Chương 539: Mọi người
Bị Trần Ca nhìn một lúc lâu, người đàn ông nắm chặt cổ áo, khẽ ho khan một tiếng.
“Chúng ta đã từng gặp nhau rồi sao?”
Giọng nói của anh ta trong trẻo nhưng lạnh lùng, tang thương, giống như chẳng buồn để ý đến bất kỳ chuyện gì của người khác vậy.
Trần Ca không ngờ đối phương lại đột ngột nói chuyện, anh có hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó cũng trả lời câu hỏi của người đàn ông: “Anh rất giống một người bạn của tôi, khí chất gần như giống nhau, liệu không phải là chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi chứ?”
Người đàn ông quay đầu, trong đôi mắt ẩn một chút mệt mỏi: “Có thể là cậu đã nhận nhầm rồi.”
“Không thể nào, chắc chắn là tôi đã gặp anh ở một nơi nào đó rồi.” Đây là lần đầu tiên Trần Ca nhìn thấy người đàn ông đó, anh nói như vậy cũng chỉ là để trò chuyện thêm mấy câu với đối phương, từ đó thu hoạch được càng nhiều tin tức có ích.
Người đàn ông im lặng một lúc, anh ta cảm thấy Trần Ca không giống như là đang nói dối, do dự mãi rồi giơ tay lên, gỡ khẩu trang đang đeo trên mặt xuống.
Sống mũi cao, làn da tái nhợt, đôi môi xanh tím, sau khi người đàn ông gỡ khẩu trang xong thì ho khan kịch liệt vài tiếng: “Cậu nhận nhầm rồi, tôi không phải là người cậu muốn tìm.”
Nói xong anh ta lại đeo khẩu trang vào, trong ánh mắt chất chứa một loại cảm xúc khiến người khác khó hiểu: “Tôi không có bạn bè.”
Người đàn ông này không sợ Trần Ca, anh ta là hành khách mới lên xe, bản thân lại còn là một người sống, anh ta cũng không biết trong cái bóng của Trần Ca đang cất giấu cái gì. Có lẽ trong mắt anh ta, Trần Ca và những hành khách khác cũng chẳng khác nhau là mấy.
Trần Ca muốn biết rõ chuyện đã xảy ra ở ngoại ô phía đông, cũng muốn mang tất cả những ma quỷ đang ngồi trên xe tang này về nhà ma, nhưng điều ngoài dự đoán của anh là có tận hai hành khách còn sống trên chiếc xe tang này.
Anh không muốn để lộ bí mật của mình, cũng không tiện làm chuyện gì bất thường trước mặt hai người sống này, cho nên đến lúc này anh phải thay đổi kế hoạch. Trước tiên cứ khiêm tốn một chút, chờ đến khi đến trấn Lệ Loan, sau khi hai hành khách còn sống xuống xe, anh sẽ nói chuyện với những hành khách khác là được.
Trần Ca ngoan ngoãn ngồi yên tại chỗ, ánh mắt dời khỏi người đàn ông, nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Nước mưa đập vào kính, kiến trúc hai bên đường đã không nhìn thấy rõ từ lâu. Xung quanh tối đen như mực, cái xe tang số 104 mà bọn họ ngồi giống như là một hòn đảo nhỏ nổi trên đại dương đen.
Bên trong xe đột nhiên yên tĩnh trở lại, người đàn ông kia phát hiện kể từ khi Trần Ca nói xong chuyện với anh ta thì cũng không lên tiếng nữa, còn tưởng rằng mình đã nói sai cái gì.
Hai tay của anh ta đặt ở trên đầu gối, bỗng nhiên thấp giọng hỏi Trần Ca một câu: “Cậu ngồi trên chiếc xe này, chính là vì muốn tìm kiếm người bạn kia của cậu sao?”
Ánh mắt Trần Ca từ từ tập trung lại, biểu cảm trên mặt anh lại bắt đầu thay đổi, giống như bị người đàn ông đó đoán trúng bí mật cất giấu trong lòng, có chút bất an, có chút đau khổ, còn có một chút tự trách.
Trần Ca chậm rãi gật đầu, nhìn về phía người đàn ông ngồi bên cạnh: “Làm sao mà anh biết?”
“Hành khách trên chiếc xe này đều có chuyện cũ và bí mật của riêng mình, nếu không người ta cũng sẽ chẳng ngồi trên chiếc xe buýt này vào lúc nửa đêm đâu.”
“Nghe giọng điệu của anh, cứ như đây không phải lần đầu anh ngồi trên chiếc xe này?” Khóe miệng Trần Ca nhếch lên, nở một nụ cười giống như khi anh vừa lên xe buýt, thế nhưng trong mắt lại có một sự áp lực và đau khổ nặng nề, khiến người ta nhìn vào đều cảm thấy cảm thông.
“Từ lúc đi làm tôi đã ngồi xe buýt số 104 này rồi, hình như cũng đã hai mươi năm.” Người đàn ông giống như đã lâu không nói chuyện với người khác, giọng nói rất chậm: “Khi đó việc trong khoa tương đối bận rộn, không đủ nhân viên, bình thường tôi đều phải tăng ca, luôn phải ngồi chuyến xe cuối cùng để về nhà. Lúc đầu tôi rất thích ngồi chuyến xe cuối này, rất ít người, rất yên tĩnh, có điều sau khi ngồi nhiều lần, nhìn kiến trúc đen như mực hai bên đường, lại cảm thấy có phần cô đơn.”
“Khoa? Trước kia anh làm cái gì?”
“Bác sĩ, bác sĩ ở khoa Bỏng.” Người đàn ông đặc biệt nhấn mạnh hai chữ khoa Bỏng, trong ánh mắt của anh ta xuất hiện một ít gợn sóng, hình như là nhớ ra cái gì đó.
“Khoa Bỏng?” Trước đây Trần Ca chỉ từng tiếp xúc với bác sĩ tâm lý, cũng chẳng hiểu gì nhiều về khoa Bỏng.
“Giải phẫu, cấy da, phục hồi chức năng, đây chính là công việc của chúng tôi.” Người đàn ông nói nhẹ như mây gió, thế nhưng Trần Ca nghe phía sau mấy từ này có ẩn một chút nặng nề.
Người đàn ông cũng chú ý đến sự đau đớn áp lực trong ánh mắt của Trần Ca, anh ta như thấy được hình bóng của mình ở trên người Trần Ca, trong tiềm thức cũng coi Trần Ca là người giống như anh ta.
Cuộc nói chuyện ngắn gọn trôi qua, hai người lại im lặng, một lúc lâu sau Trần Ca mới mở miệng: “Anh ngồi xe này cũng là vì tìm người sao?”
Người đàn ông khẽ gật đầu, đôi tay đeo găng tay đặt lên trên khăn quàng cổ.
“Khăn quàng cổ này là do vợ anh đan cho anh sao?” Trần Ca canh đúng lúc, giả vờ lơ đãng hỏi.
Sau khi nghe được câu hỏi của Trần Ca, người đàn ông sững sờ trong chốc lát, anh ta bỏ tay ra khỏi khăn quàng cổ, chậm rãi lắc đầu.
“Không phải vợ anh đan?” Sự thật không giống với những gì Trần Ca suy đoán lúc trước, anh có hơi tò mò: “Có thể kể cho tôi nghe một chút về chuyện xưa của anh không?”
Mưa rơi càng nặng hạt, hạt mưa đập vào cửa sổ, không ngừng phát ra tiếng vang.
Người đàn ông im lặng một lúc, tháo khẩu trang xuống, hít một hơi thật sâu: “Bệnh nhân ở khoa Bỏng khác với bệnh nhân của những khoa khác, thương tích đầy mình, hoàn toàn thay đổi, sứt đầu mẻ trán, da thịt bong tróc, những bệnh nhân như thế, ở khoa chúng tôi chỗ nào cũng có. Lúc thực tập tôi còn từng nghĩ là mình đã đi nhầm vào địa ngục rồi, mãi đến khi tôi từ từ quen với máu thịt be bét, quen với mùi hôi thối và đủ thứ mùi khác nhau.”
“Lúc đó, tôi từng nghĩ rằng khi tôi đối mặt với một bệnh nhân, tôi sẽ không bao giờ có quá nhiều cảm xúc.”
“Nhưng đến tận khi tôi ba mươi tuổi, tôi gặp một bệnh nhân mười bốn tuổi.”
“Cô bé còn là một đứa trẻ, phía sau lưng bị nước sôi làm bỏng nghiêm trọng, tôi dùng nửa giờ mới tách được quần áo với da thịt của cô bé ra khỏi nhau.”
“Đứa bé đó rất yên tĩnh, không khóc cũng không la.”
“Để đề phòng các dây thần kinh não của cô bé bị ảnh hưởng, tôi đã không sử dụng thuốc gây mê toàn thân. Khi tôi tách áo ra khỏi da thịt của cô bé thì đứa bé đó trợn tròn mắt nhìn tôi.”
“Phía sau lưng của cô bé và mặt của cô bé là hai thái cực khác nhau, tôi an ủi cô bé giống như an ủi những bệnh nhân khác.”
“Sau khi xử lý xong miệng vết thương, tôi tìm được người đã đưa cô bé đến bệnh viện, chuẩn bị nói cho họ nghe một vài chuyện cần chú ý. Thế nhưng sau khi hỏi thăm tôi mới phát hiện người đưa cô bé đến bệnh viện là hàng xóm, vết thương trên người cô bé không phải ngoài ý muốn mà là do cha mẹ cô bé làm.”
“Tôi đã báo cảnh sát.” Trong lúc người đàn ông nói chuyện, thỉnh thoảng còn ho khan vài tiếng, tình trạng cơ thể của anh ta rất kém.
“Cha cô bé có khuynh hướng bạo lực nghiêm trọng, còn mẹ thì lại là người câm, tính cách nhu nhược.”
“Cảnh sát đã giam giữ và giáo dục cha cô bé trong một tháng, sau đó chính mẹ cô bé đã chủ động chạy đến đồn cảnh sát để cầu xin, dù sao thì cả nhà đều do một tay người cha ấy nuôi.”
“Trong lúc điều trị cho cô bé, tôi vẫn luôn ở bên cạnh, đứa bé này giống như là một bông hoa dại nhỏ màu trắng nở bên vệ đường. Ở cùng với cô bé lâu khiến một người đã quen với sự tàn nhẫn, ngửi quen mùi hôi thối như tôi cảm thấy được một chút hạnh phúc.”
“Một ngày nào đó sau khi cô bé xuất viện được hai tháng, tôi đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại xa lạ, bên kia điện thoại là giọng nói của cô bé.”
“Không thể chịu đựng được việc cha say rượu xong lại đánh đập, cô bé đã bỏ nhà ra đi.”
“Tôi thu nhận và giúp đỡ cô bé, lừa gạt cảnh sát cùng người nhà của cô bé.”
“Tôi biết mình làm thế là sai rồi, nhưng tôi lại không có cách nào tưởng tượng nếu tôi đưa cô bé trở về nhà, cô bé sẽ phải gánh chịu những chuyện như thế nào?”
Nói đến đây, người đàn ông dừng lại một lúc, thấy biểu cảm của Trần Ca không có gì thay đổi, lúc này mới tiếp tục lên tiếng: “Vào năm cô bé hai mươi tuổi, cô ấy thổ lộ tình cảm với tôi.”
“Năm ấy tôi ba mươi sáu tuổi, để giảm bớt quá trình yêu đương, chúng tôi không đăng ký kết hôn, năm ấy chúng tôi đã tổ chức một hôn lễ chỉ có hai người chúng tôi.”
“Tôi và cô ấy trải qua năm năm vui sướng nhất trong cuộc đời, cũng cùng nhau chịu đựng những áp lực khó mà tưởng tượng nổi.”
“Nhưng vào năm tôi bốn mươi mốt tuổi, cha mẹ cô ấy tìm được cô ấy, nhục mạ, đánh đập, ầm ĩ đến tận trường học, và đến cả bệnh viện nơi tôi đang làm.”
“Cuộc sống đã thay đổi ngay lập tức, dư luận rất đáng sợ, tôi có thể chịu đựng được, nhưng cô ấy lại lựa chọn từ bỏ.”
“Ngày đó khi tôi ngồi chuyến xe cuối về nhà, tôi gọi cho cô ấy mấy cuộc điện thoại nhưng không có người nghe máy.”
“Về đến nhà mở cửa ra, trên bàn đã bày sẵn cơm nước, còn có một bức thư rất dài cô ấy để lại cho tôi.”
“Cuối cùng tôi cũng tìm thấy cô ấy ở trong nhà tắm, cơ thể của cô ấy chìm dưới nước, đã không còn hô hấp.”
Sắc mặt người đàn ông trắng đến dọa người, anh ta ho khan càng ngày càng kịch liệt, Trần Ca dùng tay vỗ vỗ phía sau lưng anh ta.
“Cảm ơn.” Người đàn ông cũng không đeo lại khẩu trang, trong mắt của anh ta có sự uể oải không thể che lấp được: “Thật ra hành khách trên chiếc xe này đều có câu chuyện xưa của mình. Ban ngày mọi người đều bận rộn, che giấu nội tâm, đợi khi đêm xuống, những người đau đớn, tuyệt vọng này sẽ ngồi vào chuyến xe này đi đến trạm cuối cùng.”
Từ những lời nói của người đàn ông, dường như anh ta không biết rằng những hành khách khác là quỷ, hoặc anh ta đã biết điều đó, nhưng anh ta lại coi ma quỷ là con người.
“Anh biết câu chuyện của những người khác không?”
“Nhiều lắm, ví dụ như người câm bên kia kìa, trước đây tôi cũng đã gặp anh ta.” Trong giọng nói của người đàn ông mang theo một chút đồng cảm: “Trí tuệ của anh ta chậm phát triển, không biết nói chuyện, làm công nhân bốc vác ở một siêu thị, thường bị người ta bắt nạt, còn cười khúc khích nói người ta thật tốt.”
“Vậy tại sao anh ta lại ngồi trên chiếc xe này? Một người có tâm tư đơn thuần, chắc có lẽ sẽ không suy nghĩ nhiều về những thứ bẩn thỉu.” Trong lòng Trần Ca có hơi nghi hoặc.
“Anh ta đi đến trạm cuối để tìm con gái của anh ta.” Người đàn ông cũng không đành lòng nói thêm gì nữa: “Bởi vì một vài lý do, có người nhìn thấy có kẻ lưu manh nào đó bắt nạt con gái của anh ta ở ngoài khuôn viên trường, dùng khói thuốc làm bỏng lòng bàn tay, tóc bị lôi đến rụng gần hết, camera còn quay được nhiều chuyện quá đáng hơn. Nhưng con gái anh ấy chẳng nói gì, cuối cùng chịu không nổi, kết thúc sinh mệnh của mình.”
“Bạo lực học đường?” Ánh mắt Trần Ca âm u, chuyện như thế này thật sự có xảy ra, anh cũng đã từng gặp: “Báo cảnh sát chưa? Cảnh sát xử lý như thế nào?”
Người đàn ông ngồi bên đó trí tuệ chậm phát triển, cơ thể mất cân đối, bình thường đi bộ còn có thể ngã được, người như anh ta rất khó có thể bảo vệ quyền lợi của mình.
“Báo cảnh sát?” Người đàn ông nhếch khóe miệng: “Người cha trí lực chậm phát triển bẩm sinh và không biết nói chuyện, cũng không thể đi lại bình thường này đã đánh ngất toàn bộ đám lưu manh cùng với tên đầu sỏ gây nên mọi chuyện và nhốt bọn chúng vào một tòa nhà bỏ hoang ở vùng ngoại ô phía đông, sau đó đổ xăng vào, dùng một mồi lửa thiêu chết toàn bộ bọn họ.”
“Cơ thể anh ta không tốt, trí tuệ còn chậm phát triển, làm sao mà một mình anh ta làm hết được chứ?”
“Cảnh sát cũng nghĩ không thông, cho nên vụ án này đến nay vẫn còn chưa bắt được hung thủ.”
Bác sĩ khoa Bỏng cùng Trần Ca đồng thời quay đầu lại nhìn về phía người đàn ông đó, hắn ta có vẻ hơi co quắp, nở nụ cười ngu ngốc với bọn họ.
“Dùng bạo lực để áp chế bạo lực sẽ để lại nhiều vấn đề, trái tim không còn trọn vẹn vì tổn thương rất khó có thể chịu được áp lực sau khi giết người báo thù, anh ta chỉ có thể đi từ cực đoan này sang cực đoan khác.” Trần Ca cũng không thể đánh giá được những việc mà người cha kia đã làm, nếu như đổi vị trí, nếu như anh là người cha kia, anh cũng không dám hứa chắc bản thân sẽ làm ra chuyện gì.
“Ăn miếng trả miếng, đòn lại trả đòn, tôi lại cảm thấy cái này rất công bằng. Không nói anh ta, ở trên xe này, tôi còn gặp câu chuyện nghiêm trọng hơn anh ta nhiều.” Bác sĩ khoa Bỏng thuận miệng nói: “Có lần trời mưa như thác đổ, sau khi tôi đi lên xe thì nhìn thấy một người trẻ tuổi mặc âu phục, cậu ta ăn mặc rất gọn gàng, trông rất khác những hành khách khác, thế nhưng ai có thể biết được người đó hoàn toàn là một kẻ điên.”
“Cậu ta đã làm những gì?”
“Người trẻ tuổi đó là một người dẫn chương trình trong hôn lễ, vào nghề đã vài năm, cũng đã dẫn chương trình cho hàng trăm hôn lễ. Cuối cùng đến ngày kết hôn của cậu ta, cậu ta mặc âu phục đi đón cô dâu, thế nhưng trên đường trở về lại xảy ra tai nạn xe cộ.”
“Không thể cứu được cô dâu, cậu ta dù giữ được mạng nhưng lại bị hủy dung.”
“Công ty tổ chức hôn lễ sa thải cậu ta, sau đó cậu ta đổi nghề làm thiết kế đám tang và bảo vệ ở nghĩa trang, nếu có người tìm đến thì cậu ta sẽ giúp người đó thiết kế đám tang, còn nếu không có ai tìm thì cậu ta làm bảo vệ nghĩa trang.”
“Những thứ này thật ra cũng rất bình thường, thế nhưng trong lúc nói chuyện với cậu ta, vô tình cậu ta đã để lộ một tin tức.”
“Vào đêm khuya không người, cậu ta sẽ làm mai cho những thi thể này, kết minh hôn, sau đó tự mình dẫn chương trình hôn lễ.”
Lời nói của người đàn ông có hơi đáng sợ: “Cậu ta lên xe để đi tìm vợ của cậu ta, cậu ta nói còn muốn bổ sung một hôn lễ thật đặc biệt.”
Sau khi nghe bác sĩ khoa Bỏng kể về chuyện người cha chậm phát triển trí tuệ và người thiết kế đám tang xong, Trần Ca phát hiện chuyến xe buýt số 104 cuối cùng này không giống với những gì mà anh nghĩ trước đó. Chiếc xe này giống như đã trở thành lối đi cho những người sống ở Cửu Giang đi vào bóng ma của thành phố, đủ loại người ngồi lên nó đi tìm một chút niệm tưởng còn sót lại.
Trần Ca cũng không biết nên nói chuyện tiếp với bác sĩ khoa Bỏng kia thế nào, tất cả mọi người đều xem chuyến xe này là hi vọng cuối cùng, nhưng mà bọn họ đã định trước là sẽ không thành công, bởi vì trạm cuối của chuyến xe này được tạo thành từ sự tuyệt vọng cùng đau khổ.
Thậm chí Trần Ca còn nghi ngờ, sở dĩ tên đầu sỏ phía sau màn ở ngoại ô phía đông tạo ra một chiếc xe buýt như vậy chính là vì thu thập những nỗi tuyệt vọng cùng tâm trạng tiêu cực của mọi người.
“Trước đây Hiệp hội kể chuyện lạ không ngừng tạo ra các câu chuyện lạ chính là vì tuyệt vọng và tâm trạng tiêu cực, ma quỷ phía trong cửa cần mấy thứ này, mặt khác, cũng chỉ có những người tuyệt vọng cùng đau khổ, bị tâm trạng tiêu cực chi phối mới có thể trở thành vật chứa cho ma quỷ.”
Trên chuyến xe cuối này vừa có người vừa có quỷ, bọn họ ôm một hi vọng cuối cùng vào trong lòng để đi đến trạm cuối cùng, nhưng thứ nghênh tiếp bọn họ sợ rằng sẽ là một thế giới tuyệt vọng vô cùng vô tận.
“Mình không thể để chuyện đó tiếp tục xảy ra được nữa, xem ra chỉ có thể lái chiếc xe này đi, có lẽ mình có thể tạo một con đường mới thông đến nhà ma.”
Những hành khách còn sống không bình thường ngồi trên xe này khiến Trần Ca nghĩ tới trò chơi mà anh đã chơi ở nhà Phạm Thông.
Trong trò chơi đó không chỉ có lệ quỷ áo đỏ tồn tại mà còn có rất nhiều tên sát nhân biến thái, hiện tại Trần Ca rất hoài nghi những kẻ sát nhân đó đã từng là hành khách còn sống ngồi trên xe này.
“Trong cả trấn nhỏ toàn là lệ quỷ và kẻ sát nhân, kẻ đầu sỏ phía sau màn ở ngoại ô phía đông còn điên cuồng hơn cả Hiệp hội kể chuyện lạ.”