Chương 531: Gọi tất cả lệ quỷ áo đỏ ra
Nghe xong lời của bác sĩ Bùi, Trần Ca im lặng suy tư.
Quan hệ cả nhà Khương Long rất hỗn loạn, ai cũng cảm thấy đối phương là kẻ điên, có điều nếu cẩn thận sắp xếp lại thì Trần Ca cảm thấy có khả năng cả nhà bọn họ không ai bị điên cả.
Chẳng qua là bởi vì lập trường bất đồng, góc độ nhìn nhận vấn đề khác nhau, cho nên mới xuất hiện chuyện hoang đường như vậy.
Trần Ca đã chơi trò chơi của Phạm Thông và biết rất nhiều về câu chuyện bên trong.
Trong bốn người nhà Khương Long, em trai Khương Tiểu Hổ hẳn là vô tội nhất. Cậu bé chỉ là một đứa trẻ có thế giới quan chưa được hình thành đầy đủ, những chuyện mà cậu bé làm rất có thể là do có người đứng sau chỉ dẫn.
Người bảo cậu bé phạm phải những sai lầm này, có thể là Trương Sơ Ngữ, cũng có thể là Khương Bạch.
Chị gái Khương Bạch ban đầu cũng không hề mắc chứng vọng tưởng, con búp bê vải lớn mà cô bé nhìn thấy trong nhà mới của cha ở vùng ngoại ô phía đông có thể chính là mẹ của Tiểu Bố.
Cô bé không nói dối, nhưng mẹ của cô bé là Trương Sơ Ngữ lại nói cô bé bị bệnh, nghĩ cô bé bị mắc chứng ảo tưởng.
Là một người mẹ, biểu hiện của Trương Sơ Ngữ vô cùng bất bình thường. Cô ta tự mang hai đứa nhỏ nhà mình đến bệnh viện tâm thần, quả quyết nói hai đứa bé mắc bệnh tâm thần, hành vi này vô cùng khác thường.
Trần Ca càng nghĩ càng cảm thấy Trương Sơ Ngữ làm như vậy là muốn cố ý giấu giếm chuyện gì đó. Khi Khương Bạch kể chuyện con búp bê vải lớn cho Trương Sơ Ngữ nghe thì cô ta lại cười rất vui vẻ.
Đây không phải là phản ứng mà một người bình thường nên có, có khả năng trước kia cô ta vẫn luôn nghi ngờ chồng mình, thế nhưng sau khi nghe được tin tức này, cô ta biết chồng của mình không phản bội mình, chỉ là đang lên kế hoạch làm một chuyện gì đó thôi.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà phải nhốt một người trưởng thành lại? Lại còn nhét vào trong búp bê vải chứ?” Chuyện này có lẽ là nguồn gốc của tất cả bi kịch. Hiện tại Khương Long đã tử vong ngoài ý muốn, cả Trương Sơ Ngữ và Khương Bạch đều mất tích, tất cả người bị hại cùng người gây hại chỉ còn mỗi Khương Tiểu Hổ còn sống, cậu ta là người duy nhất biết rõ mọi việc.
Trần Ca ngồi trên ghế, nhìn ga trải giường trắng tinh: “Chung cư Minh Dương bắt đầu gặp chuyện không may vào tám năm trước, Bố Ức mất tích vào ba năm trước, điều này chính là một mâu thuẫn.”
“Nếu giả thiết cô bé là người đẩy cửa thì cánh cửa mà cô bé đẩy có lẽ chỉ mới xuất hiện vào ba năm trước, thế nhưng những chuyện kỳ lạ đã xảy ra ở ngoại ô phía đông từ rất lâu trước đó rồi. Nói cách khác, trừ cánh cửa mất khống chế này, rất có khả năng ở vùng ngoại ô phía đông còn tồn tại những thứ khác.”
Lúc còn rất nhỏ cha mẹ đã dặn Trần Ca, có thể tùy tiện đi khắp nơi trong Cửu Giang, chỉ có ngoại ô phía đông là tuyệt đối không được đến.
“Cửa ở trấn Lệ Loan vốn nằm trong tầm kiểm soát của bác sĩ Cao của Hiệp hội kể chuyện lạ, nhưng không biết vì sao lại không thể khống chế nổi, chuyện này có phải là do thứ bẩn thỉu trong ngoại ô phía đông làm không?” Trần Ca biết rất rõ bác sĩ Cao, quái vật ở vùng ngoại ô phía đông có thể khiến một bác sĩ tâm lý, người có thể điều khiển rất nhiều lệ quỷ áo đỏ, đồng thời không để lộ chút sơ hở nào nhượng bộ, chắc chắn là có sức mạnh rất lớn!
“Ông ta để lại cho mình một vấn đề khó nhằn.” Cửa ở vùng ngoại ô phía đông đã mất khống chế, nếu bỏ mặc không quan tâm, không ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.
“Trước khi tự sát, bác sĩ Cao từng cho mình xem một tấm hình. Ảnh được chụp tại trấn Lệ Loan, trên ảnh là cha mẹ mình cùng một cô bé mặc áo đỏ, cô bé mặc áo đỏ đó rất có thể chính là Tiểu Bố, trên tấm ảnh cha mẹ mình cũng không làm khó cô bé đó, mối quan hệ giữa bọn họ chắc không phải là kẻ thù.”
Suy nghĩ của Trần Ca xoay vòng, xưa nay anh chưa bao giờ là một người không có đầu óc: “Cho dù là Môn Nam hay là nữ quỷ nhảy giếng ở thôn Hoạt Quan, tất cả người đẩy cửa đều xem cánh cửa như là đồ đạc của mình, Bố Ức hẳn là cũng không ngoại lệ. Hiện tại cửa ở trấn Lệ Loan đã hoàn toàn mất khống chế, ma quỷ phía sau cửa đã chạy loạn khắp nơi, mình tin là Bố Ức cũng không muốn thấy trường hợp như vậy.”
Cảnh tượng phía sau cửa được hình thành dựa theo trí nhớ của người đẩy cửa, để lộ nội tâm chân thực nhất của người đẩy cửa, đó là một cơn ác mộng không thể biển mất.
“Không có ai nguyện ý phơi bày thế giới nội tâm máu chảy đầm đìa, tràn đầy vết thương của mình ra cho người khác xem, cho nên người đẩy cửa chắc chắn sẽ không muốn thấy cánh cửa mà mình đẩy ra bị mất khống chế.” Trần Ca nghĩ cánh cửa ở trấn Lệ Loan không thể khống chế được hoàn toàn là bởi vì những ma quỷ khác ở ngoại ô phía đông quấy rầy, sau khi hiểu rõ điều này, một ý nghĩ bật ra trong đầu Trần Ca.
“Hay là mình hợp tác với Tiểu Bố cùng nhau tiêu diệt ma quỷ ở ngoại ô phía đông, đóng cánh cửa ở trấn Lệ Loan lại!”
Người bình thường chắc chắn sẽ không có suy nghĩ hợp tác với lệ quỷ áo đỏ, cho dù có cũng không biết phải làm như thế nào. Thế nhưng Trần Ca thì khác, anh đã có kinh nghiệm phong phú trong việc giao tiếp với lệ quỷ áo đỏ ở mọi lứa tuổi, anh cảm thấy mình hoàn toàn có thể thuyết phục Tiểu Bố.
“Cái chết của Tiểu Bố cùng mẹ cô bé không đơn giản như vậy, sau khi điều tra rõ ràng tất cả, mình sẽ giúp đỡ cô bé hoàn thành chấp niệm của mình.” Trần Ca càng nghĩ càng thấy phương pháp này có thể thực hiện được: “Điểm khó khăn nhất trong kế hoạch này không phải thuyết phục Tiểu Bố, mà là tìm được Tiểu Bố.”
Trần Ca nheo cặp mắt lại, ánh mắt anh lúc này hơi dọa người, khiến bác sĩ cùng hộ lý trong phòng bệnh cũng không dám tùy lên tiếng.
“Người khác không biết Tiểu Bố ở nơi nào nhưng mình lại không giống họ, mình đã chơi thử trò chơi kỳ quái của Phạm Thông, nếu cứ chơi không ngừng, nhất định sẽ phát hiện ra đầu mối về Tiểu Bố.”
Anh yên lặng ngẩng đầu, thật ra từ khi bắt đầu chơi trò chơi ấy thì trong lòng anh đã sinh ra một ý nghĩ: Tiểu Bố thật sự rất có thể đang trốn trong trò chơi.
Thứ anh và Phạm Thông điều khiển không phải là nhân vật trong trò chơi đơn giản như vậy, mà là một linh hồn nhỏ đang tuyệt vọng lặp đi lặp lại cái chết vô hạn của mình.
“Môn Nam cũng nói, muốn đóng cánh cửa lại hoàn toàn, phương pháp đơn giản nhất chính là tìm được người đẩy cửa.” Trần Ca có một kế hoạch đại khái, anh chuẩn bị hợp tác với Tiểu Bố cùng với tất cả lệ quỷ áo đỏ mình có, san bằng vùng ngoại ô phía đông.
“Trong đường hầm động Bạch Long có một lệ quỷ áo đỏ, trạm xe chuyến 104 cũng có một con, trong thôn Hoạt Quan cũng có một lệ quỷ áo đỏ nữa, có lẽ mình nên mượn sức của ba lệ quỷ này một chút.”
Trần Ca đã từng tiếp xúc với lệ quỷ áo đỏ trong đường hầm động Bạch Long, thậm chí còn thiếu chút nữa cõng người ta về nhà, lời nói đầy tình cảm của anh còn làm cho đối phương hơi cảm động.
Lệ quỷ áo đỏ ở thôn Hoạt Quan có quan hệ không tệ với Phạm Úc, Trần Ca đã định tìm thời gian đưa Phạm Úc đi vào núi tìm kiếm đối phương. Bây giờ Trương Nhã đã thức tỉnh, anh lại có Hứa Âm cùng Bạch Thu Lâm, đến khi đến được thôn Hoạt Quan, ai sợ ai còn chưa biết được đâu.
“Nữ quỷ trong đường hầm cùng nữ quỷ nhảy giếng đều dễ nói, mấu chốt là người phụ nữ mặc áo mưa đỏ, mình chẳng quen gì cô ta cả, trước lại còn hứa sẽ tìm ra con trai của cô ta trong một tuần, giờ đã qua ba ngày rồi mà đến cả dáng dấp của đứa bé đó ra sao mình còn chưa biết.” Trần Ca thật lòng muốn giúp đỡ người mặc áo mưa đỏ đó, nhưng mà anh thật sự không xác định được phạm vi mình nên đi tìm kiếm: “Cũng vì mình có nhân duyên tốt, ở Cửu Giang chẳng có kẻ thù nào, nếu không lúc đó mình đã nói tên kẻ thù đó ra rồi.”
Trần Ca quyết định mấy ngày tới, đợi đến khi trời tối đen sẽ đi đến trạm xe chuyến 104 thử vận may: “Tạm thời cũng chỉ có thể như vậy.”
Sau khi nghĩ kỹ tất cả mọi chuyện, Trần Ca lại dời ánh mắt lên người Khương Tiểu Hổ.
Nói cũng kỳ lạ, Khương Tiểu Hổ bị những người khác nhìn nhưng đều không có phản ứng gì, ngay khi bị Trần Ca nhìn chằm chằm thì vẻ mặt cậu bé lại trở nên rất mất tự nhiên, cơ thể hơi nghiêng sang một bên, dây thừng trói chân tay cậu ta đều bị kéo căng.
“Tại sao mình cảm thấy đứa bé này hơi sợ mình nhỉ?” Trần Ca đi về phía trước vài bước, ngồi thẳng lên giường bệnh: “Chú biết cháu có thể nghe hiểu lời chú nói, cũng biết trong lòng cháu đang chất chứa rất nhiều thứ, hãy nói chuyện chút đi, biết đâu chú có thể giúp được cháu.”