Hệ thống nhà ma

Chương 530: Cả nhà đều là kẻ điên

Chương 530: Cả nhà đều là kẻ điên

Qua khoảng chừng một phút đồng hồ, bác sĩ Bùi mới mở miệng, anh ta nhìn Khương Tiểu Hổ nằm trên giường bệnh, vẻ mặt rất là kỳ lạ.
“Tôi cảm thấy cả nhà họ đều có bệnh, không có ý xúc phạm gì đâu, nhưng ý trên mặt chữ rồi.” Bác sĩ Bùi đứng lên, đi quanh giường bệnh một vòng: “Ba năm trước mẹ của Khương Tiểu Hổ mang theo cậu bé cùng với chị của cậu ta đi đến đây khám bệnh, đến tận bây giờ tôi vẫn nhớ cảnh tượng lúc đó. Mẹ của cậu ta là Trương Sơ Ngữ, ăn mặc rất đẹp, trên người có một mùi nước hoa nồng nặc.”
“Cô ấy diện cả cây hàng hiệu, chỉ là tôi cảm thấy cô ấy cũng không vui, trong lòng đang cất giấu chuyện gì đó, tinh thần hơi hoảng hốt, thường ngẩn ra khi đang nói chuyện với tôi.”
“Sau khi nói chuyện đơn giản với nhau, tôi cũng hiểu kha khá về tình hình của cô ấy.”
“Chị gái Khương Bạch mắc chứng vọng tưởng, luôn cảm giác có người muốn giết cô bé, nhìn ai cũng thấy giống kẻ giết người.”
“Bệnh của em trai Khương Tiểu Hổ tương đối kỳ quái, bình thường cậu bé sẽ làm một vài chuyện vô cùng nguy hiểm không thể giải thích được, ví dụ như đi mở khóa bếp gas một mình, hắt nước vào ổ cắm điện, chơi với lửa ở nhà.”
“Trương Sơ Ngữ răn dạy Khương Tiểu Hổ không chỉ một lần, thế nhưng đứa bé này không những không nghe mà còn làm những chuyện nguy hiểm hơn.”
“Sau này chồng của cô ấy là Khương Long cũng biết chuyện này, đã đánh Khương Tiểu Hổ nhiều lần, nhưng mà bạo lực cũng không thể làm Khương Tiểu Hổ thay đổi, ngược lại còn khiến tính cách của cậu bé càng trở nên kỳ lạ.”
“Xúc động, nóng nảy, thường xuyên đánh nhau với bạn học trong trường, phá hỏng nhiều thứ, nhiều lúc có cảm giác như cậu ta bị trúng tà, liều mạng làm tổn thương người xung quanh.”
“Đây cũng là lần đầu tiên tôi gặp phải người bệnh như vậy. Nghĩ đến việc Khương Tiểu Hổ còn nhỏ tuổi nên lúc đó tôi cũng không kê đơn thuốc cho cậu ta, mà khuyến khích cha mẹ nói chuyện nhiều với cậu bé.”
“Tôi cũng vì nghĩ cho tương lai của đứa bé, nhưng hình như Trương Sơ Ngữ lại không cho là như vậy, cô ấy vô cùng gấp gáp và nóng nảy, nghĩ thằng bé bị bệnh thì cần uống thuốc.”
“Ý kiến bất đồng nảy sinh trong quá trình trị liệu, thân là một bác sĩ chuyên về bệnh tâm thần, bình thường tôi cũng hay bị hiểu lầm, cho nên một chút chuyện nhỏ như vậy tôi không để tâm lắm.”
“Tính cách của một đứa trẻ thay đổi đột ngột trong một ngày, điều này chắc chắn phải liên quan đến môi trường xung quanh. Theo suy nghĩ của tôi, nguyên nhân gây bệnh của Khương Tiểu Hổ có một phần lớn liên quan đến cha mẹ của cậu bé.”
“Để trị liệu cho Khương Tiểu Hổ tốt hơn, tôi bảo mẹ và chị gái của cậu bé đi ra ngoài trước, để Khương Tiểu Hổ ở lại chuẩn bị nói chuyện riêng với cậu bé.”
“Việc giao tiếp thì không có vấn đề gì, nhưng tôi phát hiện ra một chuyện kỳ lạ đến kinh khủng.”
Bác sĩ Bùi cũng không kiêng kỵ Khương Tiểu Hổ đang nằm trên giường bệnh, tiếp tục nói chuyện ở ngay trước mặt cậu bé: “Trong quá trình hỏi Khương Tiểu Hổ, trong lúc vô tình đứa bé này đã để lộ ra một tin tức, cậu ta nói mẹ mình đang nói dối.”
“Nói dối?” Trần Ca không hiểu lắm: “Mẹ nói dối để đưa con trai mình vào bệnh viện tâm thần sao? Tôi lại cảm thấy người nói dối là Khương Tiểu Hổ mới đúng.”
Bác sĩ Bùi khẽ lắc đầu: “Tôi cũng không có cách nào để xác định thật giả, chỉ là sau khi Khương Long bị tai nạn xe, chết ngoài ý muốn, tôi mới phát hiện có khả năng Khương Tiểu Hổ không có nói dối.”
“Cậu ta nói cho anh cái gì?”
“Khương Tiểu Hổ lén nói cho tôi biết cậu ta không hề làm những chuyện nguy hiểm đó, tất cả những chuyện đó đều do mẹ cầm tay cậu bé, buộc cậu ta phải làm, chỉ vì để mọi người tin rằng cậu ta bị điên.”
“Mẹ bắt con trai làm những chuyện nguy hiểm?” Trần Ca càng nghe càng không hiểu nổi: “Thế mục đích của cô ta khi làm vậy là gì?”
“Mục đích là để giết chết cha của Khương Tiểu Hổ - Khương Long.” Bác sĩ Bùi nhìn Khương Tiểu Hổ bằng ánh mắt phức tạp: “Đứa bé đó với cho tôi, người thật sự bị điên chính là Trương Sơ Ngữ mẹ cậu ta, mẹ cậu ta biết chồng mình bao nuôi một người phụ nữ ở bên ngoài, bèn chuẩn bị tạo ra một vụ án ngoài ý muốn để giết chết Khương Long, nhận được một khoản bồi thường bảo hiểm lớn, và sau đó độc chiếm công ty của Khương Long.”
“Rất khó tưởng tượng những lời này sẽ phát ra từ trong miệng một đứa bé, chỉ sợ chuyện không đơn giản như vậy đâu nhỉ?”
“Đúng đấy, tôi với anh suy nghĩ giống nhau.” Bác sĩ Bùi tựa người vào giường, ánh mắt sâu thẳm: “Tôi không nghĩ một đứa trẻ có thể hiểu nhiều chuyện như vậy, những lời này có thể là do có người dạy cậu ta nói. Một nhà bốn người này, người cha hàng năm đều công tác xa nhà, người mẹ cũng không có khả năng tự vu oan cho bản thân, cho nên người có khả năng dạy Khương Tiểu Hổ nói những lời này nhất chính là chị gái của cậu bé - Khương Bạch.”
Trần Ca không ngắt lời nữa, để bác sĩ Bùi nói một mạch.
“Sau đó tôi lại gọi Khương Bạch vào nói chuyện riêng, sau khi hỏi thăm thì lấy được kết quả khiến tôi vô cùng khiếp sợ.”
“Khương Bạch nói cho tôi biết, người thật sự bị điên chính là người cha Khương Long. Từ lúc Khương Long bắt đầu phụ trách hạng mục chung cư Minh Dương thì cô bé cảm thấy cha mình không bình thường, đi trắng đêm không trở về, thường xuyên làm vài việc mà người thường không thể hiểu được, ánh mắt nhìn người nhà cũng trở nên vô cùng xa lạ.”
“Có một lần Khương Long uống say về nhà, có cãi nhau với mẹ cô bé là Trương Sơ Ngữ, Khương Long luôn luôn ôn hòa vậy mà lại vung tay đánh Trương Sơ Ngữ, thậm chí còn chạy vào trong phòng bếp lấy con dao ra.”
“Hắn ta vung con dao trong không khí, chỉ vào một nơi không người chửi ầm lên, giống như một người hoàn toàn khác vậy.”
“Từ đó về sau, Khương Long càng ít khi trở về nhà, hắn ta cả ngày đều thần thần bí bí, lại còn mua một căn phòng ở trấn Lệ Loan vùng ngoại ô phía đông, sống một mình bên ngoài.”
“Nếu như chỉ có những thứ này, Khương Bạch cũng sẽ không cảm thấy người cha ruột của mình lại là một kẻ điên, nhưng mà một chuyện xảy ra lúc sau khiến Khương Bạch cảm thấy vô cùng sợ hãi cha của mình.”
“Chỉ một tháng trước khi họ đến gặp tôi để điều trị, Trương Sơ Ngữ đang rót nước sôi thì bị Khương Tiểu Hổ đụng vào, cả hai người đều bị bỏng. Khương Bạch đưa Trương Sơ Ngữ và Khương Tiểu Hổ đến bệnh viện, cô bé cố gắng gọi điện liên lạc với cha mình nhưng không có ai nghe máy, sau đó cô bé chạy đến nhà của Khương Long ở vùng ngoại ô phía đông để tìm người.”
“Sau khi Khương Long nghe tin Trương Sơ Ngữ và Khương Tiểu Hổ bị bỏng thì mắng vài câu, nói dạo này hắn ta không rảnh, không tiện đi thăm.”
“Khương Bạch nghe cha nói như thế thì vô cùng tức giận, ở lại nhà mới của Khương Long, yêu cầu cha mình đi bệnh viện.”
“Đến buổi tối, Khương Long nhận được một cuộc điện thoại nên vội vã rời khỏi, để Khương Bạch một mình trong nhà.”
“Đến khoảng sau nửa đêm, Khương Bạch bỗng nghe thấy trong phòng có tiếng động, cô bé nghĩ là chuột nên tìm thử, tìm cả buổi, cuối cùng cũng phát hiện một căn phòng bí mật phía sau tủ âm tường.”
“Cô bé đi vào bên trong, nhìn thấy ở trong đó có một cái lồng sắt, trong lồng giam giữ một con búp bê vải rất lớn!”
“Bên trong con búp bê vải đó như có một người, người nọ nói không ra lời, cơ thể rất yếu, sau khi nghe thấy tiếng cửa phòng bí mật mở ra thì bắt đầu sợ hãi theo bản năng, núp ở tận cùng bên trong lồng sắt.”
“Khương Bạch cũng không dám đi vào, cô bé sợ hãi, đóng cửa tủ âm tường vào, đi suốt đêm trốn về bệnh viện, cô bé kể chuyện này cho Trương Sơ Ngữ cùng Khương Tiểu Hổ nghe.”
“Khương Tiểu Hổ tuổi còn nhỏ nên không hiểu gì cả, thế nhưng phản ứng của Trương Sơ Ngữ lại rất kỳ lạ. Sau khi cô ấy nghe thấy phía sau tủ âm tường có nhốt một con búp bê vải rất lớn thì cười vô cùng vui vẻ.”
“Căn cứ theo miêu tả của Khương Bạch, tinh thần của vợ chồng Khương Long đều có vấn đề, nhưng mà những điểm mâu thuẫn đã xuất hiện. Trương Sơ Ngữ nói Khương Bạch mắc chứng vọng tưởng, mọi thứ đều là do Khương Bạch tưởng tượng ra.”
Cuối cùng bác sĩ Bùi cũng kể hết chuyện về một nhà bốn người này: “Nói chung tình huống của nhà bọn họ chính là như vậy, người mẹ nói em trai và chị gái bị bệnh tâm thần, em trai thì nói mẹ là kẻ điên, chị gái thì nghĩ đầu óc của mẹ và cha có vấn đề. Tôi cũng không sợ anh cười nhạo, đến tận bây giờ, tôi cũng không dám xác định rốt cuộc là ai đang nói dối.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất