Chương 532: Nếu cháu không nói, sau này ngày nào chú cũng đến
Khương Tiểu Hổ rõ ràng không muốn ở quá gần Trần Ca, thế nhưng tay chân cậu ta đều bị dây thừng trói lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn Trần Ca ngồi bên cạnh mình.
“Hình như cháu đang rất hồi hộp, có phải là bởi vì trong phòng này có quá nhiều người không?” Trần Ca nhìn Khương Tiểu Hổ bằng ánh mắt vô cùng ân cần: “Thả lỏng, bọn chú đến để giúp cháu thôi.”
Nói xong anh lại nhìn về phía bác sĩ Bùi: “Anh có thể để tôi ở một mình với cậu bé được không? Hình như đứa bé này không quen việc có nhiều người vây quanh mình như vậy.”
Mặt bác sĩ Bùi đầy vẻ khó xử, nói thật thì anh ta không hề cảm thấy Khương Tiểu Hổ tỏ vẻ khác thường là do có quá nhiều người ở đây: “Không tốt lắm đâu, Khương Tiểu Hổ từng có tiền án làm người khác bị thương, để lại một mình anh ở đây, tôi lo rằng...”
“Không có chuyện gì đâu, mấy người không cần lo lắng cho an toàn của tôi đâu.” Trần Ca để ba lô xuống, trong ba lô nặng trịch cũng không biết là có những thứ gì: “Đứa trẻ này chỉ thiếu một cơ hội để giao tiếp, nội tâm của cậu ta rất có thể đang che giấu một mặt mềm mại mà cậu ta không muốn cho ai biết.”
Hộ lý và y tá đều nhìn về phía bác sĩ Bùi, lần trước khi hợp tác với cảnh sát để điều tra Khương Tiểu Hổ, cảnh sát nhà người ta cũng không đưa ra yêu cầu như vậy.
Bác sĩ Bùi muốn từ chối nhưng lại nghĩ đến việc Trần Ca được Lý Chính giới thiệu đến, bọn họ đang phụ trách vụ án có liên quan đến vài mạng người.
Suy đi nghĩ lại, bác sĩ Bùi khẽ gật đầu: “Thế chúng tôi đứng ở ngoài cửa, nếu như đứa bé này đột nhiên phát bệnh, có hành vi công kích anh thì anh chỉ cần hô cứu là chúng tôi sẽ xông vào.”
“Được, cảm ơn mọi người.”
Nhân viên trong bệnh viện tâm thần lần lượt rời khỏi phòng bệnh. Nhìn từng người họ đi ra ngoài, Khương Tiểu Hổ lại càng cảm thấy sợ hãi, trong cổ họng cậu bé phát ra vào âm thanh kỳ lạ, giống như thú hoang bị thương gặp phải nguy hiểm vậy.
Phòng bệnh đóng lại, sau khi xác định các bác sĩ không nhìn thấy cảnh trong phòng, Trần Ca mới lôi máy cát sét mini từ trong ba lô ra, nhấn nút mở.
Tiếng dòng điện chạy rè rè vang lên trong phòng bệnh, âm thanh đó giống như tự động chui vào trong não, kích thích từng dây thần kinh một.
“Nghe chút nhạc nhẹ nhàng, có phải cảm thấy khá hơn rồi đúng không?”
Trần Ca vẫn nhìn chăm chú vào Khương Tiểu Hổ, quan sát nhất cử nhất động của cậu bé, hơn chục giây sau, anh đột nhiên mở miệng: “Có lẽ cháu đã từng gặp quỷ nhỉ?”
Đồng tử hơi rung, mắt Khương Tiểu Hổ trợn to, cậu ta càng muốn tránh xa Trần Ca ra.
“Phản ứng lớn như vậy, lẽ nào bị chú đoán trúng rồi sao? Để chú suy nghĩ một chút, có phải là cháu đã tận mắt nhìn thấy thi thể của cô ấy, nhưng mà vài ngày sau lại thấy cô ấy sống lại? Xuất hiện ở một nơi khác đúng không?”
Không cần biết là Khương Tiểu Hổ có thật sự bị bệnh tâm thần hay không, nghe thấy vấn đề mà Trần Ca hỏi, nếu như bác sĩ Bùi ở đây, nhất định sẽ cho rằng Trần Ca cũng không bình thường tí nào.
Dây thừng buộc vào các góc giường bị kéo căng, phản ứng của Khương Tiểu Hổ càng thêm kịch liệt.
“Không cần biết cháu bị điên thật hay là điên giả, chú chỉ hi vọng cháu hiểu một chuyện, một nhà bốn người nhưng chỉ có mình cháu còn sống không phải bởi vì cháu may mắn, mà chỉ là vì cô ta có ý tha cho cháu thôi.”
Trong lúc Trần Ca chơi trò chơi đó thì trong lòng luôn hơi nghi ngờ, làm sao mà Tiểu Bố lại biết trong nhà bạn học mình có một căn phòng bí mật?
Ngay từ đầu Trần Ca nghĩ là mẹ của cô bé để lại thông tin, nhưng mà những việc mẹ của cô bé làm cũng không vinh quang gì cho lắm, chắc có lẽ sẽ không nói những chuyện đó cho con gái còn nhỏ đâu.
Trong trò chơi còn có một chi tiết, Tiểu Bố tìm thấy chìa khóa ở trong áo ngủ của mẹ, thế nhưng nếu suy nghĩ kỹ một chút thì một người bị nhốt, làm sao mà trong túi áo lại có chìa khóa được?
Sau này khi nhìn thấy Khương Tiểu Hổ, Trần Ca lại có một suy đoán, liệu có phải đứa bé này trộm chiếc chìa khóa, sau đó đưa nó cho mẹ của Tiểu Bố không?
Mà sở dĩ Tiểu Bố đi vào trong căn phòng bí mật, có lẽ cũng là vì Khương Tiểu Hổ nói cho cô bé, dù sao thì bọn họ cũng là bạn học.
“Chú sẽ không thiên vị, chú chỉ muốn biết chân tướng năm đó mà thôi.” Âm thanh từ máy cát sét mini ngày một lớn lên, đèn trong phòng bệnh lóe lên một cái, ánh sáng bị bóp méo, hình như tối đi rất nhiều.
Bên cạnh Trần Ca có một bóng dáng màu đỏ mơ hồ hiện lên, Khương Tiểu Hổ thật sự sợ hãi, cậu bé lại không thể khống chế nổi nên hét to lên.
“Cháu có thể cảm giác được sự hiện diện của cậu ta? Có phải cháu đã nhớ lại điều gì đó trong quá khứ không?” Trần Ca gọi Hứa Âm ra thật sự không phải để cố ý hù dọa Khương Tiểu Hổ, chỉ là muốn để Hứa Âm đi kiểm tra cơ thể Khương Tiểu Hổ một chút, xem trong cơ thể cậu bé có giấu thứ gì đó bẩn thỉu không.
Biểu cảm của Khương Tiểu Hổ rất hoảng sợ, cậu bé giống như là đang nằm mơ nói mê sảng, cứ chỉ vào Trần Ca mà hét to.
“Là bởi vì quá lâu không giao tiếp với người khác nên mất đi năng lực ngôn ngữ sao? Hay là Hứa Âm làm đứa bé này sợ quá rồi?”
Trần Ca tắt máy cát sét mini, Hứa Âm cũng không tìm thấy bóng dáng ma quỷ nào trên người đứa bé này, cậu ta chỉ là một đứa bé bình thường mà thôi.
Âm thanh dòng điện trong phòng biến mất, Trần Ca cầm sợi dây đang trói chặt vào tay Khương Tiểu Hổ: “Chú đang giúp cháu, cũng là đang giúp cô ấy, chú biết trong lòng cháu có một bóng ma mà cháu vùng vẫy mãi cũng không thoát ra. Nói ra đi, cháu chỉ cần coi chú như một người khách qua đường không bao giờ gặp lại, chú có thể đảm bảo sẽ không nói chuyện đó cho người thứ ba.”
Mấy phút sau, Khương Tiểu Hổ dần bình tĩnh lại, cả người cậu bé đổ mồ hôi lạnh, lồng ngực phập phồng, hơi thở hổn hển.
Ban nãy Trần Ca gọi lệ quỷ áo đỏ ra, đừng nói là Khương Tiểu Hổ, nếu đổi lại là một người trưởng thành cũng không chịu nổi.
“Nếu như cháu không nói, sau này ngày nào chú cũng sẽ đến đây, mãi đến khi cháu nói cho chú biết chân tướng thì mới thôi.” Trần Ca đặt máy cát sét mini ở đầu giường, nói rất chân thành.
Khương Tiểu Hổ cuối cùng cũng không chịu nổi áp lực, mở miệng nói chuyện: “Chú muốn hỏi gì?”
“Trước hết cứ bắt đầu nói về cha của cháu đi, tại sao ông ấy lại nhốt một người sống? Tại sao từ khi ông ấy phụ trách chung cư Minh Dương thì lại gặp chuyện không may?”
“Tôi không biết ngọn nguồn của câu chuyện là gì, chỉ biết Khương Long đã từng nói hạng mục xây dựng chung cư Minh Dương là một âm mưu, có người ép ông ta phải làm, bốn tòa nhà đó không phải là để cho người ở mà là đặc biệt xây cho ma quỷ.”
Âm thanh ngắt quãng, Trần Ca phí hết sức lực mới có thể hiểu được những gì Khương Tiểu Hổ nói: “Ai lại ép ông ấy làm vậy?”
“Trước đây rất lâu Khương Long đã từng nói ông ta luôn cảm thấy có một thứ gì đó luôn đi sau mình, nhưng đã đi gặp rất nhiều bác sĩ tâm lý, họ đều nói là do áp lực công việc quá lớn nên mới vậy. Nhưng sau này bệnh tình của ông ta càng ngày càng nghiêm trọng, bắt đầu nói xằng nói bậy, nói mình tận mắt nhìn thấy cái bóng của mình sống lại, thậm chí ông ta còn cảm thấy cái bóng của mình có suy nghĩ riêng, có thể giao tiếp với ông ta.”
“Thế sau đó, làm thế nào mà bệnh tình của cha cháu được kiểm soát?”
“Tôi cũng không rõ lắm, sau khi thức dậy vào một buổi sáng nào đó, Khương Long đột nhiên trở nên tràn đầy năng lượng, bắt đầu từ hôm đó trở đi, ông ta mang đến cho tôi cảm giác hoàn toàn khác so với trước đây, có rất nhiều thói quen kỳ lạ...” Khương Tiểu Hổ dừng lại một chút, có hơi chần chờ: “Bắt đầu từ lúc đó, tôi không gọi ông ta là ba nữa, vì tôi luôn cảm thấy có một người khác đang sống trong cơ thể ông ta và tôi nghi ngờ rằng ông ta đã bị thay thế bởi cái bóng của chính mình.”
“Bị cái bóng của mình thay thế sao?” Trần Ca nghĩ tới cái bóng ở nhà máy cung cấp nước ở vùng ngoại ô phía đông, con quái vật đó bày trận khắp nơi, âm thầm điều khiển suy nghĩ của con người, còn khó giải quyết hơn so với những gì mà anh tưởng tượng.
“Về chuyện ông ta nhốt người sống, đó chỉ là chuyện của mình ông ta, không liên quan gì đến nhà của chúng tôi cả.” Khương Tiểu Hổ há to miệng, cuối cùng vẫn nói ra: “Mấy năm trước khi Khương Long xảy ra chuyện, hình như vẫn luôn làm chuyện gì đó tương tự như vậy. Ông ta cố ý đưa người đến trấn Lệ Loan, sau đó tra tấn đối phương cả về mặt tâm lý lẫn thể xác, khiến người ta rơi vào tuyệt vọng. Tôi cũng không biết ông ta làm như vậy là có ý đồ gì? Có lẽ đây là sở thích đặc biệt của ông ta chăng?”
Những việc trải qua khi còn bé khiến Khương Tiểu Hổ trưởng thành hơi sớm, sau khi cậu bé nói xong thì len lén liếc mắt nhìn trộm Trần Ca, tiếp tục im lặng.