Chương 526: Chú, tôi phải về nhà sửa cửa sổ
“Đêm nay đã quấy rầy rồi, hai người cũng nghỉ ngơi sớm đi.” Lúc Trần Ca chơi đã tập trung toàn lực chú ý, không ngờ lại muộn thế này rồi.
“Anh vẫn phải quay về à? Cứ ngủ ở chỗ tôi một đêm đi, giường tôi to lắm đấy.” Phạm Thông ném quần áo và quần lót nhăn nhúm trên giường sang một bên.
“Không cần đâu, ngày mai nhà ma của tôi còn phải kinh doanh nữa.” Trần Ca rất lịch sự vẫy tay, anh chuẩn bị xử lí xong tất cả mọi chuyện rồi rời đi: “Tôi nhớ là hai người từng nói lúc chơi trò chơi từng xuất hiện điều dị thường, cảm giác như có thứ gì từ trong trò chơi chạy ra ngoài?”
Phạm Thông và Phạm Đại Đức nhìn nhau. Hai người cũng đang thắc mắc, lúc trước họ chơi toàn tắt nhạc nền đi, để màn hình máy tính cách mình xa nhất, điều khiển ở khoảng cách một mét, nhưng cho dù như vậy vẫn có lúc bị dọa sợ.
Nhưng khi nhìn thấy Trần Ca chơi, đối tượng mà họ sợ hãi không biết từ khi nào đã chuyển từ nhân vật trong trò chơi sang người chơi kia, đây cũng là lần đầu tiên bọn họ gặp phải tình huống này.
Hai anh em không biết nên mở miệng thế nào, cuối cùng anh trai Phạm Đại Đức mở lời: “Có lẽ là do vấn đề tâm lí, bây giờ nghĩ lại, thứ ở trong trò chơi sao có thể chạy ra ngoài cơ chứ?”
“Hai người đừng chủ quan, trò chơi này thật sự có vấn đề, sau này tốt nhất là hai người chơi lúc trời sáng.” Trần Ca lại dặn dò Phạm Thông vài câu, sau khi chắc chắn không còn vấn đề gì nữa mới ra khỏi phòng ngủ.
“Ông chủ Trần, nơi này không dễ bắt xe, để tôi đưa anh về.” Phạm Thông chạy ra đuổi theo, có lẽ là những hành động của Trần Ca đã làm cậu ta khiếp sợ, lúc này cậu ta còn có rất nhiều thứ muốn thảo luận với Trần Ca.
“Dừng lại đi, không cần tiễn tôi đâu.” Thông qua trò chơi này, quan hệ của Trần Ca, Phạm Thông và Phạm Đại Đức tốt lên rất nhiều, hai anh em họ đều rất nhiệt tình.
“Ban đêm trấn Lệ Loan không có taxi đến đâu, anh phải đi tới trung tâm thương mại ở ngoại ô phía đông mới bắt được xe.” Phạm Thông lấy một cái chìa khóa từ trong ngăn kéo ra: “Anh đi xe điện của tôi đi, ngày mai vừa hay tôi cũng muốn đi tới khu vui chơi của các anh, đến lúc ấy anh trả xe cho tôi là được.”
Nói đến nước này rồi, Trần Ca cũng không từ chối nữa, nhận lấy chìa khóa của Phạm Thông: “Cảm ơn nhiều.”
Mở cửa phòng khách, Phạm Thông và Phạm Đại Đức cùng tiễn Trần Ca xuống lầu, cả khu cư xá một màu đen kịt, chỉ có mỗi nhà Phạm Đại Đức là vẫn còn để đèn sáng.
“Sao tôi có cảm giác trong khu cư xá của hai người ít người ở nhỉ?” Trần Ca nhớ lại hộ gia đình đối diện với nhà Phạm Đại Đức, trên cửa lớn còn đặc biệt treo một tấm gương xua đuổi tà ma.
“Ở đây hẻo lánh lắm, đường xá không thuận tiện, lâu dần những ai có thể thì đều chuyển đi hết rồi.” Phạm Đại Đức đưa Trần Ca đi tìm chiếc xe điện kia: “Đi đường cẩn thận, ngày mai gặp.”
Trần Ca kiểm tra lại pin, lần nữa nói cảm ơn Phạm Thông và Phạm Đại Đức rồi lái xe điện rời đi.
Qua một lúc sau, ánh đèn nhà Phạm Thông cũng tắt đi, cả trấn Lệ Loan đều tối đen như mực.
“Khu ngoại ô phía đông này đúng là quái lạ.” Trần Ca quay đầu lại nhìn: “Không bằng đêm nay đi tới nơi tương ứng với trò chơi xem?”
Trần Ca suy nghĩ một lúc rồi từ bỏ ý tưởng này: “Vẫn là an toàn một chút thì hơn, đợi Phạm Thông làm rõ tất cả những khu nguy hiểm, mình sẽ đi tìm cánh cửa mất khống chế đó.”
Anh lái xe ra khỏi trấn Lệ Loan, phải mất một tiếng đồng hồ mới về đến khu vui chơi Thế Kỷ Mới.
Trần Ca vào trong nhà ma, dây thần kinh đang căng thẳng của anh cuối cùng cũng thả lỏng.
Anh cố nhịn lại cơn buồn ngủ, tìm thấy ba lô trong phòng nghỉ của nhân viên, sau đó mở cánh cửa sắt thông với cảnh tượng dưới hầm rồi đi vào trong.
Trần Ca ngồi trong phòng học cuối cùng, nhấn công tắc máy cát sét mini, sau đó lại mở quyển truyện tranh, thả Môn Nam ra.
Môn Nam chỉ cao hơn gối Trần Ca một chút, chui ra từ trong quyển truyện tranh của Diêm Đại Niên, nhìn Trần Ca bằng ánh mắt đầy ai oán.
Trần Ca ho khẽ một tiếng, cũng hơi ngại: “Vẫn còn thói quen ấy à?”
“Bao giờ anh mới đưa tôi trở về thế! Nếu không có ai trông coi cánh cửa bị hỏng ở thế giới sau cánh cửa Khu Nội Trú Số Ba kia thì sẽ xảy ra một chuyện vô cùng đáng sợ!” Môn Nam mang theo bộ mặt “ông cụ non”, khuôn mặt đáng yêu nhìn Trần Ca đầy nghiêm túc.
“Sẽ xảy ra chuyện gì?”
“Cánh cửa của Khu Nội Trú Số Ba đã có dấu hiệu vượt tầm kiểm soát rồi, trong khoảng thời gian tôi hôn mê, thế giới sau cánh cửa đang dần chồng lên thế giới ngoài cánh cửa! Bọn chúng đang ảnh hưởng lẫn nhau, nếu để đó không quan tâm, cánh cửa sẽ không thể nào đóng lại được, những cảm xúc tiêu cực bên trong cánh cửa sẽ trút ra thế giới bên ngoài cánh cửa.” Môn Nam muốn giải thích với Trần Ca về tính nghiêm trọng của vấn đề.
“Cảm xúc tiêu cực bên trong cánh cửa sẽ trút ra thế giới bên ngoài cánh cửa?” Trần Ca nghĩ về những cảnh tượng anh nhìn thấy trong trò chơi. Cả trấn nhỏ đầy những kẻ sát nhân biến thái và lệ quỷ, tất cả mọi người cứ như phát điên lên vậy.
“Không sai, nếu cánh cửa không được đóng trong thời gian dài, nó sẽ từ từ ảnh hưởng đến mọi thứ xung quanh.” Môn Nam trèo lên ghế, cậu ta rất ghét phải ngẩng đầu cao lên để nói chuyện với mọi người: “Tất cả những người nằm trong tầm ảnh hưởng của ‘cửa’ sẽ xuất hiện vấn đề, khởi đầu là một sự thay đổi tâm lý rất nhỏ như đột nhiên trở nên hướng nội trầm tính, mất hứng thú với mọi thứ, v.v. Lâu dần, thói quen sinh lý cũng sẽ thay đổi, giống như ăn bít tết, ngày xưa thích chín kỹ, bây giờ thích tái chín, thậm chí dần dần bắt đầu thích thịt bò sống vẫn còn máu.”
Môn Nam tường thuật lại quá trình một người bình thường dần trở nên “biến thái”.
“Quá trình này có thể đảo ngược không?” Trần Ca biết rõ rằng cánh cửa của trấn Lệ Loan đã mất khống chế. Kẻ thù mà anh phải đối mặt lần này không chỉ có lệ quỷ mà còn cả những con người xấu xa và quái vật chạy ra khỏi cánh cửa.
“Cách tốt nhất tôi có thể nghĩ đến bây giờ là giữ cho cánh cửa không bị mất kiểm soát. Tất nhiên anh cũng có thể tìm một bác sĩ tâm lý để điều trị cho từng người một, miễn là anh không sợ rắc rối.” Môn Nam ám chỉ Trần Ca, cậu ta đang rất muốn quay lại nhưng cậu ta không đánh lại được lệ quỷ trên người Trần Ca. Điều này khiến cậu ta rất rối, có cảm giác như lên nhầm thuyền giặc nhưng không có cách nào xuống được vậy.
“Vậy ‘cửa’ bị mất khống chế có thể đóng lại được không?” Trần Ca có cách nghĩ của riêng mình, bất kì lúc nào anh cũng rất bình tĩnh.
“Trước tiên anh phải hiểu một logic này, chính bởi vì ‘cửa’ không đóng được nên nó mới được gọi là ngoài tầm kiểm soát.” Câu trả lời của Môn Nam có hơi bi quan.
“Người đẩy cửa cũng không đóng lại được à?” Trần Ca dựa vào ghế, có phần không cam lòng. Kế hoạch ban đầu của anh là tìm cánh cửa ở trấn Lệ Loan, sau đó vào cửa và tìm Tiểu Bố, rồi lại sử dụng phương pháp hợp lý để Tiểu Bố đóng cửa lại.
“Có lẽ người đẩy cửa có cách để đóng, nhưng mỗi ‘người’ mỗi khác, những người đẩy cửa khác nhau có sức mạnh khác nhau, năng lực cũng hoàn toàn khác nhau.” Khi Môn Nam nói câu này, đôi mắt cậu ta lại càng ai oán hơn, sở dĩ cậu ta không âm thầm chạy trốn chính là vì bản thân không giỏi đánh nhau, cho dù ở sau cánh cửa Khu Nội Trú Số Ba cũng không phải đối thủ của Trương Nhã, vì thế cậu ta mới luôn ngoan ngoãn ở trong quyển truyện tranh.
“Tôi đã nói tất cả những gì tôi có thể nói, còn những cái khác anh có hỏi tôi, tôi cũng không biết đâu.” Trước khi Trần Ca bắt đầu hỏi tiếp, Môn Nam nhìn anh bằng đôi mắt trông chờ và tiếp tục: “Cánh cửa bị mất kiểm soát thật sự rất kinh khủng, tôi bắt buộc phải trở lại. Không có tôi ở sau cánh cửa, sớm hay muộn ngoại ô phía tây cũng sẽ giống như ngoại ô phía đông.”
“Khu ngoại ô phía tây sẽ giống như khu ngoại ô phía đông? Cậu biết chuyện ở khu ngoại ô phía đông?” Trần Ca sững sờ, trong cuộc trò chuyện ban nãy anh không hề chắc đến mấy chữ khu ngoại ô phía đông này.