Hệ thống nhà ma

Chương 543: Trạm xe buýt biến mất

Chương 543: Trạm xe buýt biến mất

“Nửa đêm, tôi đi ra ngoài một thân một mình, chắc chắn phải mang vài thứ phòng thân. Nhỡ đâu gặp phải nguy hiểm thì sao?” Trần Ca đưa ra lý do cho mình.
“Cũng có lý.” Bác sĩ khoa Bỏng do dự một chút, lại hỏi: “Cậu vừa nói... thành viên trong Hiệp hội kể chuyện lạ, cũng đều giống như cậu sao?”
“So với bọn họ, tôi lý trí hơn một chút.”
“Cậu được coi như một người tương đối lý trí trong số đó?” Bác sĩ ho khan vài tiếng, sức khỏe của anh ta vô cùng suy yếu.
“Ừm, khi nào anh có thời gian, có thể gọi điện thoại cho tôi. Đến lúc đó, chúng ta nói chuyện kĩ hơn.” Trần Ca cảm thấy mình và vị bác sĩ khoa Bỏng này nói chuyện rất hợp nhau, có vẻ đối phương cũng cảm thấy rất hứng thú với anh.
Chuyến xe buýt 104 đi trong cơn mưa to, chẳng mấy chốc đã đi tới trạm xe tiếp theo. Trần Ca đứng dậy, nhìn ra bên ngoài, anh không hề thấy áo mưa đỏ.
“Cô ta đi đâu nhỉ? Có phải cô ta đã gặp phải phiền toái gì không? Trạm xe vừa rồi nghe thấy tiếng trẻ con khóc truyền từ ven đường tới, mình từng nghe thấy tiếng này ở nhà máy nước ở ngoại ô phía đông. Chẳng lẽ cái bóng kia lại xuất hiện?”
Lúc cái bóng kia xuất hiện, Môn Nam và Hứa Âm đồng thời xuất hiện ngăn cản Trần Ca, bởi vậy có thể thấy được áo đỏ bình thường không phải đối thủ của thứ kia.
“Chị gái kia sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?” Trần Ca lo lắng cho áo mưa đỏ, sau đó lại nghĩ tới mình: “Chuyến xe tang 104 nối liền ngoại ô phía đông và phía tây, tập hợp những người tuyệt vọng trong thành phố lại một chỗ. Áo mưa đỏ chỉ mới phá vỡ quy củ đã xuất hiện chuyện khác thường. Nếu mình lái luôn chuyến xe tang 104 đi, có khi nào kẻ chủ mưu ở ngoại ô phía đông sẽ lập tức hiện thân không?”
Trần Ca nghĩ một lát, cảm thấy khả năng này không lớn: “Chân thân của kẻ đầu sỏ phía sau có lẽ đang làm một việc rất quan trọng, vì thế hắn ta mới có thể dùng cái bóng tới sắp đặt. Nhưng còn một khả năng khác, bản thân cái bóng kia chính là kẻ đầu sỏ đứng sau màn, nó không có bản thể hoặc bản thể đã bị tổn thương nghiêm trọng, những chuyện nó làm bây giờ là để chữa trị bản thể.”
Trần Ca không dám tùy tiện đặt cược, anh quyết định thăm dò lái xe của chuyến xe tang trước, để xem phản ứng của đối phương như thế nào.
“Dù là thứ trên áo đỏ, có lẽ nó cũng không dám tới ngoại ô phía tây tìm mình đâu nhỉ? Cùng lắm thì tới lúc đó mình ở trong nhà ma, đợi vết thương trên tay Trương Nhã đỡ hơn rồi nghĩ biện pháp sau.”
Trần Ca là một người luôn lạc quan, cũng chỉ người có tính cách như vậy mới có thể giữ vững được bản tâm trong hoàn cảnh phức tạp như thế.
Xe buýt chạy qua mấy trạm, cuối cùng cũng đi tới trạm cuối trên tuyến đường – trấn Lệ Loan.
Trạm xe nằm ở ngay đầu đường phía tây trấn nhỏ, vô cùng đơn sơ.
Chiếc xe dừng hẳn, điều khiến Trần Ca hơi kinh ngạc là áo mưa đỏ lại xuất hiện một lần nữa. Có điều trông cô ta có vẻ hơi chật vật, dường như vừa rồi cô ta vừa trải qua một trận chiến ác liệt.
Chuyến xe tang 104 dừng tại trạm cuối cùng khoảng 3 phút, nhưng trên xe không có hành khách nào xuống cả.
3 phút sau, chuyến xe cuối đi vào trong trấn Lệ Loan dưới ánh nhìn chăm chú của áo mưa đỏ.
Tình cảnh trước mắt này giống hệt những gì Trần Ca đã thấy trong trò chơi, Tiểu Bố cũng lên chuyến xe cuối này sau khi tránh thoát sự lôi kéo của áo mưa đỏ, sau đó tiến vào trấn Lệ Loan.
Các kiến trúc mơ hồ dần trở nên rõ ràng hơn, chuyến xe cuối di chuyển trên đường cái vắng vẻ. Toàn bộ trấn nhỏ như không có ai ở, chẳng thấy bất cứ ánh đèn nào, cũng không nghe thấy bất kỳ âm thanh gì.
“Đã qua trạm cuối rồi, ông còn định lái xe đến nơi nào nữa?” Trần Ca xách ba lô lên, đi tới bên cạnh lái xe.
Bây giờ, chỉ cần nghe thấy giọng nói của Trần Ca, trong lòng lái xe đã run sợ: “Trạm cuối ở trong trấn nhỏ, vẫn chưa tới mà.”
Trong lòng ông ta chỉ mong mau tới trạm dừng, tiễn Trần Ca ra khỏi xe.
Nhưng kỳ lạ là ông ta lái xe lòng vòng trong trấn nhỏ một lúc lâu vẫn không tìm được trạm dừng xe buýt.
“Ông lạc đường à?”
Lái xe phát hiện ra giọng điệu của Trần Ca bất thiện, ông ta lộ ra vẻ mặt đau khổ, giải thích: “Tôi thật sự không lừa cậu. Trước kia nơi này có một trạm xe buýt, cũng chính là trạm cuối, nhưng không hiểu sao hôm nay trạm xe buýt kia lại đột nhiên biến mất.”
Lái xe chỉ vào một khoảng đất trống ở chỗ ngã ba: “Cậu nghĩ xem, tôi lừa cậu thì tôi được gì đâu? Tôi chỉ muốn nhanh chóng cho các cậu xuống xe nhưng chúng tôi có quy định là chỉ có thể dừng xe ở trạm xe buýt, nếu không sẽ xảy ra chuyện không lành.”
“Không có trạm dừng xe buýt, chẳng lẽ ông cứ đi lòng vòng như thế này mãi à?” Bác sĩ khoa Bỏng đứng lên. Lúc trước, anh ta vẫn không nói gì chỉ vì những chuyện đó không liên quan gì đến anh ta. Bây giờ, không tìm thấy trạm dừng, xe không dừng lại được, anh ta không có cách nào tới tòa nhà bị ma ám nghe giọng nói của vợ mình nữa.
“Tôi còn muốn dừng xe hơn các người nữa đấy! Nhưng không có trạm xe buýt thì không thể dừng được. Nếu cứ tùy ý dừng sẽ có thứ đặc biệt lên xe.” Lái xe quay đầu xe: “Bây giờ, biện pháp tôi có thể nghĩ được chính là trở lại trạm xe lúc trước, dừng xe ở đó. Nếu các người muốn đi vào trấn Lệ Loan thì tự đi bộ vào.”
Lúc nói chuyện, tài xe len lén nhìn Trần Ca một chút, ông ta rất sợ Trần Ca đưa ra ý kiến khác. Sự thật chứng minh, lo lắng của ông ta rất có lý.
“Dừng ngay tại đây đi.” Trần Ca chỉ vào khu đất trống bên cạnh ngã ba. Trong trò chơi kia, chiếc xe buýt mà Tiểu Bố ngồi cũng đậu ở chỗ đó.
Tất cả đều ăn khớp với trò chơi, ngoại trừ nơi đáng ra có trạm xe buýt lại biến thành một khoảng đất trống.
Trần Ca vừa mở miệng, ngay cả dục vọng phản kháng tài xế cũng không có, ông ta ngoan ngoãn dừng xe trên khoảng đất trống: “Đến trạm cuối cùng rồi, mọi người mau chóng xuống xe đi. Tôi không thể dừng ở nơi này quá lâu.”
Ông ta nói xong, lịch sự nhìn về phía Trần Ca, khóe miệng hơi cong lên, lộ ra vẻ vui mừng khi trút được gánh nặng: “Chúc cậu có một chuyến đi vui vẻ.”
“Cảm ơn.” Trần Ca xách ba lô lên, nhìn về phía tài xế: “Nếu đã đến rồi, vậy cùng nhau xuống xe đi.”
“Cùng nhau xuống?” Nụ cười của tài xế cứng lại trên mặt: “Nhiệm vụ của tôi là đưa các người tới nơi an toàn. Lát nữa tôi còn phải lái xe đi, không đi cùng mấy người nữa.”
“Cứ để xe ở chỗ này trước đi, không cần gấp gáp.” Nếu không phải trên xe còn có người sống, Trần Ca đã lấy cuốn truyện tranh, gọi tất cả nhân viên ra, trực tiếp ra tay từ lâu rồi.
Thấy thái độ cương quyết của Trần Ca, tài xế cũng chẳng còn cách nào, chỉ có thể thầm than bản thân xui xẻo trong lòng.
Ông ta nghĩ chỉ cần chịu đựng một lúc cho qua là được, không nên chọc Trần Ca nổi giận.
“Được rồi, tôi sẽ xuống xe cùng mấy người.” Lái xe nói xong thì nhấn chốt mở cửa xuống, cửa trước và cửa sau của chuyến xe 104 cuối cùng đồng thời mở ra.
Ngay khi cửa xe vừa mở ra, bốn người phụ nữ mặc quần áo bệnh nhân, cúi thấp đầu, không có bất kỳ biểu hiện khác thường nào trên đường đi, đột nhiên như phát điên, chạy hết tốc lực ra khỏi cửa sau của xe buýt chỉ trong nháy mắt.
Trần Ca đứng ở đầu xe, cạnh vị trí tài xế, đợi lúc anh phản ứng lại thì bốn bóng quỷ kia đã biến mất trên đường phố, không biết chui vào trong tòa nhà nào rồi.
Lúc này, dù anh có đuổi theo cũng chẳng kịp nữa, Trần Ca cũng không quá để ý: “Chạy đi, tôi biết tên bệnh viện của các người, hòa thượng chạy được nhưng miếu không chạy được đâu.”
Anh và Hứa Âm chia nhau coi chừng cửa trước và cửa sau. Để tránh chuyện ngoài ý muốn xảy ra lần nữa, Trần Ca để người đàn ông chậm phát triển trí tuệ và bác sĩ khoa Bỏng xuống xe trước, sau đó đóng cửa xe lại.
“Các người đừng căng thẳng. Về sau, mọi người còn nhiều cơ hội để gặp nhau.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất