Hệ thống nhà ma

Chương 538: Người sống trên xe tang

Chương 538: Người sống trên xe tang

Xem hết tin tức trên điện thoại di động, ánh mắt nhìn về phía đôi tình nhân ngồi bên cạnh của Trần Ca cũng thay đổi. Chung cư Minh Dương là nơi được xây dựng cho ma quỷ, cả ba người đầu tư đều đã chết, trong chuyện này tất có điều kỳ lạ.
Thậm chí Trần Ca còn hoài nghi ba nhà đầu tư đều bị cái bóng kinh khủng kia mê hoặc, cho nên mới phải cật lực lấy lòng mà chạy đến tận bên ngoài trấn Lệ Loan để xây dựng một chung cư như vậy.
“Cái chết của ba nhà đầu tư chắc chắn có liên quan với cái bóng đó, để đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn. Để hủy bỏ chứng cứ, sau khi lợi dụng xong thì giết chết luôn, người giật dây này đúng là lòng dạ độc ác.”
Biết được thân phận của đôi tình nhân, ánh mắt nhìn bọn họ của Trần Ca đã hoàn toàn khác.
Người đàn ông mạnh mẽ yêu cầu lên xe, chuẩn bị đi đến trấn Lệ Loan, rất có thể là do đã nhận được tin tức gì đó. Nhưng người phụ nữ kiên quyết không đồng ý ngồi trên xe buýt 104, chắc là cũng có nguyên nhân sâu xa nào đó.
Hai người có suy nghĩ khác nhau, thế nhưng sau khi tự sát thì cơ thể bị thiêu đã dính lại với nhau, cho nên không có cách nào khác, vẫn luôn đứng ở trạm xe.
Lần này nếu không có Trần Ca, chắc là hai người bọn họ vẫn sẽ không lên xe.
“Đôi tình nhân này chắc chắn sẽ giúp mình hiểu hơn về chuyện ở trấn Lệ Loan và chung cư Minh Dương, xem ra không thể đối xử với bọn họ như những nhân viên bình thường rồi.”
Biết rõ thân phận của hai người, Trần Ca lại càng cảm thấy tò mò về những hành khách khác hơn.
“Đêm nay đã được định sẵn là một đêm thu hoạch.” Trần Ca thích cái cảm giác thử thách của nhiệm vụ tập luyện cấp thấp này, mọi người ngồi cùng nhau tâm sự là có thể giải quyết được vấn đề, bầu không khí như này thật tốt biết là bao nhiêu.
Đôi tình nhân nhỏ giọng cãi nhau, Trần Ca đeo ba lô rời khỏi hàng cuối cùng, ngồi xuống bên cạnh người đàn ông có tay chân rất mất cân đối.
“Người anh em, xưng hô như thế nào?” Trần Ca ôm ba lô nhìn về phía người nọ.
Người đàn ông đó quay đầu một cách cứng ngắc, một lúc lâu sau hắn ta mới phát hiện Trần Ca đang nói chuyện với hắn. Hắn ta giơ tay lên khoa tay múa chân mấy cái, thấy Trần Ca vẫn không hiểu, hắn ta lại chỉ vào miệng của mình, sau đó khoát tay.
“Bị câm?” Trần Ca không nghĩ tới trên xe còn có hành khách như vậy, anh hơi cúi người: “Xin lỗi.”
Người đàn ông lắc lắc hai tay, đầu ngón tay trong lúc vô tình đụng phải mu bàn tay Trần Ca, vẫn còn ấm.
“Tay ấm? Là một người còn sống?” Con ngươi Trần Ca híp lại, sử dụng Âm Đồng, cũng không nhìn thấy gì kỳ lại trên người người đàn ông đó: “Hắn ta chắc giống như Tiểu Cố và Hoàng Linh, vô tình đi lên xe.”
Suy tư một lúc, Trần Ca lại cảm thấy không thích hợp.
Lúc xe tang đi vào trạm là khoảng 11 giờ rưỡi đêm, ai lại chạy đến trạm xe buýt vào cái thời gian này chứ?
Trần Ca nhìn chằm chằm người đàn ông một lúc lâu, anh dần dần phát giác ra vấn đề. Trí tuệ của người này hình như có vấn đề, hắn ta không phải là không nói được, chỉ là không biết nói mà thôi.
Một người chậm phát triển trí tuệ, nửa đêm lại ngồi xe tang đi đến trấn Lệ Loan, hắn ta thật sự ngu ngốc hay là đang giả ngu?
Trần Ca lấy điện thoại ra, ấn mở mục tin nhắn trên máy: [Anh đi một mình như vậy rất nguy hiểm, anh định đi đến đâu, để tôi đi cùng với anh, đây là số điện thoại của tôi.]
Người đàn ông hình như không hiểu những điều anh nói, chỉ biết xua tay.
Trần Ca nhìn cách ăn mặc của người đó, quần áo trên người hắn ta đã lâu chưa giặt, quần còn bị thủng lỗ, hình tượng này thật sự không thể có chút liên quan nào đến kẻ giết người hay đầu sỏ phía sau màn cả.
Không có cách nào nói chuyện, sau khi thử vài lần thì Trần Ca lựa chọn từ bỏ, anh chuẩn bị chờ đến khi hoàn thành nhiệm vụ xe tang thì đi theo người đàn ông này xem rốt cuộc hắn ta định làm gì ở trấn Lệ Loan.
Nếu như trên người hắn ta có vấn đề, Trần Ca sẽ lập tức khống chế hắn, nếu như hắn ta chỉ là người bình thường thì Trần Ca cũng sẽ đi theo hắn, đảm bảo hắn ta không bị ma quỷ tấn công.
Đêm khuya ở trấn Lệ Loan, không ai biết ở đó cất giấu thứ gì. Dưới sự ảnh hưởng của “cửa” bị mất khống chế, trấn Lệ Loan đã trở thành một nơi có hai thế giới chồng chéo lên nhau.
Trần Ca đứng dậy, đi sang hàng ghế bên kia lối đi.
Cả xe ngồi nhìn anh đi tới đi lui, không ai có ý kiến gì. Tài xế lại càng không dám nói tiếng nào, chỉ đạp chân ga hết mức có thể, trong não chỉ có một suy nghĩ là phải nhanh chóng lái xe đi đến trạm cuối cùng.
Trần Ca dừng lại bên cạnh một người đàn ông mặc quần áo dày, đánh giá đối phương: “Anh mặc dày như vậy không nóng sao?”
Người nọ ngẩng đầu liếc mắt nhìn Trần Ca, sau đó kéo vành mũ xuống, lạnh lùng nói hai chữ: “Không sao.”
Anh ta bị quần áo rất dày bao lấy, lại còn đội mũ, đeo găng tay và khẩu trang, cả người chỉ có đôi mắt là lộ ra ngoài.
“Có phải anh bị bệnh không?” Trần Ca sử dụng Âm Đồng, thế nhưng anh phát hiện hình như người đàn ông này cũng là một người sống.
“Tại sao mình lại cảm thấy người sống còn kỳ lạ hơn so với ma quỷ nhỉ?” Trần Ca ngồi bên cạnh người đàn ông, anh có thể cảm nhận được hơi lạnh lẽo tỏa ra từ trên người người đàn ông đó, cái lạnh giống như tỏa ra từ trên người anh ta.
Trước đây Trần Ca cũng đã từng gặp tình huống này. Ở thôn Hoạt Quan, bà lão đã tiếp xúc mấy thập niên với nữ quỷ nhảy giếng, nhiệt độ cơ thể cũng đang không ngừng hạ thấp xuống. Cuối cùng, nữ quỷ nhảy giếng phải ra tay mới miễn cưỡng duy trì được nhiệt độ cơ thể của bà ấy.
Lẽ nào người đàn ông này cũng thường xuyên tiếp xúc với ma quỷ sao?
Trần Ca cũng không nhìn rõ mặt của đối phương lắm, chỉ từ mắt và giọng nói thì không thể nào đoán ra được tin tức có ích nào cả.
“Lúc hai người sống này lên xe, tài xế cũng không ngăn cản, điều này nói rõ tài xế không cảm nhận được chút uy hiếp nào từ trên người bọn họ. Từ điều này có thể biết được, cho dù bọn họ có át chủ bài thì con át chủ bài đó cũng không mạnh hơn Trương Nhã.”
Nghĩ vậy, Trần Ca yên lòng, cơ thể ngả về phía sau, dựa vào lưng ghế.
Thỉnh thoảng anh lại liếc mắt nhìn sang bên cạnh, dần dần anh dựa vào vài chi tiết nhỏ, phát hiện ra điều có ích.
Khăn quàng cổ trên cổ người đàn ông này chỉ dùng len sợi và tự tay đan, đường đan rất lộn xộn, trong đó có một đoạn hình như là do hết len nên phải dùng cuộn len khác.
Bình thường đều nói đan len giống như tết tóc, chia hai bên thành nhiều sợi, sau đó đan xen và bện chúng lại với nhau. Lúc Trần Ca làm quần áo cho mấy con rối trong nhà ma đều làm như vậy, hoàn toàn nhìn không ra chút dấu vết nào cả.
Nhưng chiếc khăn trên cổ của người đàn ông lại có thể thấy rõ một cục len nhỏ được buộc bởi sợi chỉ, chắc người đan cho anh ta là một người mới.
Nhìn kiểu dáng và độ cũ mới của khăn quàng cổ, cái này ít nhất cũng phải có từ mười mấy năm trước rồi.
Mặt khác, người đàn ông này ngồi trên xe tang nhưng từ đầu đến cuối đều đeo khăn quàng cổ, điều này nói rõ thứ này rất quan trọng với anh ta, cái khăn quàng cổ bình thường này chắc mang một ý nghĩa đặc biệt nào đó.
Cuối cùng kết hợp với giọng nói của người đàn ông, Trần Ca phán đoán tuổi của người đàn ông này có lẽ khoảng bốn mươi tuổi. Anh ta hẳn là một người rất yêu vợ của mình, mà vợ của anh ta rất có thể đã ra đi.
Cơ thể người này rất lạnh, anh ta có vẻ giống Trần Ca, đã sống với ma quỷ trong một khoảng thời gian dài.
Xâu chuỗi tất cả những đầu mối vào với nhau, Trần Ca nghĩ trên người người đàn ông này luôn có một con quỷ đi theo, mà con quỷ đó lại chính là vợ của anh ta.
Không có bất kỳ chứng cớ chính xác nào, đây cũng chỉ là suy đoán của Trần Ca. Có điều so với thân phận của người đàn ông đó thì anh lại càng tò mò tại sao người này lại đi đến trấn Lệ Loan vào buổi tối.
“Hầu hết ma quỷ mình nhìn thấy ở vùng ngoại ô phía tây đều phải chiến đấu với nhau, nuốt chửng lẫn nhau, nhưng ma quỷ ở vùng ngoại ô phía đông hình như có phần khác biệt.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất