Nhan như đã xác định cái gì đó: “Điền Lỗi, bảo người của cậu tới đây trong vòng 20 phút cho tôi! Lý Chính, thông báo cho nhân viên trực ban của tổ trinh sát hình sự một, lập tức tới chung cư Minh Dương ở ngoại thành phía đông. Chuẩn bị tiếp nhận án phân thây!”
“Rõ!”
Sau khi hạ mệnh lệnh xong, vẻ mặt của đội trưởng Nhan hơi dịu xuống một chút. Ông hỏi Lý Chính lấy một điếu thuốc, đưa cho Trần Ca: “Bị dọa sợ à? Ra ngoài hút một điếu thuốc cho tỉnh táo lại đi.”
“Không cần.” Trần Ca không nhận điếu thuốc kia, sắc mặt anh rất kém: “Đội trưởng Nhan, chú còn nhớ lúc chúng ta tới chung cư Minh Dương, cháu từng hỏi đội trưởng Điền một vấn đề không?”
“Vấn đề gì?”
“Vì sao số phòng của căn phòng ở tầng mười, tòa nhà số một lại là 104? Nếu sắp xếp như thế, số phòng ở mấy toà nhà khác sẽ sắp xếp như thế nào?”
“Ừm, tôi nhớ, sao thế?” Đội trưởng Nhan không hiểu ý của Trần Ca cho lắm.
“Bốn tòa nhà, mỗi tòa có mười chín tầng, mỗi tầng có bốn phòng. Nếu theo lẽ thường thì số phòng hẳn phải là 4 số mới đúng chứ. Ví dụ như phòng đầu tiên của tầng mười một, tòa nhà số một đáng ra phải có số phòng là 1111. Nhưng theo cách nói của đội trưởng Điền thì bốn tòa nhà này là một chỉnh thể, theo kế hoạch xây dựng còn chuẩn bị xây hành lang ở trên không, nối liền bốn tòa nhà lại với nhau. Vì thế số hiệu của một tòa nhà nào đó sẽ bị lược bớt.” Trần Ca cố gắng biểu đạt ý của mình.
“Rốt cuộc cậu muốn nói điều gì?”
“Chú nhìn lên đi.” Trần Ca chỉ vào bức họa trên trần nhà: “Chúng ta phát hiện ra cánh tay trái của thi thể trong tòa nhà phía tây này, vừa vặn trùng khớp với bức họa. Nếu như bốn tòa nhà này là một chỉnh thể, có khi nào chung cư Minh Dương này chính là bé gái bị mặt người cắn trong bức họa? Còn những bộ vị khác, phải chăng được giấu trong phòng của tầng lầu tương ứng hay không?”