Chương 536: Ông ta chọc giận anh để làm gì!
Tầng mây dày đặc chồng chất trên bầu trời đêm, áp lực, âm u, không có chút dấu vết của ánh sáng.
Bóng tối phủ xuống, trong đống kiến trúc mơ hồ có một bóng ma hiện lên, ánh mắt hung ác nhìn thẳng về phía đường lớn.
Ngoại ô trống trải, một người đàn ông đi xe điện đang điên cuồng đuổi theo xe buýt ở phía trước.
“Tôi cũng không tin trạm kế tiếp mấy người còn không dừng!”
Trần Ca nghiến răng nghiến lợi, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy xe tang 104, nhưng mà phản ứng của đối phương nằm ngoài dự liệu của anh.
“Lẽ nào chiếc xe này chỉ cho người chết lên xe, cấm người sống đi vào? Nhưng mà cũng không đúng, lúc Hoàng Linh và Tiểu Cố lên xe tại sao không ai quản nhỉ?”
Điện trong xe điện cũng có hạn, chỉ đi được tối đa bốn trạm nữa, Trần Ca cũng chỉ có thể dựa vào sức người để đến đó.
Lòng anh lo lắng cho nhiệm vụ nên đến đường đi cũng chẳng buồn nhớ, tất cả những chuyện khác đều quăng ra sau đầu, liều mạng đuổi theo chiếc xe tang ở phía trước.
“Không cho tôi lên xe, đợi tôi đuổi kịp mấy người rồi giải quyết tiếp!”
Muốn dựa vào xe điện để đuổi theo xe buýt là chuyện rất khó, có điều không phải là không có bất cứ cơ hội nào. Chiếc xe tang kia không biết là bởi vì bị lão hóa nghiêm trọng hay là vấn đề do chính bản thân nó, mà nó không có cách nào đi quá nhanh.
Trần Ca liều mạng đuổi kịp nhưng lại không có cách nào để thu hẹp khoảng cách với xe tang số 104, anh chỉ có thể gửi hi vọng vào việc xe buýt 104 này sẽ dừng ở trạm tiếp theo.
Kiến trúc hai bên đường lướt qua rất nhanh, nước mưa làm ướt áo khoác của Trần Ca, cũng không biết đã đuổi theo được bao lâu, cuối cùng anh cũng nhìn thấy trạm xe ở phía trước.
“Có người chờ xe?”
Sau khi sử dụng Âm Đồng, Trần Ca mới thấy rõ trên trạm xe có một người đàn ông trung niên. Ông ta mặc quần áo mùa đông, đeo khăn quàng cổ, đội mũ và đeo khẩu trang che kín toàn bộ khuôn mặt.
Xe buýt số 104 lái vào trạm xe, từ từ giảm tốc độ dưới ánh nhìn soi mói của Trần Ca. Xe còn chưa dừng hẳn, cửa lên đã mở ra.
Hình như là tài xế bên trong xe đang ngoắc tay với người đứng bên ngoài, bảo ông ta mau lên xe.
Người đàn ông trung niên còn chưa biết rõ tình huống, do dự một lúc mới lên xe.
Chính vì sự do dự này của người đàn ông mà khoảng cách giữa Trần Ca cùng xe buýt số 104 đã được kéo gần lại rất nhiều.
“Có cơ hội rồi! Ý nghĩa của cái xe tang này hình như là đưa những hành khách đặc biệt đứng chờ ở trạm xe đến một nơi nào đó, cho nên chỉ cần có ‘người’ đứng đợi ở trạm xe, hẳn là nó sẽ dừng lại.”
Sau khi người đàn ông trung niên lên xe cũng còn chưa kịp hiểu rõ tình huống thì chuyến xe cuối 104 đã khởi hành, đi về phía trạm kế tiếp.
Nước mưa lạnh như băng đập vào mặt, Trần Ca không ngừng theo sát.
Kiến trúc hai bên đường càng ngày càng kỳ lạ, mưa rơi càng ngày càng lớn, có điều những thứ này cũng không hề ngăn cản được Trần Ca.
Kể từ lúc anh nhặt được điện thoại màu đen cho đến bây giờ vẫn chưa từng thất bại một nhiệm vụ tập luyện nào cả.
“Nếu như là những nhiệm vụ khác thì chẳng sao, nhưng nhiệm vụ Chiếc Xe Tang Tuyệt Mệnh liên quan đến việc mở nhiệm vụ tập luyện ở ngoại ô phía đông, nhiệm vụ này nhất định phải thành công!”
Trần Ca cũng đang chơi đùa với sinh mạng mình, hơn nửa đêm còn lái xe điện đuổi theo xe tang, chuyện như vậy người bình thường nghĩ cũng không dám nghĩ.
Đi qua mấy giao lộ, rất nhanh Trần Ca lại nhìn thấy một trạm xe nữa. Ở trạm này có một người dị dạng, tứ chi của hắn ta vô cùng mất cân đối, mang đến cho người khác cảm giác giống như lúc nào cũng có thể ngã sấp xuống.
Xe tang đi vào trong trạm xe, tốc độ giảm dần, cửa xe mở ra.
Người dị dạng đang ngồi xổm trên đất hình như phát hiện ra cái gì đó, hắn ta cảm thấy không thích hợp, bầu không khí bên trong xe hết sức kỳ quái nên nhất thời không muốn lên xe.
Trên xe buýt có người mở cửa sổ ra hiệu với hắn, thế nhưng người dị dạng ấy không thể nào hiểu được.
Cứ do dự như thế một lúc, Trần Ca vui vẻ hẳn lên, cắn răng lao về phía trước.
Sau khi trải qua một cuộc trao đổi ngắn, cuối cùng người dị dạng cũng đi lên xe.
Chắc là tài xế đã phát hiện Trần Ca cách chúng nó càng ngày càng gần nên ngay cả việc thông báo trên xe cũng chẳng buồn phát, đóng cửa xe, trực tiếp tăng tốc.
“Nhanh lên! Nếu như trạm kế tiếp còn có hành khách muốn lên xe thì mình hoàn toàn có thể đuổi kịp!”
Trần Ca cũng không quan tâm đến lượng điện nữa, dốc toàn lực đuổi theo. Qua thêm vài phút đồng hồ, trạm xe thứ ba đã xuất hiện.
Một đôi tình nhân đang đứng ở trạm, cơ thể hai người dính vào với nhau như thể keo sơn.
Xe tang vào trạm, tốc độ giảm dần, cửa xe mở ra, tài xế hướng mặt ra ngoài nói cái gì đó.
Người đàn ông chuẩn bị lên xe, thế nhưng lúc này người phụ nữ lại trở mặt, cô ta liều mạng giữ người đàn ông lại, thậm chí còn rơi cả nước mắt.
Hai người có ý kiến khác nhau, mới vừa rồi còn gắn bó như keo sơn, nháy mắt đã tranh cãi ầm ĩ.
Hình như người đàn ông nói ngày hôm nay nhất định phải rời đi, đầu thất đã qua gì gì đó. Tay anh ta nắm cửa xe, thế nhưng người phụ nữ lại không muốn để anh ta đi, thậm chí bắt đầu cắn xé người đàn ông kia.
“Cơ hội đến rồi!”
Trần Ca ở xa thấy một màn như vậy thì hơi kích động, lượng điện trong xe đã không còn nhiều nữa, nếu như trạm này vẫn còn không đuổi kịp thì coi như thật sự thất bại.
Đôi tình nhân đứng ở cửa xe cãi nhau, tài xế trong xe cảm thấy mình sắp phát điên lên mất. Đầu ông ta như muốn nổ tung, trừng hai mắt gọi đôi nam nữ đó.
Thấy Trần Ca càng ngày càng gần, ông ta quyết định không chờ đợi thêm nữa, trực tiếp đóng cửa xe.
Nhưng lần này người đàn ông phía ngoài hình như quyết định muốn lên xe, anh ta dùng cơ thể chặn cửa xe lại.
Người phụ nữ cố hết sức túm anh ta ra ngoài, thế nhưng người đàn ông cầm lấy lan can bên trong xe, không chịu buông tay.
Tài xế ở bên cạnh muốn phát cáu, ông ta thậm chí sắp nhịn không được mà đạp người đàn ông kia một cái.
Đôi nam nữ đang đứng dây dưa ở cửa, tài xế lớn tiếng gọi, biểu cảm của hành khách đang cúi thấp đầu trong xe cũng dần thay đổi, hình như bọn họ đều cảm giác được cái gì đó.
Người đàn ông chặn ở cửa làm cửa xe không đóng được, thế nhưng tài xế đã đợi không nổi, ông ta chuẩn bị chạy luôn. Ngay tại lúc này, tất cả mọi người bên trong xe đều nghe được tiếng dòng điện rè rè.
Tiếng này cũng không phát ra từ trong xe buýt.
“Cuối cùng cũng để tôi đuổi kịp!”
Một giọng nói trầm thấp vang lên ngoài xe, Trần Ca vượt qua cạnh xe, dựng xe điện ở ngay trước cửa lên của xe buýt 104.
Lòng bàn tay của anh đổ đầy mồ hôi, lượng điện trong xe điện chẳng mấy chốc sẽ cạn, nhiệm vụ này thiếu chút nữa là đã thất bại.
Trần Ca đứng ở cửa xe buýt 104, lúc này anh không hề có một chút suy nghĩ muốn nói nhảm với tài xế chút nào, đưa tay vào trong ba lô lôi búa của bác sĩ nát sọ ra.
Đôi tình nhân đang đứng trước cửa cãi vã thấy Trần Ca lấy một thứ to lớn như thế ra thì cũng không dám lên tiếng nữa.
“Đừng sợ, ngày hôm nay nhờ có hai người mà tôi mới có thể lên xe được, sau này chắc chắn tôi sẽ đối xử tốt với hai người.” Trần Ca vung búa của bác sĩ nát sọ lên, nhìn tài xế đổ đầy mồ hôi bên trong xe: “Tự ông mở cửa, hay là để tôi mở giúp ông?”
Hầu kết tài xế rung rung vài cái, không cam lòng mở cửa trước xe buýt ra.
“Ông lái xe buýt cơ mà, tất cả mọi người có thể lên ngồi, dựa vào đâu mà không cho tôi lên xe?”
Dưới ánh nhìn soi mói của mọi “người” trên xe, Trần Ca nâng xe điện ở cạnh xe lên, sau đó nói với người đàn ông đứng bên cạnh: “Người anh em, phụ một tay.”
Người đàn ông đó cũng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, cùng Trần Ca nâng xe điện lên đặt giữa xe tang số 104.
“Hai ngươi cũng cùng lên đây đi.” Trần Ca nói với đôi tình nhân đứng phía dưới xe.
Người đàn ông muốn từ chối, thế nhưng Trần Ca lại bắt được tay áo của anh ta: “Đừng sợ, có tôi ở đây, tài xế này tuyệt đối không dám bắt nạt hai người.”