Chương 516: Sát nhân cuồng cũng không dám so với anh (1)
Trong phòng ngủ bừa bộn, ngay cả chỗ đặt chân cũng không có, trên sàn nhà la liệt quần áo và các loại sách, bàn trà chất đống các chai, lọ và hộp cơm chưa dọn. Trong phòng chỉ có duy nhất bàn máy tính coi như còn gọn gàng.
“Phạm Thông, chơi game lâu như vậy, thỉnh thoảng cậu cũng nên hoạt động một tí, dọn dẹp phòng gọn gàng một chút chứ.” Trần Ca cẩn thận từng chút một bước đến trước bàn máy tính, anh nhìn về phía màn hình máy vi tính.
Trên màn hình đen sì có một dòng chữ bằng máu: [Bạn giết chết Tiểu Bố.]
“Dòng chữ này rất giống chữ của trẻ con.” Trần Ca từng nhìn thấy kiểu chữ tương tự trong phòng 104 ở chung cư Minh Dương.
“Lúc chơi anh đừng đeo tai nghe, nghe nhiều âm thanh kia sẽ làm thần kinh suy nhược.” Phạm Thông rất có kinh nghiệm, cậu ta thuần thục click vào màn hình, dòng chữ bằng máu từ từ biến mất, màn hình lóe lên, giao diện trò chơi trở lại bình thường: “Thao tác rất đơn giản, chỉ cần dùng con chuột click liên tục là được. Đúng rồi, anh muốn uống gì không? Coca cola nhé?”
“Được, cảm ơn.” Lực chú ý của Trần Ca đã bị màn hình máy vi tính hấp dẫn, hình ảnh ở trước mặt hoàn toàn là loại game phong cách thiếu nữ đáng yêu, màu sắc chủ đạo là màu hồng, trông có vẻ rất ấm áp, đáng yêu: “Cậu có thể phá đảo dạng trò chơi này, đúng là lợi hại.”
“Chẳng qua là do nhàm chán nên chơi linh tinh thôi.” Phạm Thông hơi xấu hổ, đẩy cửa ló đầu ra ngoài, hô lên: “Anh, cầm hai lon coca cola lạnh vào cho em nhé.”
Chỉ một lát sau, Phạm Đại Đức bưng một khay đồ ăn đi tới: “Tôi tiện tay làm vài món ăn, hai người chơi mệt, có thể ăn chút gì đó.”
Sau khi để đồ ăn xuống, Phạm Đại Đức cũng không định rời đi, anh ta rất tò mò nhìn về phía màn hình máy vi tính: “Ông chủ Trần, lúc anh chơi phải chú ý một chút. Thỉnh thoảng trò chơi này sẽ đột nhiên hiện ra cảnh tượng kinh dị. Anh chớ bị hình ảnh hiện tại của nó lừa gạt.”
“Yên tâm đi.” Trần Ca không hề ăn đồ ăn trong khay, anh có một thói quen, sau khi rời nhà ma, không ăn bất cứ đồ ăn nào mà người khác đưa cho.
Click chuột, Trần Ca nhanh chóng bắt đầu trò chơi, anh điều khiển Tiểu Bố đang nằm trên giường ngồi dậy, sau đó đi ra khỏi phòng.
Dưới sự giảng giải của Phạm Thông, Trần Ca nhanh chóng nắm rõ bản đồ của trò chơi. Cảnh tượng trong trò chơi gần như trùng khớp với cảnh ngoài đời thực ở trấn Lệ Loan.
Mười mấy phút sau, Trần Ca tìm được nhà bạn học của Tiểu Bố, vừa chuẩn bị mở cửa đường hầm bí mật, anh chợt phát hiện khi con trỏ chuột click vào vách tường, phía dưới sẽ xuất hiện khung chat: [Nhà bạn học lớn quá, mình có nên đi lên tầng hai xem một chút không nhỉ?]
Chắc hẳn câu nói này là Tiểu Bố đang độc thoại nội tâm, sau khi Trần Ca xem xong, anh quay đầu nhìn về phía Phạm Thông: “Cậu đã tới tầng hai lần nào chưa?”
“Chỉ có một tờ giấy khen của người bạn Tiểu Bố thôi. Nơi nào tôi cũng click qua rồi, tôi dùng phương thức trải thảm* để loại trừ.” Phạm Thông hết sức tự tin.
(*) Phương thức trải thảm: Phương thức tìm kiếm toàn diện, cẩn thận và tỉ mỉ đến từng chi tiết.
Trần Ca suy nghĩ một chút, vẫn điều khiển Tiểu Bố tới tầng hai, nơi đẹp nhất trên cửa phòng đối diện dán một tờ giấy khen trơ trọi.
Trần Ca click chuột vào, khung chat lại xuất hiện một lần nữa: [Học sinh Khương Tiểu Hổ có biểu hiện nổi trội, được bầu là học sinh ba tốt, đặc biệt phát giấy khen này để khích lệ.]
“Khương Tiểu Hổ? Đó không phải con của Khương Long sao? Mình vừa thấy trên bức tranh ở phòng 104 xong.” Trần Ca nhìn màn hình chằm chằm, một lúc lâu mới phản ứng được: “Cả căn nhà lớn như vậy mà chỉ dán một tờ giấy khen, nó muốn biểu đạt cái gì?”
Anh nghĩ mãi vẫn không rõ, lại điều khiển Tiểu Bố trở lại tầng một, mở cửa đường hầm bí mật ra, tiến vào bên trong.
Trong nháy mắt, hình ảnh đáng yêu, tươi đẹp trở nên âm trầm, quỷ dị. Trên mặt đất là cánh hoa hướng dương héo úa, khe hở giữa những viên gạch trong đường hầm bí mật giống như từng con mắt mở ra rồi lại khép lại. Nó khiến người ta có cảm giác như mộng đẹp biến thành ác mộng trong nháy mắt.
“Ông chủ Trần, từ giờ trở đi, anh nhất định phải cẩn thận đấy. Nguy hiểm có thể đến từ bất kỳ chỗ nào, chỉ cần sơ suất một chút thôi là mất mạng liền.” Phạm Thông cũng căng thẳng hẳn lên, nắm chặt lon coca, hai mắt nhìn chằm chằm màn hình.
Đi ra khỏi đường hầm bí mật, Trần Ca trông thấy trạm xe buýt và người phụ nữ mặc áo mưa đỏ. Kịch bản này Phạm Thông đã phá đảo rồi, Trần Ca chỉ cần lựa chọn chính xác là được.
“Lúc trước cậu bảo cốt truyện bị chững lại, bị kẹt ở chỗ nào?” Trần Ca đã thuận lợi vượt qua mấy cửa ải phía trước, tránh được áo mưa đỏ, tránh thoát sự truy đuổi của Mã Phúc, thoát khỏi nghệ thuật gia say rượu, toàn bộ thao tác trốn thoát nước chảy mây trôi. Dưới sự không chế của anh, Tiểu Bố như đang sống, vô cùng linh hoạt.
“Sau khi trời tối, không thể đi trên đường phố được, nếu không sẽ chết một cách khó hiểu. Anh nhất định phải trốn trong tòa nhà mới được.” Phạm Thông chỉ vào phần trên đầu của màn hình: “Anh thấy màu sắc của bầu trời không? Bây giờ là màu xám đen, đợi đến lúc nó biến thành màu đen là trời đã tối, chi tiết của trò chơi này được làm vô cùng tốt.”
“Vậy bây giờ tôi phải làm gì?” Trần Ca điều khiển Tiểu Bố đứng ở ngã tư đường, hơi mờ mịt.
“Dựa theo kinh nghiệm lúc trước của tôi, còn 10 phút nữa trời sẽ tối. Trong 10 phút này, anh nhất định phải tìm được một ngôi nhà an toàn cho Tiểu Bố, tôi bị kẹt ở chính nơi này.” Phạm Thông buông lon coca xuống, gãi gãi đầu: “Nhà bình thường anh không thể vào được, tôi đã thử rất nhiều nơi rồi. Sau khi trời tối, trong toàn bộ trấn nhỏ, Tiểu Bố chỉ có thể vào được quán trọ hoặc tòa nhà có căn hộ của nhà Tiểu Bố.”
“Vậy cậu để cô ấy về nhà cô ấy không được à?”
“Trong nhà cô ấy có một cái xác, nhà hàng xóm có một nữ quỷ, trong bụi cỏ dưới tòa nhà thì có tội phạm giết người đang phân thây của người bị hại. Tôi đã thử vô số lần, về nhà chỉ có một kết quả, đó chính là chết.” Hai mắt Phạm Thông sưng húp: “Sau khi trời tối, độ khó của trò chơi này tăng gấp mười lần. Nó vốn không để cho người ta có con đường sống.”
“Đúng là quá đáng, vậy để cô ấy đến quán trọ đi.” Trần Ca vẫn bình tĩnh như trước, lúc này anh đang tính thời gian.
“Đến quán trọ thì còn thảm hơn, chủ quán trọ là tên biến thái sát nhân cuồng ngụy trang, đầu bếp là một tên điên. Tất cả khách trọ, trừ Tiểu Bố ra, những người còn lại đều lạnh toát.” Phạm Thông như tìm được người có thể kể khổ: “Chiều nay, tôi kiên quyết bất chấp lựa chọn nhà trọ. Kết quả bị chủ quán truy đuổi 20 phút. Người thiết kế trò chơi này chính là một tên biến thái, Tiểu Bố đụng tí là chết, chẳng khác nào nói người chơi của toàn bộ trò chơi này chỉ có một cái mạng, chết thì lại bắt đầu lại từ đầu.”
“Theo như lời cậu nói, đây là một trò chơi thao tác liều mạng?”
“Bây giờ, phương pháp phá đảo duy nhất mà tôi có thể nghĩ tới là chơi trò trốn tìm với chủ tiệm một đêm. Đợi sau khi trời sáng thì rời khỏi quán trọ, trừ biện pháp đó ra, không có biện pháp nào sống sót qua đêm.” Phạm Thông là vò mẻ không sợ sứt.
“Để tôi thử một chút xem.” Trần Ca nhìn đồng hồ: “Trong trò chơi, chỉ còn 7 phút nữa trời sẽ tối. Tôi đi tới nhà của Tiểu Bố xem một chút đã.”
Anh điều khiển Tiểu Bố đi vào một toà chung cư được xem như cao cấp trong trấn Lệ Loan, sau khi phong cách biến đổi, chung cư ấm áp trở nên quạnh quẽ, âm trầm, những hàng xóm nhiệt tình lúc trước đều không thấy đâu nữa.
“Về nhà chắc chắn phải chết.” Phạm Thông không đành lòng nhìn tiếp nữa. Mỗi lần Tiểu Bố chết, trong lòng cậu ta không hiểu sao lại cảm thấy đau khổ. Dường như trò chơi này ảnh hưởng tới cậu ta ở thực tại.
Bụi cỏ vang lên tiếng xào xạc, Trần Ca điều khiển Tiểu Bố di chuyển tránh xa nơi đó.
Cô bé trực tiếp tiến vào trong tòa nhà. Đúng lúc này, thang máy mở ra, một người mặc áo mưa màu đen bước ra, người đó cúi đầu rất thấp.
Dưới màn hình hiện ra một khung chat: [Bạn không thấy rõ mặt của hắn ta, nhưng bạn nhớ rõ đặc thù hình thể của hắn.]
Vào thang máy trở lại nhà mình, Trần Ca điều khiển Tiểu Bố mở cửa. Khung chat lại xuất hiện một lần nữa: [Bạn phát hiện cha dượng bị người ta giết hại, ngã trong vũng máu.]
Sau khi tiến vào phòng, trên màn hình xuất hiện ba lựa chọn.
[Một: Lập tức báo cảnh sát, sau đó tìm hàng xóm giúp đỡ.]
[Hai: Lấy kim khâu, khâu miệng vết thương của cha dượng lại, biến cha dượng thành búp bê vải.]
[Ba: Mặc kệ ông ấy và đi ngủ.]
Trần Ca suy nghĩ một hồi, lựa chọn phương án số ba.
“Anh à, anh hãy bình tĩnh một chút.” Trần Ca vừa chọn xong, Phạm Thông đứng phắt dậy: “Anh nhất định phải chọn phương án ba sao?”
“Cậu đã nói rồi, hàng xóm là nữ quỷ, chọn số một chắc chắn sẽ chết. Số hai không phù hợp với tư duy của người bình thường. So ra thì vẫn nên chọn số ba.” Trần Ca nghiêm túc trả lời.