Chương 517: Kẻ cuồng giết người cũng không dám so sánh với anh (2)
“Vậy anh cảm thấy số ba thì phù hợp với tư duy của một người bình thường à?” Phạm Thông che cái trán bằng hai tay và vén tóc lên.
“Còn tốt chán. Ở trong phòng ngủ với xác chết cả đêm, đối với hầu hết mọi người mà nói đó không phải là điều hoàn toàn không thể chấp nhận được.” Trần Ca ra hiệu cho Phạm Thông ngồi bên cạnh xem cho rõ: “Quan kỳ bất ngữ chân quân tử*. Cậu nói ít lại, tôi muốn nghiêm túc hơn.”
(*) Quan kỳ bất ngữ chân quân tử: Xem cờ không nói mới thật là quân tử. Đây là một thành ngữ được sử dụng trong cờ tướng, hướng dẫn cách đi và cách ứng xử.
Trò chơi này thành công khiến cho Trần Ca hứng thú.
“Anh đừng tùy tiện điều khiển đó! Tôi nghi ngờ trong trò chơi này có một con quỷ! Nếu thả nó ra, đến lúc đó anh chạy thì hai anh em chúng tôi phải làm sao!” Phạm Thông mặt ủ mày chau, cậu ta nhìn thấy biểu cảm nghiêm túc của Trần Ca thì trong lòng sinh ra cảm giác không yên ổn.
“Không đâu.” Trần Ca mặc kệ Phạm Thông, điều khiển Tiểu Bố di chuyển ở trong phòng.
Trong phòng khách có xác chết của cha dượng đang nằm, máu còn chảy ra bên ngoài. Sau khi lựa chọn phương án số ba, Tiểu Bố trong trò chơi giống như hoàn toàn không nhìn thấy xác chết cha dượng của mình, ở trong phòng đi tới đi lui.
“Ngôi nhà nơi cô ấy sống rất lớn. Tôi rất tò mò cha mẹ Tiểu Bố làm việc gì? Tại sao trong áo ngủ của mẹ cô bé còn có chìa khóa ngục tối?” Trần Ca càng ngày càng tò mò đối với cốt truyện. Anh điều khiển Tiểu Bố tiến vào nhà vệ sinh, khung chat một lần nữa hiện ra: [Bạn nhìn vào chiếc gương một cái, phát hiện trong gương không có bóng hình của bạn, bạn cuống quýt chạy ra.]
“Trong gương không phản chiếu bóng hình của Tiểu Bố? Tiểu Bố là quỷ sao? Hay là trong gương có một con quỷ?” Trần Ca không có rối rắm về vấn đề này, lại tiến vào phòng ngủ. Anh vừa đẩy cửa ra, khung chat đã xuất hiện: [Bạn nghe thấy tiếng “đùng, đùng” từ trên tường phòng ngủ, dường như là do bên cạnh truyền đến. Tiếp theo bạn chuẩn bị làm như thế nào?]
[Một: Đối phương đang xin giúp đỡ, lập tức báo cảnh sát.]
[Hai: Mở cửa sổ ra và nhìn xem.]
[Ba: Mặc kệ cô ta và đi ngủ.]
“Ông chủ Trần, âm thanh này chính là do nữ quỷ vọng lại. Đầu cô ta vẫn luôn đập lên trên vách tường. Anh lựa chọn một, cầm lấy điện thoại sẽ truyền ra tiếng của nữ quỷ. Lựa chọn hai, mở cửa được một nửa thì nữ quỷ sẽ mở cửa sổ ra và tiến vào. Cho nên chỉ có thể lựa chọn số ba, nhưng mà số ba cũng là một lựa chọn phải chết. Vào lúc nửa đêm, âm thanh “đùng, đùng” sẽ biến mất. Khi anh mở mắt ra sẽ phát hiện nữ quỷ từ đầu tường bên kia xuyên đến đây.” Phạm Thông đã đưa kết quả trước cho Trần Ca: “Tôi đã thử hết tất cả lựa chọn rồi, căn bản không có cơ hội sống sót.”
Trần Ca ngẫm nghĩ rồi vẫn lựa chọn số ba: “Nửa đêm đầu nữ quỷ mới đến, bây giờ vẫn còn cơ hội thoát nạn.”
Sau khi lựa chọn số ba, Trần Ca tìm thấy được kim chỉ và vải vóc trong ngăn kéo đầu giường. Đây chắc hẳn là công cụ để biến cha dượng thành búp bê vải: “Chi tiết thiết kế rất đúng chỗ. Bây giờ mình hơi tò mò về lựa chọn thứ hai.”
Trần Ca đang hối hận, phía dưới màn hình lại hiện ra một khung thông báo: [Tiếng chuông cửa vang lên, có người đang đứng ở bên ngoài cửa.]
“Lúc này ai lại đến đây?” Trần Ca điều khiển Tiểu Bố đi tới cửa phòng khách, trên màn hình hiện ra ba sự lựa chọn: [Người này tự xưng là cảnh sát. Anh ta nhận được báo án từ một người trong khu chung cư, nói rằng ai đó đã chứng kiến một vụ án giết người, mời bạn phối hợp điều tra. Tiếp theo bạn sẽ làm như thế nào?]
[Một: Mở cửa, phối hợp với cảnh sát để điều tra, bắt lấy hung thủ và báo thù hộ cha kế.]
[Hai: Nói cho anh ta biết cha kế đã được bạn cứu và biến thành búp bê vải.]
[Ba: Mặc kệ anh ta và đi ngủ.]
Nhìn ba sự lựa chọn trên màn hình, Trần Ca lần này phải suy tư rất lâu: “Người ngoài cửa kia chắc chắn không phải là cảnh sát, rất có thể là người đàn ông mặc áo mưa Tiểu Bố vừa mới gặp, cũng chính là hung thủ thật sự giết chết cha dượng của cô bé.”
“Quá giỏi, không hổ là người chuyên nghiệp thiết kế cảnh tượng kinh dị.” Sau khi Phạm Thông chơi vài lần mới nhận ra được vấn đề này. Cậu ta phát hiện mình và ông chủ Trần xác thật có sự chênh lệch rất lớn. Sự chênh lệch này không phải do trí tuệ mà do sự tư duy. Ông chủ Trần có thể rất dễ dàng đoán được suy nghĩ của kẻ cuồng giết người.
“Người đàn ông mặc áo mưa và Tiểu Bố tình cờ gặp nhau ở bên ngoài thang máy, anh ta muốn diệt cỏ tận gốc cho nên mới trở về và chuẩn bị giết chết Tiểu Bố. Lúc này mới phù hợp với cảnh tượng âm u của trò chơi.” Trần Ca di con chuột đến sự lựa chọn thứ hai: “Đã cứu cha dượng, những lời này dễ dàng kích thích đến hung thủ. Dưới tình huống anh ta biết mình đã bại lộ, khẳng định sẽ nổi điên, chắc chắn sẽ sử dụng thủ đoạn bạo lực để mở cửa. Tiểu Bố chỉ là một đứa trẻ, bị chém một nhát dao chắc chắn sẽ chết. Để được an toàn thì vẫn nên lựa chọn số ba.”
Sau khi nghe lời Trần Ca phân tích, Phạm Thông không khỏi gật đầu: “Sự lựa chọn số ba là thích hợp nhất. Nhưng mà khi anh chờ đến nửa đêm thì nữ quỷ từ bên cạnh đến đây, anh sẽ không có nơi để chạy, chỉ có thể rời khỏi nhà. Đến lúc đó anh vừa mới mở cửa sẽ phát hiện kẻ cuồng giết người kia đang đứng ở cửa, phá hỏng đường ra duy nhất.”
“Nói cách khác, sau khi tôi lựa chọn phương án số ba, hung thủ giả mạo cảnh sát ở ngoài cửa cũng không hề rời đi mà vẫn luôn canh giữ ở cửa, chờ tôi tự mình đi ra ngoài?” Trần Ca nhìn chằm chằm vào màn hình: “Trò chơi này thiết kế đúng thật là tuyệt vọng.”
“Đúng vậy, tất cả lựa chọn chắc chắn là phải chết và không có bất kỳ đường sống nào.” Phạm Thông nắm tóc của mình, hơi tức giận.
“Cũng không đến mức là không có bất kỳ đường sống nào.” Trần Ca suy nghĩ một lúc, anh điều khiển Tiểu Bố mở cửa sổ ban công ra và ấn vào ba lô để lấy kim chỉ và vải vóc vừa tìm được rồi ném ra ngoài cửa sổ.
“Anh đang làm gì vậy?” Phạm Thông nhìn thấy mà không hiểu.
“Hấp dẫn sự chú ý của một kẻ cuồng giết người khác. Không phải cậu nói trong bụi cỏ còn có một kẻ biến thái đang phân thây người bị hại sao?” Trần Ca bình tĩnh vứt bỏ vải vóc, đây là bởi vì không thể hét to trong trò chơi, mà bên cạnh anh cũng không có vật phẩm nào khác, nếu không chắc chắn rằng anh sẽ tìm vật nặng một chút để ném xuống dưới.
“Hấp dẫn sự chú ý của một kẻ cuồng giết người khác?” Phạm Thông và Phạm Đại Đức hoàn toàn không thể nào hiểu được Trần Ca. Phương thức tư duy này đã hoàn toàn không nằm trên cùng một mặt.
“Tất cả kẻ cuồng giết người liên hoàn đều là kẻ cô độc, phần lớn là những con sói đơn độc. Bởi vì tính cách của bọn họ tồn tại khuyết tật nên càng nhiều người bọn họ sẽ càng lo lắng. Người bọn họ mãi mãi có thể tin tưởng chỉ có thể là bản thân mình. Trong tình huống hai kẻ cuồng giết người gặp được nhau, sự việc có khả năng xảy ra nhất là hai bọn họ sẽ vung tay đánh nhau.” Trần Ca ném vải vóc một lúc, một người đàn ông mặc đồ công xưởng đi ra khỏi bụi cỏ, hắn ta ngẩng đầu nhìn Tiểu Bố một cái.
Sau khi đối mặt, Trần Ca lập tức điều khiển Tiểu Bố lui về phía sau: Tiếp theo đã đến lúc quan trọng nhất.”
“Anh xác định hắn ta sẽ đi lên?” Khi Phạm Thông chơi chưa bao giờ điều khiển như vậy, cho nên phía sau xảy ra cái gì cậu ta cũng không rõ ràng lắm.
“Hai người không hiểu rõ về kẻ cuồng giết người. Vừa rồi khi đối mặt nhau, chắc chắn hắn ta đang đếm số tầng lầu, xác định vị trí phòng của Tiểu Bố. Diệt cỏ phải diệt tận gốc, cho nên hắn ta nhất định sẽ đi lên.” Sau khi Trần Ca nói xong dường như ý thức được cái gì, bổ sung thêm một câu: “Tôi chỉ tương đối hiểu biết về hành vi và cách thức của kẻ cuồng giết người, hai người đừng có hiểu lầm.”
Anh không giải thích thì thôi, sau khi anh nói xong, lông tơ của Phạm Thông và Phạm Đại Đức đều dựng lên.
Phạm Thông thì còn đỡ, Phạm Đại Đức lại hoàn toàn sợ hãi. Làm người đứng xem, anh ta cảm nhận được sâu sắc nhất.
Cùng một trò chơi, em trai mình chơi đến nỗi vò đầu bứt tai, thống khổ, tuyệt vọng, cảm giác sắp như bệnh trầm cảm.
Nhưng mà khi Trần Ca chơi thì phong cách đã thay đổi hoàn toàn. Anh không lo lắng và mất kiên nhẫn, thậm chí còn giống như là tìm được thú vui đã lâu từ một trò chơi vậy.