Chương 540: Anh đã nghe nói đến Hiệp hội kể chuyện lạ chưa?
Sau khi nghe bác sĩ khoa Bỏng nói xong, Trần Ca mới hiểu được hành khách trên xe tang đều có quá khứ đau lòng khó mà diễn tả bằng lời. Trong lòng bọn họ chôn giấu một bí mật, đêm khuya đón xe đi đến trạm cuối cùng cũng chỉ vì một chút hy vọng mong manh ấy.
Đây là một đám người đáng thương, Trần Ca đang tự hỏi có nên nói cho bọn họ biết chân tướng hay không.
Nếu không nói, có lẽ bọn họ vẫn còn có thể ôm lấy một chút hi vọng, cố gắng sống sót.
Sau khi nói, những hành khách này vô cùng có khả năng gục ngã vì mất đi nơi gửi gắm cuối cùng.
“Trạm cuối cùng của xe tang là trấn Lệ Loan, đó là một nơi bị thế giới phía sau cửa ảnh hưởng, tràn ngập tuyệt vọng và tàn ác, tất cả nỗ lực của bọn họ đều đã định trước là phí công. Mình không thể nhìn bọn họ càng lún càng sâu, những người đã bỏ ra nhiều thứ như vậy hẳn là phải được sống cuộc sống tử tế.”
Nếu nói cho bọn họ biết chân tướng sẽ chỉ làm cho bọn họ suy sụp, nhưng nếu như lúc này cho bọn họ thêm một hi vọng nữa thì lại khác.
Trần Ca suy nghĩ thật lâu, quyết định dùng cách của mình để giúp đỡ bọn họ.
“Cậu đang suy nghĩ gì vậy?” Bác sĩ khoa Bỏng thấy Trần Ca đột nhiên ngồi ngây người, bèn nhẹ giọng hỏi.
Trần Ca không trả lời, trong đầu anh đang suy nghĩ rất nhiều thứ. Chỉ trong một vài giây, chuyện của Vương Kỳ, Hứa Âm, bác sĩ Cao đều lần lượt hiện lên. Những chuyện mà bọn họ đã trải qua, chỉ cần tùy tiện lấy ra một cái rồi thay bằng bản thân mình là có thể lừa gạt được rồi.
“Không tiện nói cũng không sao đâu, sau này rất có thể chúng ta vẫn còn gặp mặt ở trên xe này mà.” Ánh mắt người đàn ông đảo qua Trần Ca, môi khẽ nhúc nhích: “Đây là lần đầu tiên cậu ngồi chuyến xe này sao?”
“Vâng.” Trần Ca gật đầu.
Bác sĩ khoa Bỏng lại ngồi sát vào Trần Ca, giọng nói cố hạ xuống mức thấp nhất: “Sau khi đến nơi, nếu có người yêu cầu cậu chọn giữa trả giá hoặc gánh chịu, cậu nhớ kỹ, nhất định phải lựa chọn gánh chịu.”
“Có ý gì?” Trần Ca rất nhạy bén phát giác điểm không đúng: “Tôi muốn tìm được bạn của tôi, còn cần trả giá với gánh chịu cái gì? Ông anh à, rốt cuộc trạm cuối cùng có cái gì?”
Bác sĩ từ từ quay đầu nhìn xung quanh một chút, sau đó mới mở miệng: “Trong trấn nhỏ đó có một tòa nhà bị ma ám, ở trong đó cậu có thể nghe được giọng nói của người mình muốn gặp, muốn tìm thấy bọn họ thì sẽ phải cố gắng trả một cái giá nào đó.”
Trần Ca nhớ kỹ lời của bác sĩ vào trong lòng, đối phương đã để lộ ra một đầu mối hết sức quan trọng: trong trấn Lệ Loan có một tòa nhà bị ma ám.
Anh cũng hạ thấp giọng nói xuống: “Ông anh à, tôi chỉ muốn gặp được người bạn của tôi, lẽ nào chỉ để gặp mặt một lần mà phải trả một cái giá nào đó sao?”
“Trên thế giới không có thứ gì cho không đâu, nếu cậu muốn gặp được người bạn của cậu, nhất định phải gánh chịu một thứ gì đó, hoặc là cố gắng trả một cái giá nào đó.” Có vẻ bản thân bác sĩ cũng không có ý đồ xấu gì, anh ta lôi găng tay ra, nhẹ nhàng vén tay áo lên, trên cánh tay gầy nhom của anh ta có buộc một sợi dây đỏ dài mảnh: “Cái này là dùng để trừ tà. Mỗi lần đi vào tòa nhà đấy tôi đều lựa chọn gánh chịu, khi đi ra khỏi tòa nhà ma ám, tôi luôn có cảm giác hai vai rất nặng, cứ như có thứ gì đó bám ở trên lưng tôi, đi theo tôi vậy.”
Trần Ca biết người đàn ông nói gánh chịu là thứ gì, trách không được trên người bác sĩ này lại tỏa ra hơi lạnh, vô cùng yếu ớt. Kẻ đầu sỏ phía sau màn lợi dụng những con người đáng thương tuyệt vọng này để nuôi quỷ, coi bọn họ như vật chứa của ma quỷ.
Việc đó có bản chất tương tự như các thành viên của Hiệp hội kể chuyện lạ nhưng cũng có điểm khác biệt. Những hành khách này không hề biết thể xác của mình sẽ trở thành nhà cho ma quỷ, tình cảm của mình biến thành thức ăn cho ma quỷ. Bọn họ không có năng lực điều khiển ma quỷ, chỉ có thể bị động thừa nhận, như vậy lại càng dễ bị khống chế.
“Thế trả giá là gì? Tại sao anh lại bảo tôi không được chọn cái này?”
“Lựa chọn của người cha ngu dại ngồi ở kia chính là trả giá. Ban đầu, cậu chỉ cần trả móng tay, tóc, thế nhưng càng về sau cậu lại càng phải bỏ ra những thứ đáng sợ hơn, ví dụ như hàm răng, ngón tay, lương tâm của mình, còn có cả bản tính tốt đẹp của con người nữa.” Giọng nói của người đàn ông rất nhỏ, nếu như không phải Trần Ca có năng lực Tai Quỷ nên khả năng nghe rất tốt thì sẽ không nghe rõ.
“Lương tâm cũng có thể là thứ để trả giá được sao?”
“Nó sẽ yêu cầu cậu đi vào trong trấn nhỏ làm một vài chuyện gì đó, ví dụ như trộm đồ, cướp giật, thậm chí giết chết một thứ gì đó. Sau khi cậu lựa chọn trả giá sẽ phát hiện mình càng ngày càng không giống mình.” Bác sĩ thấy Trần Ca vẫn còn dáng vẻ rất tò mò, giống như chẳng sợ gì cả, anh ta cũng lười giải thích thêm: “Cậu chỉ cần nhớ kỹ, tất cả những người lựa chọn trả giá, sau khi bỏ ra tất cả thứ mình có thì không còn ra khỏi tòa nhà đó nữa.”
“Là do đã hiến cả bản thân mình rồi sao?” Đã không có lương tâm, tình người và ký ức, trong quá trình trả giá không ngừng, bọn họ đã sớm bị mất phương hướng rồi.
Trần Ca cảm thấy những người mà bác sĩ nói rất giống với những kẻ sát nhân trong trò chơi kia, trong lòng tràn đầy ác ý, cực kỳ có tính công kích, vô cùng nguy hiểm.
“Nếu như trấn nhỏ trong trò chơi đại diện cho thế giới đằng sau cánh cửa ở trấn Lệ Loan, những người lựa chọn trả giá, cuối cùng rất có khả năng đều bị đưa vào bên trong cánh cửa.”
Người lựa chọn gánh chịu đều trở thành vật chứa của ma quỷ phía sau cửa, từng bước bị ma quỷ xâm chiếm; những người lựa chọn trả giá sẽ trở thành quái vật ở thế giới sau cánh cửa.
Trần Ca so sánh phong cách hành sự của kẻ đầu sỏ phía sau màn ở ngoại ô phía đông với Hiệp hội kể chuyện lạ. Hiệp hội kể chuyện lạ để người khác đi điều khiển ma quỷ, nghiên cứu cách để khống chế “cửa”, thế nhưng tình huống ở ngoại ô phía đông lại hoàn toàn ngược lại, hình như người giật dây đang để cho quỷ điều khiển người, sau đó không ngừng thông qua “cửa” vận chuyển “chất dinh dưỡng”, khiến cánh cửa vốn đã mất khống chế lại càng thêm khó đóng.
Nếu như nói bác sĩ Cao là người có lý trí và sự điên rồ đã đạt đến cực điểm thì kẻ đầu sỏ phía sau màn ở ngoại ô phía đông chính là một con quỷ hoàn toàn điên cuồng. Nó không coi con người là con người, chà đạp lên những thứ đẹp đẽ đó một cách bừa bãi, nó đã hoàn toàn vặn vẹo biến thái.
“Đây đúng là một đối thủ kinh khủng.” Trần Ca thông qua cuộc nói chuyện với bác sĩ đã biết rõ rất nhiều thứ, anh cũng từ từ bình tĩnh lại: “Cái bóng trong nhà máy cung cấp nước có thể đánh tay đôi với Trương Nhã còn chưa hồi phục hoàn toàn, chẳng lẽ bản thể của cái bóng đó thật sự là một lệ quỷ trên áo đỏ sao?”
Trước đây khi Trần Ca nhìn thấy áo đỏ đều nhanh chân bỏ chạy, căn bản không dám nói nhiều. Hiện tại sau khi Hứa Âm và Bạch Thu Lâm dần trưởng thành, anh đã cố gắng khắc phục sự hoảng sợ với áo đỏ, nhưng ngay sau đó lại xuất hiện những thứ càng quỷ dị hơn.
Anh không có cách nào xác định được thực lực của đối phương, nhớ tới việc cha mẹ của mình đã mất tích ở ngoại ô phía đông, Trần Ca đột nhiên cảm thấy không ổn lắm. Anh nhìn xe điện đặt giữa xe buýt của mình, nhỏ giọng thầm thì: “Có phải gần đây mình đã quá phách lối rồi không?”
Áo mưa đỏ cũng là lệ quỷ áo đỏ, dù dưới tình huống biết rõ con trai của mình có thể ở trên xe lại không dám đặt chân lên xe tang một bước, điều này cũng có thể chứng minh tên đầu sỏ đứng sau màn kia rất kinh khủng.
“Có thể dọa áo đỏ sợ đến như vậy, mình phải đánh giá lại thực lực của đối phương một lần nữa mới được.”
Trần Ca ngồi im tại chỗ thầm thì một mình, bác sĩ khoa Bỏng ngồi bên cạnh lại nghĩ rằng anh bị lời nói của anh ta dọa sợ, bèn nhẹ giọng an ủi: “Chỉ cần lựa chọn gánh chịu là sẽ không sao đâu, mong là trước khi không chịu nổi, có thể có hi vọng gặp lại cô ấy.”
Mong ước của bác sĩ rất đơn giản, Trần Ca không muốn thấy đối phương cứ đi từng bước vào trong vực sâu như vậy. Anh quyết định dùng phương pháp của mình để cứu rỗi những người này: “Thật ra tôi còn biết một cách có thể giúp anh nhìn thấy cô ấy, hơn nữa cũng không cần trả một cái giá cao như vậy.”
“Cách gì?” Lông mày bác sĩ khẽ nhếch lên, cảm thấy rất hứng thú với lời Trần Ca nói.
Trần Ca quay đầu nhìn thẳng vào bác sĩ, mở miệng nói: “Anh đã nghe nói đến Hiệp hội kể chuyện lạ chưa?”