Hệ thống nhà ma

Chương 525: Mình quyết định tấn công chúng trong hiện thực

Chương 525: Mình quyết định tấn công chúng trong hiện thực

Trong trò chơi, trời đã sáng, trên màn hình hiện ra ba sự lựa chọn: [Bạn dựa vào sự may mắn kinh người sống sót qua một đêm, nội tâm bạn đã hoảng loạn bất an, sợ hãi đến cực độ. Bạn bắt đầu do dự, không biết nên tiếp tục ở lại đây đi tìm mẹ hay quay lại con đường cũ, rời khỏi trấn nhỏ này.]
[Một: Bạn cảm thấy mình ở đây như cá gặp được nước, bạn rất thích bầu không khí xung quanh trấn nhỏ này, quyết định ở lại, trải nghiệm thêm một đêm nữa.]
[Hai: Bạn rất nhớ mẹ mình, nhưng bạn cảm thấy mình đã bị ép đến cực hạn, buộc phải rời đi.]
[Ba: Bạn đang rất rối rắm và cũng rất đau khổ, tất cả ở đây đều không giống với thế giới trong tưởng tượng của bạn. Bạn quyết định ở lại nơi này cho đến khi tìm thấy mẹ rồi mới rời đi.]
Con chuột di chuyển xoay quanh ba phương án. Trần Ca bắt đầu nghĩ ngợi, với tư cách là một người chơi, anh có khuynh hướng nghiêng về phương án thứ nhất, nhưng nếu như để anh đứng dưới góc độ của Tiểu Bố mà nói, anh sẽ lựa chọn phương án thứ hai, rời khỏi thế giới u ám đáng sợ này, có lẽ Tiểu Bố có thể khỏe mạnh trưởng thành.
Im lặng một lúc lâu, Trần Ca di chuột đến phương án số ba: “Lựa chọn đầu tiên là ổn thỏa nhất, lựa chọn thứ hai là có lợi nhất cho Tiểu Bố, lựa chọn thứ ba có lẽ chính là sự lựa chọn lúc đầu của Tiểu Bố.”
Chờ đến khi tìm được mẹ của Tiểu Bố mới được rời đi, nhưng nếu mẹ của Tiểu Bố đã bị hại, vậy Tiểu Bố mãi mãi sẽ không tìm được người mình muốn tìm, cô bé cũng sẽ mãi mãi phải ở trong trấn nhỏ này.
Ngón tay động đậy, Trần Ca ấn chuột, anh chọn phương án số ba: “Nếu như thật sự muốn cứu được Tiểu Bố, vậy thì không thể lừa mình dối người trong trò chơi được.”
Sau khi anh xác nhận lựa chọn, giao diện lưu trữ trong trò chơi có thêm một mục lưu trữ mới.
Mục lưu trữ trước đó là trong nhà của Tiểu Bố ở hiện thực, mục lưu trữ mới này là ở trong nhà sau khi đã thay đổi phong cách của Tiểu Bố.
“Có mục lưu trữ mới này, mình có thể yên tâm giao cho Phạm Thông đi thăm dò tất cả các nhánh của vụ án rồi.”
Trần Ca điểu khiển Tiểu Bố đứng trên tầng cao nhất của chung cư, nhìn bầu trời màu xám xịt bên ngoài, có cả trấn nhỏ bị sương mù vây quanh.
“Nơi này cất giấu không biết bao nhiêu câu chuyện, muốn giải quyết hết tất cả trong một lần là không thể nào.” Trong lòng Trần Ca rất rõ, anh có thể mượn sự giúp đỡ của kẻ sát nhân để giết kẻ sát nhân, cũng có thể mượn sự giúp đỡ của lệ quỷ để giết lệ quỷ, nhưng đây không phải kế lâu dài: “Tôi rất tò mò, nếu tất cả đều đã từng xảy ra trong hiện thực, vậy lúc đó Tiểu Bố làm thế nào để sống sót đến cuối cùng đây?”
“Ông chủ Trần, tôi thấy anh không cần nghĩ nhiều vậy đâu, cứ theo như tiết tấu của anh trong trò chơi là được rồi.” Phạm Thông nhìn Tiểu Bố tay giữ con dao phay, đứng trên cao nhìn xuống cả thị trấn trên màn hình máy tính, thật sự cảm thấy phong cách của trò chơi này đã bắt đầu thay đổi.
“Mục lưu trữ mới đã xuất hiện, sau đó tiết tấu trò chơi sẽ chậm dần lại, tối nay có lẽ tôi không cách nào qua ải được, sau này trò chơi này vẫn phải giao cho cậu vượt ải.” Hai mắt Trần Ca híp nhẹ lại, dường như trong lòng đã có kế hoạch gì đó.
“Giao cho tôi chơi?” Phạm Thông xoa xoa tay, sau khi xem thao tác chơi game của Trần Ca, cậu ta cũng ngại không muốn chơi nữa.
“Không sao, cứ chơi như thường là được, có điều cậu nhất định phải nhớ kĩ, nguyên nhân mỗi một lần chết và các vụ án liên quan đều phải ghi hết vào, tranh thủ mấy ngày này đi qua hết một lượt tất cả mọi nơi trên bản đồ.”
“Đi một lượt hết các nơi luôn à?” Môi Phạm Thông giật khẽ lên, nói nhỏ: “Thế thì tôi phải chết bao nhiêu lần mới đủ… Đây có phải là tàn nhẫn quá rồi không?”
“Cố gắng hết sức.” Trần Ca cử động ngón tay, trong mắt lóe ánh sáng, anh đã không vừa lòng với việc thăm dò trấn nhỏ trong trò chơi rồi, anh chuẩn bị đưa tất cả nhân viên đi sau đó tìm ra trấn nhỏ này trong hiện thực.
Trò chơi phản ánh hiện thực, dưới tình huống đã dự đoán trước được tất cả nguy hiểm, Trần Ca quyết định chủ động ra tay, “thu thập” thị trấn này.
“Buổi tối rất nguy hiểm, cậu cứ để Tiểu Bố ở trong nhà, ban ngày khá an toàn, chúng ta chủ yếu là đi thăm dò vào ban ngày.” Trần Ca điều khiển Tiểu Bố chạy ra khỏi chung cư.
Trấn nhỏ vào ban ngày trông rất yên tĩnh, vết máu dưới đất cũng được dọn sạch, không thể nhìn ra tối qua ở trên con đường này từng xảy ra giết chóc.
“Tiểu Bố tìm thấy chìa khóa mở cửa ngục tối trong áo ngủ của mẹ, sau khi tiến vào ngục tối sẽ đến với một trấn nhỏ có phong cách hoàn toàn ngược lại với thế giới hiện thực. Điều kì lạ là sau mỗi lần Tiểu Bố chết trong trấn, trò chơi đều trở lại ở trong phòng của Tiểu Bố, cô bé nằm trên giường của mình, giống như tất cả đều là một giấc mơ của cô bé vậy.”
Trần Ca suy nghĩ rất lâu, nghĩ tới một khả năng: “Địa điểm của trò chơi này rất giống với trấn Lệ Loan, trước khi bác sĩ Cao chết đã nói cánh cửa mà Hiệp hội kể chuyện lạ không khống chế được chính là ở trấn Lệ Loan, kết hợp với nội dung trong trò chơi, mình có thể nào cho rằng Tiểu Bố đã đẩy cửa ở ngục tối nhà bạn cô bé hay không? Thế giới sau cánh cửa mà cô bé tiến vào, người đẩy cửa chính là cô bé!”
Trần Ca điều khiển Tiểu Bố đi lung tung không có mục đích trên phố, não quay vòng vòng: “Giả thiết Tiểu Bố chính là người đẩy cửa, vậy cô bé đã nhìn thấy gì ở ngục tối trong nhà bạn học của mình? Nguyên nhân mà cô bé đẩy cửa là gì? Tại sao cô bé lại mặc áo ngủ của mẹ?”
Trần Ca rất muốn gọi Môn Nam ra, hỏi ý cậu ta ngay tại chỗ. Dù sao tuổi của Tiểu Bố và Môn Nam cũng xấp xỉ nhau, hai người lại rất có khả năng đều là người đẩy cửa, có lẽ trên người sẽ tồn tại điểm tương đồng nào đó.
“Tiểu Bố có thể sống sót trong hoàn cảnh đáng sợ như vậy, cô bé này vốn dĩ có vấn đề. Nếu cô bé là người đẩy cửa, vậy thì mọi chuyện đều rõ.” Trần Ca nhìn cô bé đơn thuần đáng yêu nhưng trong tay lại cầm con dao sắc nhọn, trong lòng bỗng sinh ra một cảm giác kì lạ, như là đồng cảm, lại giống như thương tiếc.
“Có lẽ mình đã hiểu ra trò chơi này muốn biểu đạt thứ gì rồi, hẳn là nó muốn nói cho người chơi, thật ra Tiểu Bố mới là người vô tội nhất.” Trần Ca bỗng mở miệng nói, dọa Phạm Thông và Phạm Đại Đức bên cạnh giật nảy mình. Lối suy nghĩ của hai người hoàn toàn tách biệt với Trần Ca nhưng lại ngại không dám biểu hiện ra, vì thế bây giờ cho dù Trần Ca nói gì, hai anh em cũng đều phụ họa theo.
Tranh thủ thời gian ban ngày, Trần Ca điều khiển Tiểu Bố đi một vòng quanh trấn, cắt ngang bao vụ giết người, đụng mặt với đủ loại sát nhân biến thái và lệ quỷ, có điều trừ những thứ đó ra thì không có phát hiện gì cả.
Ban ngày trong trò chơi trôi qua rất nhanh, Trần Ca điều khiển Tiểu Bố về lại chung cư trước khi trời tối.
Bầu trời xám xịt lần nữa biến thành một màu tối đen, đêm thứ hai đã đến.
Con đường bên ngoài bỗng chốc vang lên tiếng cười quỷ dị và tiếng bước chân đang chậm rãi tiến đến gần. Trần Ca để Tiểu Bố đóng chặt cửa phòng, lấy dao ra và ngồi cùng với thi thể của cha dượng: “Có lẽ nữ quỷ áo đỏ trong quán trọ sẽ không tìm mình gây phiền phức, có điều không thể không đề phòng. Sau khi ăn sạch quỷ ở nhà hàng xóm chắc bà ta cũng phải tiêu hóa một lúc, đợi khi bà ta đói, chắc chắn sẽ men theo con đường này đến đây ăn, dù sao kẻ sát nhân nuôi dưỡng bà ta đã bị giết chết rồi.”
“Vậy mấy ngày sau chẳng phải sẽ rất nguy hiểm sao?” Phạm Thông hơi lo lắng, Trần Ca quyết định để cậu chơi trò chơi này, cậu không muốn phụ sự kì vọng của Trần Ca.
“Vấn đề không lớn, nữ quỷ trong quán trọ muốn tiêu hóa áo đỏ cần ít nhất một tuần, khoảng thời gian này đã đủ để cậu thăm dò toàn bộ bản đồ rồi.” Trần Ca đứng dậy khỏi ghế ngồi, nhìn đồng hồ bên cạnh một cái, bây giờ là 2 rưỡi sáng.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất