Chương 521: Người tốt duy nhất?
Thời gian từ lúc nhìn thấy các phương án đến lúc đưa ra sự lựa chọn chỉ ngắn ngủi vài giây, Trần Ca thể hiện ra sự bình tĩnh kinh người.
Khi Phạm Thông suy nghĩ cẩn thận, cậu ta bắt đầu sợ hãi thì Trần Ca đã điều khiển Tiểu Bố đi đến ngoài cửa phòng số 1.
Anh dùng con chuột ấn vào cửa phòng, phía dưới màn hình hiện ra một câu: [Thẻ phòng của bạn không thể mở cánh cửa này. Bạn ghé vào ván cửa, nghe được tiếng thở dài truyền ra từ trong phòng.]
Căn cứ vào miêu tả của Phạm Thông, không bao lâu sau cha của ông chủ quán trọ sẽ chết ở trong căn phòng số 1. Ông cụ này có thể biết rằng chính con của mình là kẻ sát nhân biến thái, ông ta cũng biết rõ thời gian của mình không nhiều.
Phòng số 1 mở không được, Trần Ca không dừng lại lâu lắm mà chạy thẳng đến phòng số 2. Nơi này chính là phòng của một người phụ nữ ăn mặc hở hang, có vẻ là làm công việc đặc biệt kia.
Con chuột click vào cánh cửa phòng số 2, lần này không có khung chat hiện ra, cửa phòng chưa được đóng kín trực tiếp bị mở ra.
“Buổi tối người phụ nữ này đi ngủ không khóa cửa phòng sao?”
Trần Ca tiến vào phòng số 2, thấy trong góc phòng có một người phụ nữ chỉ mặc nội y đang ngồi xổm phía trước một cái rương lớn, dường như cô ta đang lựa chọn quần áo.
“Ông chủ Trần, anh cẩn thận một chút, lúc trước khi tôi tiến vào phòng số 2, ở trong phòng không có cái rương lớn như thế đâu.” Phạm Thông lên tiếng nhắc nhở, Trần Ca cũng dừng lại. Rất có thể tất cả các khách trọ ở lại quán trọ này đều là kẻ sát nhân.
Trần Ca thử dùng con chuột click vào người phụ nữ, trên màn hình hiện ra một sự lựa chọn mới: [Người phụ nữ nhìn có vẻ gợi cảm và mỹ lệ đang lựa chọn quần áo cho mình. Bạn có muốn kể án mạng vừa xảy ra cho cô ta hay không?]
[Một: Nói cho cô ta biết quán trọ vô cùng nguy hiểm, để cô ta cẩn thận một chút.]
[Hai: Cầm lấy đèn bàn trên bàn, nhắm ngay cái ót của cô ta và đập xuống.]
[Ba: Mặc kệ cô ta và về phòng ngủ.]
Nhìn ba sự lựa chọn, Trần Ca rơi vào trầm tư: “Người có tâm hồn lương thiện sẽ lựa chọn phương án thứ nhất, nhưng liều lĩnh tiếp cận đối phương rất có thể sẽ xảy ra chuyện. Người phụ nữ này tạm thời tôi không thể nào tin tưởng. Người có tâm hồn ác độc hẳn sẽ lựa chọn phương án thứ hai. Nhưng mà dùng lý trí phân tích một chút, lấy sức lực của Tiểu Bố cùng với sức nặng của đèn bàn, cho dù là dùng cách nào thì cũng không thể đánh ngất hoặc là đánh chết người phụ nữ kia được. Phương án này không có thành ý cho lắm, nếu như cung cấp dao kéo thì còn tạm được.”
Phân tích của Trần Ca làm Phạm Thông ở bên cạnh đổ mồ hôi lạnh ròng ròng. Cậu ta lặng lẽ bỏ con dao gọt hoa quả trên bàn máy tính ra nơi xa.
Trần Ca do dự một lát rồi lựa chọn phương án thứ ba. Khi anh đưa ra lựa chọn, người phụ nữ ngồi xổm ở góc tường quay đầu lại nhìn thoáng qua cửa phòng nghỉ.
Trên mặt cô ta không có da người, trong tay cầm một con dao nhỏ. Trong cái rương lớn kia lộ ra nửa cánh tay trắng nõn tinh tế.
“Đây là thay quần áo hay là đổi mặt vậy?” Trần Ca nhanh chóng điều khiển Tiểu Bố rời khỏi căn phòng của người phụ nữ, sẵn tiện đóng cửa phòng lại giúp cô ta: “Ông chủ quán trọ là kẻ sát nhân, khách trọ không phải kẻ điên thì là biến thái. Chẳng lẽ trong toàn bộ trấn nhỏ này chỉ có một mình mình là người bình thường sao?”
“Ông chủ Trần, nếu không chúng ta rời khỏi quán trọ đi. Tôi cảm thấy nơi này nguy hiểm hơn chung cư nhiều.”
“Ngoài cửa còn có nữ quỷ, chạy đi đâu được?” Trần Ca điều khiển Tiểu Bố đi đến bên ngoài phòng số 3: “Học sinh trung học phổ thông kia không phải là một kẻ sát nhân đâu nhỉ?”
Anh lo lát nữa người phụ nữ phòng số 2 chạy đến nên quyết đoán ấn vào cánh cửa phòng số 3, phía dưới màn hình một lần nữa hiện ra khung chat: [Trong phòng có người đang gọi điện thoại. Âm thanh rất nhỏ, bạn loáng thoáng nghe được một số từ ngữ như anh trai, mẹ, giấu xác, căn phòng bí mật...]
“Khách trọ của phòng số 3 này rất kỳ lạ. Cậu ta đang gọi điện thoại cho ai?” Trần Ca cẩn thận nhìn chằm chằm vào màn hình như đang suy nghĩ điều gì đó.
“Có thể là cha của cậu ta hay không? Trong điện thoại nhắc đến anh trai và mẹ nhưng lại không nói về cha.” Phạm Thông mạnh dạn đoán: “Ông chủ Trần, học sinh trung học phổ thông ở phòng số 3 rất có thể là người duy nhất có thể trợ giúp Tiểu Bố.”
“Sao cậu lại cho là như vậy?” Trần Ca hơi bất ngờ.
“Không phải lúc trước anh nói là phải đứng ở góc độ người tạo ra trò chơi để suy nghĩ hay sao? Trò chơi này tôi chơi mấy tuần rồi, chết vô số lần, cũng hiểu sơ sơ về thế giới quan của nó.” Dưới sự dẫn đường của Trần Ca, Phạm Thông cũng bắt đầu thử suy nghĩ từ góc độ của người tạo ra trò chơi: “Tất cả người lớn không phải kẻ điên thì chính là kẻ biến thái, phần lớn trẻ con là người bị hại. Có khả năng đây là thế giới trong mắt của người sản xuất trò chơi. Người lớn là dối trá và đáng sợ, chỉ có thể tìm thấy sự đơn thuần và lương thiện ở trên người trẻ con. Tính ra thì học sinh trung học phổ thông không xem như là người lớn, cậu ta là sự kết hợp giữa trẻ con và người lớn. Tôi cảm thấy anh nên thử tiếp xúc với cậu ta.”
Phạm Thông hiểu rõ trò chơi này tuyệt đối không phải là trò chơi kinh dị nhỏ vô cùng đơn giản. Nó có ý nghĩa rất sâu sắc nhưng trình độ cậu ta hạn chế, chỉ có thể nhìn ra một số thứ như thế thôi.
“Cậu suy nghĩ quá đơn giản. Thế giới quan của Tiểu Bố là hoàn toàn tuyệt vọng. Muốn giải nghĩa được thế giới trò chơi này, cậu cần phải hiểu được nhân vật chính Tiểu Bố đã.” Trần Ca quay đầu lại nhìn Phạm Thông: “Tất cả đứa trẻ trong trò chơi này đều có tên là Tiểu Bố. Tất cả những đứa trẻ đã chết, bị sát hại, gặp phải điều bất hạnh đều tên là Tiểu Bố. Một đứa trẻ như vậy, cậu còn trông cậy vào sự đơn thuần và lương thiện của nó hay sao?”
Trần Ca lần nữa nhìn vào màn hình: “Thật ra từ lúc chơi đến bây giờ, Tiểu Bố tồn tại trong thế giới tuyệt vọng này trong thời gian càng dài tôi càng cảm thấy không đúng. Lúc trước cậu cũng đã từng xem tin tức, tất cả bi kịch trong trò chơi này đều được cải biên từ các vụ án mạng ở hiện thực. Nói cách khác, hầu hết cảnh tượng ở bên trong đều xảy ra ngoài đời thực. Vậy cậu có bao giờ suy xét đến vấn đề, nếu như ở hiện thực thật sự có một người tên là Tiểu Bố, cô bé thật sự gặp phải những sự việc đáng sợ như vậy, sau đó cô ấy sống sót như thế nào?”
Tốc độ nói chuyện của Trần Ca vô cùng nhanh. Phạm Thông và Phạm Đại Đức vẫn chưa kịp phản ứng: “Anh đang muốn biểu đạt cái gì?”
“Những việc mà vừa rồi tôi điều khiển Tiểu Bố làm, rất có khả năng Tiểu Bố đã làm thật.” Trần Ca đã mơ hồ hiểu rõ trọng tâm của trò chơi này. Anh còn định nói gì đó nhưng màn hình máy tính xuất hiện thay đổi.
Lúc này cửa phòng số 3 được mở ra, một học sinh mặc đồng phục đang đứng ở cửa. Ngay sau đó phía dưới màn hình hiện ra khung chat: [Bên ngoài rất nguy hiểm, khách trọ phòng số 3 lo lắng cho sự an toàn của bạn nên mời bạn tiến vào trong phòng. Bạn đứng ở cửa, nhìn thấy một tấm ảnh chụp gia đình khách trọ phòng số 3 đang cầm. Cha và mẹ hạnh phúc đứng cạnh nhau, bên cạnh còn có hai bé trai có khuôn mặt giống nhau y như đúc.]
Trần Ca lại lần nữa ấn vào màn hình, khung chat xuất hiện nội dung mới: [Vừa rồi bạn ở ngoài cửa nghe lén thấy chữ “giấu xác” trong cuộc trò chuyện điện thoại của cậu ta, bạn rất sợ hãi và không muốn đi vào. Khách trọ phòng số 3 muốn thuyết phục bạn nên thề thốt rằng tuy cậu ta đã giết người nhưng đó là do hoàn cảnh bất đắc dĩ, cậu ta là người tốt duy nhất bạn có thể tin tưởng ở trong trấn nhỏ này.]
“Anh xem, tôi đoán như thế nào? Học sinh trung học phổ thông này có thể giúp đỡ chúng ta rất nhiều.” Phạm Thông vô cùng vui vẻ, cậu ta cảm giác như mình đã giúp được gì đó.
“Người tốt xưa nay không có ai chỉ vào mũi của mình mà nói mình là người tốt cả.” Trần Ca lắc đầu, lại ấn vào màn hình. Khung chat hiện ra một câu cuối cùng: [Bạn rất tò mò về khách trọ phòng số 3. Bạn quyết định nghe chuyện cũ của cậu ta rồi sẽ quyết định sau.]