Hệ thống nhà ma

Chương 534: Nội dung giao hẹn

Chương 534: Nội dung giao hẹn

“Anh ta cảm thấy sợ hãi nên lập tức quay đầu xe, lái chiếc xe quay về, nhưng lại có cảm giác con đường đó càng ngày càng dài, giống như mãi mãi không trở về được.”
“Cuối cùng vào lúc anh ta sắp tuyệt vọng, điện thoại đột nhiên vang lên, bà nội của anh ta rất lo lắng cho an toàn của anh ta, hỏi anh ta tại sao đến giờ còn chưa về nhà.”
“Anh ta kể đầu đuôi câu chuyện mà mình gặp phải ra, kỳ quái là khi anh ta đang nói chuyện điện thoại với bà nội, chiếc xe đã đi ra khỏi ngoại ô phía đông từ bao giờ.”
“Chờ đến khi anh ta cúp điện thoại mới đột nhiên nhận ra bà nội của anh ta đã mất vì bệnh ở quê nhà vào năm ngoái, lúc đó anh ta có một công trình quan trọng không thể bỏ được, cho nên đã không trở về.”
“Là bà nội mất vì bệnh của anh ta cứu anh ta một mạng?” Từ lúc Trần Ca nghe thấy xe buýt cùng kiến trúc hai bên đường xuất hiện biến hóa thì đã xác định, bệnh nhân này có lẽ cũng không điên, lời anh ta nói hoàn toàn là thật.
“Thay vì nói bà nội của anh ta cứu anh ta một mạng, không bằng nói là sự tốt đẹp trong tiềm thức của đã cứu anh ta. Theo quan điểm của tâm lý học, anh ta luôn cảm thấy có lỗi vì đã không đi gặp mặt bà lần cuối, cho nên trong lòng vẫn luôn áy náy, cảm giác áy náy này đã khiến anh ta giữ vững lý trí khi gặp bất thường về tinh thần.” Bác sĩ Bùi đút tay vào túi áo blouse trắng: “Tôi sử dụng anh ta như một ví dụ chỉ vì anh ta may mắn, trong bệnh viện này còn có rất nhiều bệnh nhân không may mắn, tôi kể những chuyện này chỉ vì muốn nói cho anh biết chuyện kỳ lạ ở ngoại ô phía đông rất nhiều, lúc anh đi điều tra thì cẩn thận một chút. Tôi biết mình với tư cách bác sĩ nói những lời này cũng không quá thích hợp, nhưng mà tôi vẫn hi vọng anh có thể chú ý một chút.”
“Bác sĩ Bùi, ở chỗ các anh còn rất nhiều bệnh nhân giống với bệnh nhân lái xe anh vừa kể sao?” Trần Ca càng nghe càng cảm thấy mình đã đến đúng nơi: “Có thể kể cho tôi ít việc bọn họ đã trải qua được không?”
“Càng nghe nhiều câu chuyện cũ của bọn họ thì sẽ càng ảnh hưởng đến hình thái ý thức của bản thân. Ngoài ra, điều này thuộc về việc riêng tư của bệnh nhân, cho dù anh là cảnh sát thì tôi cũng không thể tùy tiện tiết lộ.” Bác sĩ Bùi từ chối yêu cầu của Trần Ca.
“Không sao đâu, tôi cũng vẫn muốn cảm ơn anh.” Trần Ca nghĩ bác sĩ Bùi này là người tốt, ít nhất là tốt trong số các bác sĩ tâm lý mà anh đã gặp.
Trần Ca rời khỏi bệnh viện tâm thần, bắt xe trở về khu vui chơi Thế Kỷ Mới, nhìn thời gian mới phát hiện đã hơn 9 giờ.
“Giờ này đúng là lúc chuyến xe buýt số 104 cuối cùng xuất phát, hay là hôm nay mình đi ra ngoài thử vận may nhỉ?” Tối hôm qua lúc Trần Ca quay trở lại, anh đã tiện tay sạc điện cho cái xe của Phạm Thông, anh lo rằng khi Phạm Thông tới lấy xe mà hết điện thì sẽ không tiện đi về.
Chỉ có điều hình như Phạm Thông tạm thời bận việc nên ban ngày cũng không đi qua đây.
“Đêm nay cứ đến rồi ngồi chờ dọc theo đường đi của chuyến xe buýt số 104, cho dù là gặp áo mưa đỏ hay là chuyến xe cuối đều được, nếu như lúc đến ngoại ô phía đông đã quá muộn thì cứ ngủ ở nhà Phạm Thông một giấc là xong.” Trần Ca sắp xếp lại nhưng việc mình cần làm trong đầu một lần: “Càng ngày càng gần đến thời gian giao hẹn của mình và áo mưa đỏ, đây là nhiệm vụ hàng đầu, chờ sau này rảnh hơn, mình sẽ đưa Môn Nam về Khu Nội Trú Số Ba.”
Trần Ca kiểm tra ba lô một chút, lái xe điện đi đến cửa khu vui chơi Thế Kỷ Mới, chào hỏi với ông bảo vệ.
Bảo vệ cũng đã quen với việc Trần Ca hay đi ra ngoài vào đêm khuya, ông ấy chưa bao giờ hỏi quá nhiều, cho nên quan hệ giữa hai người vô cùng tốt.
Trước đây sau khi cha mẹ Trần Ca mất tích, ngày nào Trần Ca cũng ở trong nhà ma. Khi trời vừa tối, trong cả khu vui chơi cũng chỉ còn lại mỗi ông lão bảo vệ cùng Trần Ca.
Có đôi khi ông lão bảo vệ gặp phải những chuyện không có cách giải quyết sẽ gọi Trần Ca đến giúp một tay, khi tâm trạng cực kỳ tốt hoặc cực kỳ tồi tệ, ông ấy cũng sẽ lấy hai chai rượu, hơn nửa đêm lôi Trần Ca đến phòng ăn của khu vui chơi, lén xào rau, ăn khuya.
Trong khoảng thời gian khó khăn nhất của Trần Ca, rất nhiều người trong khu vui chơi này đã giúp đỡ anh, cho nên khi khu vui chơi gặp phải khó khăn, anh đều sẽ không ngại đứng ra hỗ trợ.
“Tiểu Trần, dù sao cháu cũng là ông chủ của một nhà ma, giờ lại chạy xe điện, nhìn thế nào cũng thấy không xứng với thân phận của cháu.” Ông lão cầm một ly trà. Đứng cách thật xa, Trần Ca cũng đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, trong ly trà của ông lão có vẻ không phải là nước.
“Sau này hẵng nói đi, bây giờ cháu còn chưa thi bằng lái, những người ở trường lái xe có thành kiến với cháu, họ nói rằng cháu lái xe quá hoang dã.”
“Vậy cháu sửa thói quen một chút không phải là được rồi sao? Người ta cũng muốn tốt cho cháu, an toàn là trên hết.”
“Cháu lười sửa lắm, sau này cháu sẽ thuê tài xế riêng.” Trần Ca lái xe điện ra khỏi khu vui chơi Thế Kỷ Mới, sau khi chào hỏi xong với ông lão bảo vệ, anh lại phát hiện ra một vấn đề: “Nếu như mình thật sự có thể lấy được xe tang số 104, e là cũng chỉ có thể mở ở ngoại ô phía đông, đưa lên thành phố vẫn còn khá bất tiện. Có điều mình nghe nói tuyến tàu điện ngầm số 4 trong nội thành cũng có chuyện ma quái, nếu có thời gian thì chạy đến đó xem mới được.”
Trần Ca lái xe điện, chạy đến trạm xe gần tuyến 104 nhất, đứng đợi trong gió lạnh khoảng nửa tiếng cũng không thấy xe tang 104 hay áo mưa đỏ xuất hiện.
“Chẳng lẽ trời phải đổ mưa mới được à?”
Trần Ca có phần không cam lòng, anh đi dọc theo tuyến đường của xe buýt 104 về phía ngoại ô phía đông.
11 giờ đêm, Trần Ca đi đến ngoại ô phía đông Cửu Giang, anh có thể cảm nhận rõ nơi này khác hẳn với những nơi khác, trên đường cái đột ngột không còn một bóng xe.
“Lần trước lúc đến đây thỉnh thoảng còn có một chiếc taxi chạy qua, chẳng lẽ là bởi vì chuyện của mình lúc trước mà hiện tại taxi cũng không muốn đến ngoại ô phía đông vào ban đêm sao?” Trần Ca khẽ lắc đầu một cái, anh cảm thấy chỉ bằng một mình mình thì không có năng lực lớn như vậy, hẳn là ở đây đã xảy ra chuyện gì quá kinh khủng.
“Không gặp được có nghĩa là chưa có duyên, điều này cũng không thể trách mình được.” Mỗi khi Trần Ca đi qua một trạm xe đều dừng lại một lúc.
Ban đầu anh vẫn còn mong đợi xe tang xuất hiện, nhưng dần dà anh cũng không ôm hy vọng gì nữa, buồn bực đi đến trấn Lệ Loan.
Đường xá càng ngày càng kém, 11 giờ rưỡi đêm, Trần Ca đột nhiên cảm thấy cái cổ mát lạnh, anh vươn tay ra, mưa bụi nhỏ như mắt muỗi rơi vào lòng bàn tay.
“Trời mưa sao?”
Trần Ca lấy điện thoại của mình ra, mở xem dự báo thời tiết, trên đó ghi rõ ràng là mấy hôm nay Cửu Giang không có mưa.
“Trời mưa là chuyện tốt, âm khí nặng, cơ hội đụng phải ma quỷ cũng lớn, rất có thể còn gặp được áo mưa đỏ.”
Trần Ca cất điện thoại đi, nhìn xung quanh một vòng, tuy rằng anh đã đến ngoại ô phía đông vài lần nhưng kiến trúc xung quanh vẫn rất xa lạ.
Đèn đường mù mờ tỏa ra ánh màu vàng nhạt nhưng lại không có cách nào để xua tan bóng tối, bầu không khí không hiểu sao lại trở nên rất ngột ngạt.
“Bây giờ mình còn đang đi trên tuyến đường xe buýt 104 chạy, có nên đứng ở nơi này chờ một lúc nữa không nhỉ?”
Sự biến hóa ở xung quanh khá giống với những gì bác sĩ Bùi ở bệnh viện tâm thần miêu tả, Trần Ca có dự cảm rất có thể xe tang sẽ xuất hiện vào đêm nay.
“Tiểu Cố nói con trai của áo mưa đỏ ở ngay trên xe tang 104, đến lúc đó mình chỉ cần lên xe đưa đứa bé xuống giúp cô ta, cho cô ta xác nhận một chút là được rồi.”
Trong lòng Trần Ca đã có kế hoạch của riêng mình, anh chỉ cần cho áo mưa đỏ xác nhận chứ không có nói là sẽ đưa đứa bé cho áo mưa đỏ, giao hẹn trước đây giữa anh vào áo mưa đỏ chỉ là giúp cô ta tìm được con trai, về phần có trả cho cô ta hay không, hay là trả thế nào, lại là một chuyện khác.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất