Chương 535: Chiếc xe tang tuyệt mệnh
Bầu trời đêm tối đen giống như một bức màn sân khấu khổng lồ, che hết tất cả ánh sáng xung quanh.
Trần Ca ngồi trên xe điện, mở bàn tay ra, giọt mưa mang theo cảm giác man mát rơi vào trong lòng bàn tay của anh.
“Hình như trời sắp mưa lớn rồi.”
Kiến trúc hai bên đường nhìn có hơi mờ, vẫn còn chưa tới nửa đêm nhưng trong khu cư dân đã không còn bất kỳ ánh sáng nào nữa.
“Người ở ngoại ô phía đông đều thích đi ngủ sớm sao?”
Trần Ca đã phát hiện điều kỳ lạ, anh dựng chiếc xe điện trên bục ở trạm xe buýt, cầm điện thoại ra để xem thời gian.
“Vẫn chưa tới 12 giờ đêm, thông thường mọi người đều nói qua 0 giờ đêm mấy thứ đó mới bắt đầu hoạt động.” Trần Ca không mang theo áo mưa và ô, anh lo quyển truyện tranh của Diêm Đại Niên sẽ bị ướt: “Chờ ở chỗ này? Hay là tranh thủ lúc mưa còn chưa lớn thì đi tiếp nhỉ?”
Trần Ca tự hỏi trong giây lát rồi quyết định tiếp tục đi về phía trước: “Đợi lát nữa mưa lớn thì tìm một nơi trú mưa, mình không thể dành thời gian cả đêm để đứng chờ xe tang xuất hiện được, đi xem căn phòng Khương Long nhốt mẹ của Tiểu Bố mới là nhiệm vụ quan trọng nhất trong tối nay.”
Trần Ca thật là một con người vô cùng quyết đoán, có quyết định là sẽ hành động ngay.
Giờ phút này trên đường lớn chỉ còn có mỗi chiếc xe của anh, nhưng mà anh cũng chẳng cảm thấy lo lắng chút nào.
“Xe buýt 104 là chuyến xe có tuyến đường dài nhất và có số lượng trạm xe nhiều nhất Cửu Giang, đây cũng là xe buýt duy nhất lái thẳng từ vùng ngoại ô phía tây đến vùng ngoại ô phía đông, thành phố quyết định sử dụng tuyến đường này là vì muốn tăng mạnh liên lạc giữa ngoại ô phía tây cùng ngoại ô phía đông.”
“Bây giờ nghĩ lại, trong tất cả những tuyến đường, hết lần này tới lần khác chỉ có chuyến xe 104 cuối cùng là xảy ra chuyện, e là người lén giở trò phía sau muốn thông qua chiếc xe này đưa ma quỷ, tàn niệm ở ngoại ô phía tây sang ngoại ô phía đông, hoặc là muốn lén đưa thứ gì đó ở ngoại ô phía đông sang bên phía tây.”
Trần Ca cũng không rõ đầu sỏ phía sau màn ở ngoại ô phía đông muốn làm gì, nhưng theo như những gì mà anh đã được tiếp xúc thì có lẽ đối phương đang chuẩn bị biến ngoại ô phía đông trở thành khu vui chơi cho ma quỷ, chúng thậm chí còn xay dựng một chung cư dành cho ma quỷ ở bên ngoài trấn Lệ Loan.
“Nếu so với ngoại ô phía tây thì ngoại ô phía đông nguy hiểm hơn rất nhiều, không thể khinh thường.”
Càng đi sâu vào ngoại ô phía đông, đèn đường hai bên càng thêm tối, ánh sáng yếu ớt đó không chỉ không mang đến cảm giác an toàn cùng ấm áp cho người đi đường mà ngược lại còn làm tăng nỗi bất an trong lòng người ta.
Kiến trúc hai bên đường rõ ràng là đã gặp rất nhiều trong cuộc sống bình thường nhưng vào lúc này trông lại có một loại cảm giác quái dị khó tả, như thể thứ bên trong không phải là người sống mà là thứ gì đó khác vậy.
Khi đi ngang qua một giao lộ chữ T, Trần Ca ngừng lại.
Anh đứng bên dưới một trạm xe của xe buýt 104, nhìn hai con đường bên trái, bên phải, cố gắng nhớ lại, nhưng dù cố gắng thế nào anh cũng không nhớ ra được là nên đi bên nào.
Nhiều lần hoàn thành nhiệm vụ tập luyện của điện thoại màu đen, để có thể thoát thân trong thời khắc nguy cơ, anh đã hình thành thói quen dù đi nơi nào cũng đều phải nhớ kỹ những con đường lân cận.
Lần trước khi đi đến trấn Lệ Loan, anh đã nhớ kỹ đường, nhưng khi anh dựa theo trí nhớ mà đi thì trước mắt lại xuất hiện một con đường nhỏ không có trong trí nhớ.
“Mình nhớ nhầm rồi sao? Hay là mình đã đi vào phạm vi ảnh hưởng của cánh cửa bị mất khống chế kia rồi?”
Anh lấy điện thoại của mình, mở bản đồ ra, thế nhưng đợi đến nửa ngày điện thoại cũng không thể định vị nổi.
“Xem ra mình cũng đang gặp phải tình trạng mà bác sĩ Bùi kể rồi.”
Tình huống giống nhau, thế nhưng cách làm của Trần Ca hoàn toàn khác với bệnh nhân kia. Anh dựng xe điện ở ven đường, đeo ba lô đi đến cửa hàng gần nhất, cố sức đập vào cửa cuốn đã đóng lại.
“12 giờ đêm, gõ cửa điên cuồng như vậy mà không có một ai trong ngôi nhà này đi ra ngoài xem thử tình hình một chút sao?”
Trần Ca quay đầu nhìn lại, kiến trúc trong tầm mắt đã có phần mơ hồ, bóng tối giống như con thú hoang từ phía xa đang phi nước đại, chuẩn bị nuốt chửng tất cả những thứ, bao gồm cả Trần Ca vào bên trong.
“Cánh cửa mất khống chế đã mở trong thời gian dài, thế giới tràn ngập tuyệt vọng và kỳ lạ bên trong cánh cửa sẽ dần chồng lên thế giới ngoài cửa.” Trần Ca đã nghe Môn Nam nói như vậy, còn anh từ trước tới nay chưa từng gặp qua nên cũng không dám chắc.
“Quên đi, không nên suy nghĩ nhiều như vậy.” Trần Ca mở khóa kéo của ba lô, đang chuẩn bị lấy búa của bác sĩ nát sọ ra để phá cửa, thử xem phản ứng của người dân phía sau cửa một chút, bỗng nhiên trong bóng tối dày đặc phía xa xa có một cái xe đang đi đến.
Thân xe cũ nát, giống như đã rất lâu chưa được bảo dưỡng, thay vì nói nó là một chiếc xe buýt, không bằng nói nó là một cái quan tài di động trên đường lớn thì hợp lý hơn.
“Số 104?” Trần Ca nhìn chiếc xe buýt đang đi ra từ giao lộ chữ T, đồng tử thu nhỏ lại.
Cùng lúc đó, điện thoại màu đen vẫn đặt trong túi áo bỗng nhiên rung một cái.
Trần Ca lôi nó ra theo thói quen, khởi động màn hình.
[Người May Mắn Được Lệ Quỷ Quan Tâm! Chúc mừng bạn đã tìm ra nhiệm vụ tập luyện hai sao: Chiếc Xe Tang Tuyệt Mệnh!]
[Bạn có muốn nhận nhiệm vụ hay không?]
[Chú ý! Nếu bỏ qua nhiệm vụ này, cảnh tượng đi kèm sẽ không thể mở khóa được nữa!]
Nhìn thông báo nhắc nhở trên điện thoại di động, Trần Ca không hề do dự mà lựa chọn chấp nhận.
[Xe tang chở người chết đã khởi hành, nếu như không thể rời khỏi đó trong vòng 1 giờ, bạn sẽ bị nhốt trên xe vĩnh viễn!]
[Yêu cầu nhiệm vụ: Sau nửa đêm rạng sáng bắt xe buýt 104 di đến trấn Lệ Loan, xuống xe an toàn.]
[Nhắc nhở nhiệm vụ: Sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ mở khóa một nhiệm vụ tập luyện hoàn toàn mới!]
Qua hai ba giây, Trần Ca mới cất điện thoại màu đen đi. Sau khi xem xong tin tức về nhiệm vụ trên điện thoại, anh càng thêm khẳng định suy đoán của mình: “Trong mấy nhiệm vụ tập luyện điện thoại màu đen đã đưa cho mình lúc ban đầu, nhiệm vụ Chiếc Xe Tang Tuyệt Mệnh có lẽ là nhiệm vụ then chốt nối liền ngoại ô phía tây với ngoại ô phía đông! Sau khi hoàn thành nhiệm vụ này, rất có thể điện thoại màu đen sẽ cập nhật những nhiệm vụ tập luyện có độ khó cao cần phải hoàn thành ở ngoại ô phía đông!”
Trần Ca đeo ba lô đi đến bên cạnh trạm xe, anh nhìn cái xe buýt số 104 giống như cái quan tài chậm rãi đi đến gần, hai mắt hơi nheo lại: “Có lẽ ngoại ô phía đông cũng sẽ có một lệ quỷ trên áo đỏ, xem ra chờ đến khi mình hoàn thành nhiệm vụ xe tang, chắc là điện thoại màu đen sẽ đưa ra nhiệm vụ tập luyện bốn sao.”
Trần Ca hít một hơi thật sâu, anh đã chuẩn bị sẵn sàng. Anh đứng một mình giữa đêm tối, vẻ mặt nghiêm nghị: “Nhiệm vụ xe tang là khởi đầu mới, không thể khinh thường.”
Gió lạnh thổi làm ống tay áo bay lất phất, tóc bị mưa làm ướt, Trần Ca nhìn xe tang số 104 càng ngày càng gần, một tay chậm rãi đút vào trong ba lô.
Mưa rơi càng lúc càng lớn.
Chuyến xe cuối số 104 mang theo sự u ám cuối cùng cũng đi vào trạm, nhịp tim Trần Ca cũng bắt đầu đập nhanh hơn, anh nghe được âm thanh phát ra từ trong xe buýt.
“Cuối cùng cũng đến.”
Trần Ca nhìn đám hành khách đang cúi thấp đầu ngồi trên xe, đi về phía trước vài bước. Nhưng không đợi anh đi ra khỏi trạm xe, chiếc xe buýt đó đã phóng thẳng qua mặt anh, tăng tốc rời khỏi trạm xe, chạy như bay về phương xa.
Nhìn chiếc xe tang số 104 dần đi xa, đến nửa ngày sau Trần Ca mới phản ứng lại được.
“Không cho mình lên xe?”
Nhiệm vụ trên điện thoại màu đen yêu cầu là bắt chiếc xe tang số 104 này để đi đến trấn Lệ Loan, sau đó xuống xe an toàn, nhưng tình huống hiện tại là chiếc xe tang đó không hề muốn cho Trần Ca lên xe.
Không ngồi xe tang, đương nhiên nhiệm vụ sẽ thất bại, trước giờ Trần Ca chưa từng nghĩ sẽ gặp phải tình huống như vậy.
Để tránh cho nhiệm vụ thất bại, Trần Ca đeo ba lô lên vai, trèo lên xe điện mà Phạm Thông cho mượn, lao như điên trên đường lớn, đuổi theo chiếc xe tang đang đi phía trước.
“Còn có người chưa lên xe mà!”