Chương 520: Quán trọ
“Anh ta đang làm gì vậy?”
“Không biết nữa.”
Phạm Đại Đức và Phạm Thông không dám quấy rầy Trần Ca, bọn họ cảm thấy Trần Ca đã tiến vào giữa trạng thái nào đó.
Trên thực tế, lúc này Trần Ca cũng không rảnh nói chuyện cùng với hai anh em kia. Anh đang hết sức chăm chú điều khiển Tiểu Bố chạy trốn ở trên đường phố đen thui.
Người tạo ra trò chơi này tuyệt đối là kẻ biến thái từ trong ra ngoài. Trong bóng tối ẩn chứa vô số sát khí.
Cửa sổ đột nhiên vươn ra cánh tay, chỗ rẽ gặp được kẻ cuồng giết người, nữ quỷ đuổi theo ở sau lưng, còn có con chó hoang biết cười không biết chạy ra từ nơi nào. Nếu chỉ có mấy thứ này thì Trần Ca cũng sẽ không khẩn trương, điều thật sự làm anh lo lắng chính là một thứ khác.
Sau khi chạy như điên ở trên đường phố đen thui khoảng nửa phút, Trần Ca nhìn thấy phía sau Tiểu Bố có thứ gì đó đứng lên. Thứ kia giống như chính là cái bóng của cô ấy.
“Là thứ gì chạy vào cái bóng của cô bé? Hay là vào ban đêm trấn nhỏ có thể đánh thức cái bóng của người sống?” Bây giờ Trần Ca đang ở trong một trạng thái vô cùng khẩn trương. Anh không dám phân tâm nhưng trong đầu anh lại vô thức hiện lên chuyện ở nhà máy cung cấp nước ở ngoại ô phía đông đêm đó. Dường như tất cả ma quỷ ở ngoại ô phía đông đều có quan hệ với cái bóng kia.
Giữa màn hình, cái bóng của Tiểu Bố đứng lên. Nó ghé vào trên vai Tiểu Bố nói gì đó và tốc độ của Tiểu Bố dần chậm lại.
“Phạm Thông, từ đây đến quán trọ kia còn xa lắm không?” Trần Ca không quay đầu lại, tốc độ nói vô cùng nhanh.
“Ngay ở phía trước, tòa nhà duy nhất mở cửa ở phía cuối đường đó!”
“Dám mở cửa trong đêm khuya, chứng tỏ quán trọ này không bình thường.” Từ xa, Trần Ca đã thấy được tòa nhà cũ nát kia. Anh điều khiển Tiểu Bố trốn trái trốn phải, tiếng con chuột và bàn phím vang vọng ở trong phòng của Phạm Thông.
Vào giây thứ 57 sau khi rời khỏi hành lang khu chung cư, Trần Ca điều khiển Tiểu Bố chạy vào giữa quán trọ. Nữ quỷ áo đỏ cầm theo đầu dừng lại ở bên ngoài quán trọ, không đi theo Tiểu Bố vào đây.
“Nữ quỷ không dám bước vào?”
Khi Trần Ca nhìn thấy nữ quỷ dừng đuổi theo, anh cũng lập tức làm Tiểu Bố dừng bước chân. Anh đứng ở cổng lớn của quán trọ, di chuyển trái và phải, điên cuồng lôi kéo nữ quỷ.
“Ông chủ Trần, anh đang làm gì vậy? Khiêu khích cô ta?” Phạm Thông thật sự không xem nổi nữa.
“Tôi không khiến cô ta tiến vào quán trọ, chả lẽ đợi lát nữa cậu đến đối phó với chủ tiệm? Tiểu Bố chỉ là một đứa trẻ tay trói gà không chặt, làm sao có thể đấu lại với những kẻ cuồng giết người biến thái đó chứ?”
Tiểu Bố đứng ở cửa chạy trái chạy phải, nữ quỷ áo đỏ nóng lòng muốn thử, đầu người trong tay mang biểu cảm rối rắm, giống như cô ta đang kịch liệt tiến hành đấu tranh tư tưởng.
“Thân là áo đỏ mà còn sợ này sợ nọ, quả nhiên tố chất ma quỷ ở ngoại ô phía đông không tốt.” Trần Ca kì kèo cả buổi, dường như là áo đỏ bị anh làm phiền, chuẩn bị đi vào bên trong quán trọ.
Còn không chờ cô ta bước vào, một người đàn ông béo cầm súng săn đột nhiên chạy tới từ căn phòng bên cạnh. Hắn ta đóng cửa chính của quán trọ lại.
Cùng thời gian đó, phía dưới màn hình hiện ra một câu: [Trên cửa gỗ quán trọ truyền đến tiếng đập cửa “rầm rầm”. Người khách ngoài cửa không biết khi nào mới có thể bước vào.]
Dùng con chuột ấn vào khung chat, ngay sau đó câu nói thứ hai cũng hiện ra. Câu nói này chứa chân dung của người đàn ông béo, chắc hẳn hắn ta đang nói chuyện: [Mỗi buổi tối đến sẽ có những người khách kỳ lạ đến cửa thăm viếng, bọn họ vô cùng nguy hiểm. Bây giờ súng săn của tôi chỉ còn một viên đạn nữa thôi, nhất định phải cẩn thận.]
“Đây chính là ông chủ biến thái mà cậu nói sao? Trông hiền lành lắm mà.” Trần Ca chỉ vào màn hình. Sau khi tiến vào quán trọ, cái bóng của Tiểu Bố đã trở lại bình thường. Theo như suy nghĩ của Trần Ca, chắc hẳn người tạo ra trò chơi đã tăng thêm cơ chế nào đó cho trò chơi. Sau khi trời tối không thể dừng lại trên đường phố quá một phút đồng hồ, nếu không sẽ bị chính cái bóng của mình giết chết.
“Anh đừng bị hình tượng của hắn ta lừa. Cái kẻ điên này đã giết chết toàn bộ người ở quán trọ, quán trọ này của hắn ta chỉ có thể vào mà không thể ra.” Giọng nói Phạm Thông hơi run rẩy, ông chủ quán trọ đã trở thành bóng ma tâm lý của cậu ta.
“Nói cho tôi nghe xem khi nào ông chủ quán trọ phát điên? Để cho tôi chuẩn bị tâm lý trước.”
“Tôi không tìm được thẻ phòng. Khi tôi tiến vào quán trọ, ông chủ tốt bụng cho tôi một căn phòng.” Phạm Thông bắt đầu khóc lóc kể lể những gì cậu ta đã trải qua: “Tôi vẫn luôn ngoan ngoãn ở trong phòng, chỉ nghĩ sống sót đến hừng đông là được. Kết quả còn chưa qua vài phút, cửa phòng mở ra một khe hở, tôi thấy ông chủ cầm một con dao phay đứng ở cửa. Biến thái nhất chính là hắn ta đứng ở cửa không nhúc nhích, trên mặt mang theo nụ cười. Sau đó nếu như anh không quan tâm thì cửa phòng sẽ càng ngày càng mở rộng, cuối cùng hắn ta mới có thể vọt vào và đuổi theo chém người!”
“Đáng sợ như vậy sao?” Trần Ca ấn vào màn hình, ông chủ quán trọ dò hỏi anh có thẻ phòng hay không. Trần Ca ấn vào ba lô, anh lấy thẻ phòng số 4 của người đàn ông mặc áo mưa đưa cho ông chủ xem.
Sau khi ông chủ nhìn thấy thẻ phòng của Trần Ca thì nói cho anh biết rằng 12 giờ đêm phòng bếp sẽ chuẩn bị thức ăn khuya, hắn ta hy vọng tất cả khách trọ đều có thể đến đó.
“12 giờ đêm chuẩn bị thức ăn khuya? Chẳng lẽ nguyên liệu nấu ăn là khách trọ?” Trần Ca quay đầu lại nhìn Phạm Thông một cái: “Màn này cậu đã từng trải qua chưa?”
“Tôi không có thẻ phòng, cốt truyện của chúng ta hoàn toàn khác nhau. Tôi chỉ thấy mấy khách trọ ở trong mấy cái phòng khác. Đương nhiên khi tôi thấy bọn họ, tất cả bọn họ đã biến thành xác chết.” Phạm Thông bất đắc dĩ xòe tay. Cậu ta rất muốn trợ giúp Trần Ca nhưng chỉ có lòng mà không có sức.
“Cậu có biết thông tin về các khách trọ khác hay không?” Trần Ca hơi kinh ngạc, đây là một thu hoạch ngoài ý muốn: “Cậu nói hết những gì cậu biết cho tôi, nói không chừng tôi có thể đoàn kết với khách trọ khác và tìm ra một con đường sống.”
“Phòng số 1 chính là cha của ông chủ. Trong phòng ông ta còn có ảnh chụp chung với ông chủ quán trọ, hình như người này có được chìa khóa dự phòng của quán trọ. Phòng số 2 là một người phụ nữ, cô ta mặc quần áo rất hở hang, chắc hẳn là làm cái công việc đặc biệt kia. Phòng số 3 là một học sinh, cậu ta đeo một cái cặp sách, trong đó có một chiếc điện thoại di động. Phòng số 4 là phòng trống. Phòng số 5 là một người mặc đồng phục của cảnh sát, không biết là kẻ lừa đảo hay là cảnh sát thật nữa.”
“Còn có cảnh sát?” Trần Ca khẽ gật đầu. Thông tin mà Phạm Thông cung cấp cho anh rất quan trọng.
“Có những khách trọ khác ở đây, khả năng mình sống sót qua đêm nay lớn hơn.” Anh điều khiển Tiểu Bố trở lại căn phòng của mình, chỉ là vừa mới vào cửa, nhạc nền truyền ra một tiếng súng. Ngay sau đó, trên màn hình hiện ra một khung chat: [Bạn nghe thấy tiếng súng săn cướp cò, có vẻ quán trọ đã xảy ra án mạng giết người. Mời bạn lập tức đưa ra lựa chọn.]
[Một: Đi tìm ông chủ, hỏi rõ ràng vừa rồi đã xảy ra việc gì.]
[Hai: Tìm cảnh sát, tìm kiếm sự trợ giúp của cảnh sát.]
[Ba: Mặc kệ bọn họ và đi ngủ.]
Con chuột di chuyển ở ba sự lựa chọn. Trần Ca không hề do dự mà chuẩn bị lựa chọn phương án thứ ba.
“Đến lúc này rồi mà còn ngủ à!” Phạm Thông vội vàng ngăn Trần Ca lại: “Anh đừng xúc động, ba sự lựa chọn này làm tôi có cảm giác kỳ lạ, có lẽ sẽ ảnh hưởng đến cốt truyện phía sau.”
“Không cần suy nghĩ. Tiếng súng vừa rồi phát ra từ súng săn, người nổ súng chắc hẳn là ông chủ quán trọ, phương án thứ nhất chính là lựa chọn đi chết.”
“Vậy chúng ta cũng có thể tìm cảnh sát mà!”
“Tìm cảnh sát nào?” Trần Ca trực tiếp chọn phương án số ba: “Ông chủ quán trọ chỉ còn một viên đạn, dưới tình huống như vậy, nhất định hắn ta sẽ xuống tay với cảnh sát. Bây giờ có khả năng hắn ta đang ở trong phòng của cảnh sát.”
“Ông chủ ở trong phòng của cảnh sát sao?”
“Cậu có thể đứng ở góc độ của kẻ cuồng giết người để suy nghĩ một chút. Trong tay cảnh sát có súng, lấy được súng của cảnh sát, hắn ta mới có thể tiếp tục giết chết những người khác trong quán trọ mà không cần kiêng nể gì. Cho nên ngoại trừ sự lựa chọn số ba, hai sự lựa chọn còn lại chắc hẳn đều là sự lựa chọn phải chết.” Trần Ca điều khiển Tiểu Bố mở cửa phòng số 4 ra, chạy ra xa khỏi cảnh sát và hướng về phía căn phòng số 1.