Chương 542: Theo tôi lên xe
Trong xe buýt 104 càng thêm lạnh lẽo, ngột ngạt hơn, tựa như có thứ gì đó đang đứng bên cạnh Trần Ca, nhìn không được rõ cho lắm.
Người phụ nữ trung niên từ từ rút tay khỏi túi, thân thể bà ta đang run rẩy.
Không cần Trần Ca phải phí lời, bà ta chủ động đặt đứa bé ra ghế bên ngoài.
Trần Ca ôm lấy bé trai trên ghế, có độ ấm, có thể cảm nhận được tim đang đập, đứa nhỏ này là một người sống.
“Tại sao người phụ nữ trung niên lại muốn đưa đứa bé này đến ngoại ô phía đông? Chẳng lẽ bọn chúng cảm thấy trẻ con dễ trở thành người đẩy cửa hơn sao?”
Trần Ca đã thấy nhiều bi kịch ở ngoại ô phía đông, mà nhân vật chính trong các bi kịch này đều là trẻ con. Về chuyện này, Trần Ca tạm thời vẫn chưa nghĩ ra nguyên nhân.
Anh bước tới cửa sau của xe buýt, không xuống xe, cũng không đưa đứa bé kia cho áo mưa đỏ ngay.
Anh từng nghe Phạm Thông kể rằng trong trò chơi kia từng xuất hiện một kết cục, Tiểu Bố bị áo mưa đỏ mang đi.
Áo mưa đỏ không phải mẹ đẻ của Tiểu Bố nhưng cuối cùng vẫn mang Tiểu Bố đi, có lẽ cô ta xem Tiểu Bố như vật thay thế cho con mình.
Đối với kết cục này, Trần Ca cũng không biết là tốt hay là xấu. Nếu so với tử vong thì chắc chắn là một kết cục tốt, nhưng chuyện này đối với bản thân Tiểu Bố thì lại không công bằng.
Tình huống mà anh phải đối mặt lúc này không khác trong trò chơi là mấy. Bé trai bị hôn mê ở trong xe, không ai biết rốt cục thằng bé có phải con của áo mưa đỏ hay không.
Nếu cứ đưa nó cho áo mưa đỏ, có lẽ cô ta cũng không từ chối. Thậm chí, có khả năng cô ta sẽ xem bé trai này như vật thay thế cho con của mình.
Trần Ca nhẹ nhàng đỡ thẳng khuôn mặt cậu bé lên, anh nói to với áo mưa đỏ đang đứng trong màn mưa ở ngoài xe buýt: “Nó là con của cô à?”
Ánh mắt của áo mưa đỏ dịu dàng hơn rất nhiều, cô ta không trả lời câu hỏi của Trần Ca, chỉ bước về phía trước một bước.
“Xem ra không phải rồi.” Trần Ca nhìn chằm chằm áo mưa đỏ. Một người mẹ dầm mưa đứng đợi ở trạm xe buýt, khi nhìn thấy đứa con thất lạc của mình, tuyệt đối không có chuyện tỏ ra bình tĩnh như vậy được.
Trần Ca lùi lại một bước, đặt cậu bé lên ghế ngồi ở cạnh mình.
Áo mưa đỏ thấy Trần Ca đặt cậu bé xuống bên cạnh, trong miệng bị khâu lại bằng tơ máu phát ra âm thanh trầm thấp, sự dịu dàng trong mắt cô ta biến mất tăm chỉ trong nháy mắt. Từng sợi tơ máu tuôn ra từ trong đáy mắt, chằng chịt chi chít, rất đáng sợ.
“Tôi chỉ đồng ý tìm con giúp cô chứ không nói sẽ đem con của người khác cho cô.” Nếu là một tháng trước, dù cho có mấy lá gan, Trần Ca cũng không dám nói chuyện như thế trước mặt áo mưa đỏ.
Chẳng qua bây giờ đã khác rồi. Anh đang đứng trên xe tang, bên cạnh còn có Hứa Âm. Mặc dù Trương Nhã bị thương nhưng cũng không rơi vào trạng thái ngủ say, có thể tỉnh lại lúc nào cũng được. Đó chính là sức mạnh của Trần Ca.
“Trông cô có vẻ không được vui?” Trần Ca chống búa của bác sĩ nát sọ, liếc nhìn áo mưa đỏ từ trên xuống dưới: “ Tôi rất tò mò, cô biết có khả năng con mình trên xe này nhưng sao không tự lên đây mà tìm? Cô đang sợ cái gì?”
Miệng người phụ nữ bị khâu nên không thể nói được, bờ môi khẽ nhúc nhích, những sợi tơ máu phía trên bắt đầu vặn vẹo.
Áo mưa đỏ đang rất kích động, có thể thấy được nỗi thống khổ và phẫn nộ của cô ta.
“Cô vẫn luôn đợi ở trạm xe buýt để tìm đứa con của mình, chẳng lẽ hai người lạc nhau ở trạm xe ? Cô bị thương, sau khi lạc mất con, trong quá trình tìm kiếm nó cô đã gặp chuyện gì?”
Trần Ca khiến áo mưa đỏ hồi tưởng lại chuyện xảy ra trong quá khứ, từng ký ức đau khổ loé lên trong đầu, nước mưa rơi trên người cô ta, lúc trượt xuống đất thì đã biến thành máu.
Trong đêm mưa, người phụ nữ đứng một mình ở trạm xe, vết máu quanh chân cô dần dần loang rộng ra.
Trên khuôn mặt tái nhợt, từng đường mạch máu màu xanh đen nổi lên, cô ta ngẩng mặt lên. Người phụ nữ muốn hé miệng, những sợi tơ máu khâu trên miệng dần dần căng ra.
Khuôn mặt cô ta vặn vẹo đến đáng sợ, cô ta đi từng bước về phía Trần Ca.
Trần Ca đứng ở cửa xe, chắn trước người đứa bé, lẳng lặng nhìn về phía áo mưa đỏ: “Cô đang sợ, tôi có thể nhìn ra nỗi sợ hãi trong lòng cô. Không phải cô không muốn lên chiếc xe này, mà là cô không dám. Cô sợ chủ nhân chân chính của chiếc xe này đúng không?”
Một người sống có thể bình tĩnh nói về nỗi sợ hãi trong lòng áo đỏ như vậy, đây là một chuyện vô cùng đáng sợ đối với những hành khách quỷ khác.
Cuối cùng, áo mưa đỏ vẫn đứng ở cửa xe, cô ta biết chiếc xe này thuộc về một thứ nào đó, bước chân vào chiếc xe này chẳng khác nào phạm vào kiêng kị của đối phương.
“Đứa con của cô mất tích trên chính chiếc xe này, nhưng cô lại vì một số kiêng kị mà không dám bước chân lên nó. Cô như thế thì làm sao tìm được con mình?” Trần Ca chìa tay về phía áo mưa đỏ trước ánh nhìn chăm chú của toàn bộ hành khách trên xe: “Lên xe đi, chúng ta cùng tìm kiếm.”
Máu từ áo mưa nhỏ xuống thấm ướt trạm xe buýt, áo mưa đỏ dừng ở cửa chiếc xe tang 104, khuôn mặt lộ ra vẻ đau khổ, xoắn xuýt.
Cô ta là áo đỏ của vùng ngoại ô phía đông, lúc này lên xe chẳng khác nào phá vỡ giao ước với những ma quỷ khác, đứng ở phía đối lập với chúng.
Trần Ca nhận ra sự bất an và đau khổ của áo mưa đỏ, anh đi về phía trước một bước, nhẹ nhàng đặt tay lên vai của cô ta.
Nước mưa xối ướt quần áo của anh nhưng anh vẫn như không phát hiện ra, nhìn chằm chằm vào mắt của áo mưa đỏ: “Đừng do dự nữa, tôi tin rằng khi con của cô tỉnh lại sau cơn ác mộng, nhất định nó cũng hi vọng lúc mở mắt ra, người đầu tiên nó nhìn thấy là cô.”
Người tài xế nhìn chằm chằm vào cửa sau của xe thông qua gương chiếu hậu, ông ta thấy Trần Ca giằng co với áo đỏ ở ngoài trạm dừng xe buýt một lúc, tim ông ta đập thình thịch.
Một chân của ông ta đã đặt trên chân ga. Chỉ cần hai bên đánh nhau, Trần Ca rời khỏi xe buýt, ông ta sẽ lập tức đạp ga, tăng tốc rời khỏi chỗ này. Nhưng tình huống phát triển không giống như ông ta đã nghĩ cho lắm.
Áo mưa đỏ mất bình tĩnh lúc trước đang dần bình tĩnh lại, cô ta đưa một cánh tay vào trong xe buýt. Đây là chuyện xưa nay chưa từng xảy ra.
Lúc trước, áo mưa đỏ luôn canh bên ngoài xe, thậm chí chưa từng đụng chạm tới chuyến xe tang 104.
“Lại thêm một tên nữa?”
Hầu kết của lái xe run rẩy, ông ta cảm thấy tính mạng của tất cả mọi người trên xe đều nằm trong tay mình, áp lực rất lớn.
Dưới sự khuyên bảo của Trần Ca, cuối cùng áo mưa đỏ cũng đưa ra quyết định. Nhưng lúc hai tay của cô ta đưa vào trong chuyến xe tang 104, đột nhiên hai bên đường cái truyền tới tiếng trẻ con khóc.
Nghe thấy âm thanh này, áo mưa đỏ như nghĩ tới chuyện gì vô cùng đáng sợ, hai tay đã vươn ra lập tức rụt lại. Hai mắt đầy tơ máu của cô ta nhìn Trần Ca khoảng vài giây, sau đó quay người rời khỏi trạm xe.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Cửa xe đóng lại, chuyến xe tang 104 lại đi về phía trước, Trần Ca nhìn trạm xe vắng tanh, không hiểu ra làm sao.
Anh xách búa của bác sĩ nát sọ đi tới bên cạnh vị trí lái xe, anh chưa kịp mở miệng, lái xe đã vội vàng giải thích: “Tôi không biết gì cả, tôi chỉ là một nhân viên lái xe ca đêm, thật đấy!”
Lái xe đã nói như vậy, Trần Ca cũng không thể gặng hỏi thêm. Anh cất búa của bác sĩ nát sọ vào trong ba lô, ôm bé trai kia, ngồi bên cạnh bác sĩ một lần nữa.
“Cũng không phải hoàn toàn không có thu hoạch, chí ít quan hệ với áo mưa đỏ cũng thân thiết hơn nhiều rồi.” Trần Ca quay đầu, anh thấy bác sĩ khoa Bỏng kinh ngạc nhìn ba lô của anh, dường như anh ta vẫn chưa hết ngạc nhiên sau tình huống vừa rồi.