Chương 529: Đứa bé hư
Trong trò chơi, Tiểu Bố tìm thấy chiếc chìa khóa mở cửa ngục tối ở trong áo ngủ của mẹ, thế nhưng cửa vào ngục tối không phải ở nhà riêng của cô bé mà là ở trong nhà bạn học Khương Tiểu Hổ. Điều càng làm cho Trần Ca cảm thấy lo lắng chính là, hình như Tiểu Bố đẩy cánh cửa kia trong ngục tối nhà Khương Tiểu Hổ.
Một người chỉ khi ở thời điểm mất đi toàn bộ hy vọng mới có thể đẩy được cửa, thế rốt cuộc Tiểu Bố nhìn thấy gì trong ngục tối? Hay là gặp phải cái gì?
“Tổ trưởng Lý, anh có thông tin gì về gia đình của Khương Long không?” Chuyện xảy ra trong ngục tối chỉ có người nhà Khương Long mới biết, Trần Ca chuẩn bị đến để hỏi cho rõ ràng.
“Cậu hỏi cái này để làm gì?” Trong suy nghĩ của Lý Chính, người nhà Khương Long chẳng có liên quan gì đến vụ án này cả.
“Tôi cảm thấy hung thủ giết chết Bố Ức có khả năng chính là Khương Long cùng người nhà của hắn ta, anh còn nhớ bức tranh trên trần nhà phòng 104 chứ? Trên đó viết tên bốn người trong nhà Khương Long.” Trần Ca chuẩn bị nhắc nhở cho Lý Chính một chút chuyện, nếu như có thể được cảnh sát giúp đỡ, anh cũng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
“Chắc có lẽ hung thủ không ngu dốt đến mức khắc tên mình vào hiện trường phát hiện vụ án đâu.” Trong vài chục năm phá án của Lý Chính, anh ta chưa bao giờ gặp phải chuyện như vậy: “Viết tên mình vào hiện trường giấu xác, đây là đang cố ý nói cho mọi người, mình chính là tội phạm giết người sao?”
“Bức tranh kia có thể là do người khác vẽ, cũng có thể là một nghi thức đặc biệt nào đó.” Trần Ca biết với tư cách là một cảnh sát, Lý Chính không được phép tiết lộ lý lịch của công dân, cho nên anh chỉ có thể luôn mồn khẳng định người nhà Khương Long có liên quan đến vụ án phân thây này.
Bên kia điện thoại, Lý Chính im lặng khoảng chục giây sau mới mở miệng nói: “Thật ra chúng tôi cũng đã điều tra về người nhà Khương Long, tình huống nhà hắn ta tương đối phức tạp.”
Trong lòng Trần Ca xuất hiện một loại dự cảm xấu: “Không phải là cả nhà bọn họ đều bị mất tích chứ?”
“Trước khi Khương Long gặp chuyện không may, vợ của Khương Long đã dẫn hai đứa trẻ nhà mình đến gặp bác sĩ tâm lý. Chỉ một tuần sau đó, Khương Long bị tai nạn xe hơi, vợ của Khương Long là Trương Sơ Ngữ và cô con gái lớn Khương Bạch cũng lần lượt mất tích. Một nhà bốn người, chỉ có Khương Tiểu Hổ vẫn còn sống.” Lý Chính muốn nói lại thôi, anh ta có vẻ đang do dự không biết có nên kể chuyện xảy ra phía sau cho Trần Ca nghe không.
“Khương Tiểu Hổ còn sống? Hiện tại cậu bé đang ở đâu? Tôi có mấy chuyện cần gặp cậu bé để hỏi cho rõ.” Trần Ca cảm thấy đứa bé này rất quan trọng.
“Đứa bé đó đã điên rồi, cậu ta đâm bác sĩ tâm lý trị bệnh cho mình bị thương, có đôi khi cậu bé cư xử như một con thú không hề có lý trí, căn bản là không thể nói chuyện được. Nếu cậu có chuyện cần hỏi, vậy thì đi đến bệnh viện tâm thần Cửu Giang đi, chúng tôi mới gặp cậu bé ở đó vào sáng hôm nay.” Những thứ Trần Ca có thể nghĩ đến, cảnh sát cũng đã nghĩ đến từ lâu rồi, chẳng qua là bọn họ không thể lấy được thông tin hữu ích gì từ Khương Tiểu Hổ thôi.
Nghe được lời nói của Lý Chính, phản ứng đầu tiên của Trần Ca chính là liệu đứa bé đó có giả điên hay không? Anh sẽ không đánh giá thấp bất kỳ đối thủ nào, ngay cả một đứa trẻ cũng không ngoại lệ.
“Tổ trưởng Lý, anh có thể dẫn tôi đi gặp đứa bé đó được không?”
Sau nhiều lần thuyết phục của Trần Ca, cuối cùng Lý Chính cũng đồng ý, anh ta cúp điện thoại, một lát sau lại gọi lại: “Tôi đã đánh tiếng với bệnh viện tâm thần rồi, tốt nhất là cậu nên đi sớm một chút, hình như chỗ bọn họ từ 9 giờ tối trở đi là cấm người ngoài ra vào.”
“Cảm ơn tổ trưởng Lý!”
“Trần Ca, đến đấy thì được, nhưng có một chuyện tôi muốn nói sớm cho cậu biết.” Giọng nói của Lý Chính có gì đó không đúng lắm: “Chú ý an toàn, khi nói chuyện cùng đứa bé ấy, tốt nhất là phải giữ khoảng cách, cẩn thận cậu ta phát bệnh lại làm cậu bị thương.”
Sau khi nói xong, Lý Chính cúp điện thoại. Vùng ngoại ô phía đông xảy ra án mạng, gần đây anh ta vô cùng bận rộn.
“Vì sao Lý Chính lại nhắc mình phải cẩn thận với cậu bé đó?” Trần Ca ngồi dậy khỏi giường, cầm ba lô lên, kiểm tra đồ vật bên trong một chút, sau đó vội vàng chạy ra khỏi nhà ma.
Bệnh viện tâm thần Cửu Giang là bệnh viện công lập, khác với Khu Nội Trú Số Ba, vô cùng nề nếp, làm việc tuân thủ nghiêm ngặt theo các quy tắc, nếu mà đến muộn, rất có thể đến cả cửa chính còn chẳng vào được.
7 giờ 20, Trần Ca đón xe đi tới bệnh viện tâm thần Cửu Giang. Sau khi báo tên của Lý Chính, tổ trưởng tổ trinh sát hình sự của chi cục thành phố cho bảo vệ, một bác sĩ mặc áo blouse trắng vội vàng chạy ra ngoài.
“Anh chính là Trần Ca mà tổ trưởng Lý nói sao?” Bác sĩ nọ vừa cao vừa gầy, đeo một cái kính đen, người cứng nhắc trầm lặng, hình như cũng không thích nói chuyện lắm: “Tên đầy đủ của tôi là Bùi Kiều Dương, anh cứ gọi tôi bằng bác sĩ Bùi là được. Bệnh nhân đã được đưa đến phòng thẩm vấn sáng nay, vì lý do an toàn, cuộc trò chuyện của anh phải kết thúc trước 9 giờ.”
“Được.” Dưới sự dẫn đường của bác sĩ Bùi, Trần Ca đi vào bệnh viện tâm thần Cửu Giang, nơi đây mang đến cho anh cảm giác khác hẳn Khu Nội Trú Số Ba.
“Chính là phòng này, tôi và hộ lý sẽ đi cùng anh, anh không cần lo lắng về vấn đề an toàn đâu.”
“Làm phiền anh rồi.” Trần Ca cảm thấy dùng tên tuổi cảnh sát đúng là tốt thật, nếu như anh một mình đi đến đây, chỉ sợ người ta còn chẳng cho anh vào cửa.
“Mạng người quan trọng, phối hợp giúp các anh điều tra là chuyện tôi phải làm.” Bác sĩ Bùi đi vào phòng bệnh, chỉ vào cậu bé đang nằm trên giường: “Cậu bé chính là Khương Tiểu Hổ, còn tư liệu về cậu bé sẽ có người đưa đến sau.”
Phòng bệnh rất đơn sơ, chỉ có một cái giường bệnh cùng ba cái ghế, đứa bé đó vẫn đang nằm im trên giường, hai tay hai chân bị dây thừng trói lại, ánh mắt dại ra, cho dù có người đi đến gần cũng chẳng buồn liếc mắt nhìn.
“Có thể cởi trói cho cậu bé được không?” Trần Ca ngồi vào ghế gỗ bên cạnh giường bệnh, anh phát hiện sợi dây này đã siết chặt vào da thịt của cậu bé.
“Vì an toàn của anh, tốt hơn hết là nên trói đứa bé vào giường. Buổi chiều nó vừa mới phát bệnh, gặp ai cũng cắn, chúng tôi phải tốn bao nhiêu sức lực mới có thể khống chế được.” Bác sĩ Bùi ngồi bên cạnh Trần Ca, lại bổ sung một câu: “Anh đừng nhìn thấy đứa bé này trắng trẻo, xinh xắn mà lầm, lúc nổi điên lên phải cần hai hộ lý mới ngăn được đấy.”
Trong lúc bác sĩ Bùi nói chuyện, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, một nữ y tá cầm tài liệu đi vào: “Bác sĩ Bùi, tư liệu của bệnh nhân mà anh cần đây.”
Bác sĩ Bùi nhận tư liệu xong thì đưa thẳng cho Trần Ca: “Kể từ khi Khương Tiểu Hổ đến bệnh viện của chúng tôi để tiếp nhận trị liệu vào ba năm trước, thông tin từ lúc đó cho đến tận bây giờ đều ở trong này, tự anh xem đi, có gì không hiểu có thể hỏi tôi.”
Trần Ca mở tư liệu ra nhìn lướt qua, anh phát hiện bác sĩ trị liệu tâm lý cho Khương Tiểu Hổ vào ba năm trước chính là Bùi Kiều Dương, bác sĩ tâm lý sau này bị Khương Tiểu Hổ đâm bị thương cũng chính là anh ta.
“Ba năm trước chính anh là người điều trị tâm lý cho Khương Tiểu Hổ sao?” Trần Ca cũng coi như là tìm được người rồi, anh nôn nóng muốn biết chuyện đã xảy ra vào ba năm trước: “Có thể kể cho tôi biết về tình hình lúc đó được không?”
Trong phòng đột nhiên yên tĩnh lại. Bác sĩ Bùi không kể ngay lập tức, hình như quá trình trị liệu vào ba năm trước đây đối với anh ta mà nói chính là một đoạn ký ức không muốn bị nhắc đến.
“Tôi thấy kết quả chẩn đoán ban đầu của Khương Tiểu Hổ là rối loạn lưỡng cực, sau lại đổi thành tâm thần phân liệt, cuối cùng lại sửa thành bệnh nhân có tính cách tương đối ổn định và hiểu biết tương đối đầy đủ, có thể loại trừ các vấn đề tâm thần. Cùng là một người khám, vì sao sau ba lần chẩn đoán bệnh, kết quả chẩn đoán lại không hề giống nhau?” Trần Ca đặt tư liệu xuống nhìn về phía bác sĩ Bùi: “Ba năm trước đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao người nhà Khương Tiểu Hổ lại phải gửi con của mình đến bệnh viện tâm thần?”